Bích thấy Hoàng Linh bảo vệ Ngọc Trân như vậy thì đã biết chẳng có tình cô trò nào ở đây cả. Cô cười nhếch mép: “ Cậu làm như tôi sắp gϊếŧ cô ta tới nơi vậy. Tôi chỉ muốn nhờ chủ nhiệm giới thiệu sơ sơ về trường thôi .”
“ Không biết gì cứ hỏi tôi là được. Bạn bè cùng lớp nên giúp đỡ nhau đúng không ?” Linh cũng không phải dạng vừa gì trả lời câu nói có giọng điệu khinh khỉnh kia.
Ngọc Trân chứng kiến cảnh hai người như sắp đánh nhau này tuốt mồ hôi hột: “ Được rồi em không biết gì thì hỏi đi tôi sẽ trả lời .” cô dùng tay đẩy nhẹ Hoàng Linh ra cho người kia thấy mặt.
Ngọc Trân mở khoá phòng giáo viên cho cả ba vào ngồi nói chuyện. Hoàng Linh và Bích cứ nhìn nhau như là kẻ thù chục năm gặp lại muốn phân thắng bại ngay lập tức.
“ Được rồi em không hiểu hay không biết chuyện gì ?” Ngọc Trân ngồi xuống cạnh Hoàng Linh, Bích thì ngồi đối diện.
“ Chuyện là…………..” Bích dùng ánh mắt đầy mị lực có ý nghĩ muốn dành vị trí của Hoàng Linh trong tim của Ngọc Trân nhưng cô không biết rằng Ngọc Trân miễn nhiễm với những cái đó.
Ngồi giải thích tầm 15 phút sau, một cọng tóc của Ngọc Trân rớt xuống mắt Bích chớp thời cơ dơ tay vén tóc lên hộ, Hoàng Linh biết suy nghĩ của cô ta nên đã sớm hơn dùng tay mình chặn lại trước khi tay Bích kịp chạm vào cọng tóc. Nhìn không khác gì tình địch đang đấu đá ai ở đó chắc có lẽ cũng sẽ sợ như Trân, cô né đầu ra tự dùng tay mình vén tóc bản thân.
“ Được rồi, không còn gì nữa thì về thôi .” Ngọc Trân đứng dậy đi thẳng ra ngoài cửa phòng giáo viên tắt đèn quạt, đôi kẻ thù kia cũng đi ra cho Ngọc Trân khoá cửa.
“ Hay mình đi một vòng cho mát há .” Ngọc Trân ngồi trên xe thấy con đường về nhà hôm nay cứ chán chán, cô ra đề nghị về cô tài xế tỏ vẻ giận dỗi chuyện gì đó về mình, Hoàng Linh im lặng quẹo đầu xe về hướng khác về hướng về nhà vị khách nữ ngồi sau xe mình.
“ Em ghen hả ?” Ngọc Trân vòng hai tay ra trước ôm Hoàng Linh gác cằm lên vai nàng hỏi.
“ Không hề .” hai chữ này nghe kiểu nào cũng có mùi giấm chua.
“ Vậy sao nhìn quạo vậy .” nàng dùng chất giọng ngọt hơn cả kẹo mạch nha hỏi cô tài xế của đời mình.
“ Em không quạo, em lo cho chị .” trái tim đã mềm nhũng ra với câu nói đường mật đó.
“ Lo cái gì .” biết là người kia đang giận lắm mà vẫn cố tình hỏi.
“ Lo cô ta làm gì chị. Lo mất chị .” Hoàng Linh thở dài một cái sau khi nói ra suy nghĩ của mình.
“ Nói bậy quá. Lo chạy xe đi .” cô chỉ có thể trả lời vậy thôi chứ biết sao đây? Hiện tại hai người theo lí nói chưa hề vượt quá hai chữ cô trò.
“ Kì hỏi người ta rồi nói…. hứ .” dứt câu thì không nghe người sau trả lời nữa nhìn vào kính chiếu hậu thấy nàng đã nhắm mắt thư giãn nên cũng không nói gì nữa.
Một buổi chiều êm ấm như vậy là đủ.