Vậy Em Là Gì Với Cô?

Chương 8: Buổi học đầu

“ Dương à rủ hai đứa kia đi.” Linh trong phòng tắm nói to ra, Dương chỉ lại một câu: “Rồi, nay có thêm hai đứa nữa.” rồi ngồi xuống giường nhắn vào gr chat: “ Hân, Thanh, Vỹ, Nhi tới đâu rồi tập trung lại nhà Linh đi cho lẹ.” Hân rep: “ Tao với Thanh gần tới rồi 5 phút nữa.” Vỹ thả sad tin nhắn của Dương rep: “ Nhi sáng nay ngủ quên nên hum đi đựt có tao đi à. Tao đang chuẩn bị đi nè.” Hoàng Linh bước vào với vẻ mặt không được tỉnh táo lắm vì đêm qua ngủ chưa đã. Trường của bọn họ những buổi sáng của các ngày mới bắt đầu năm học sẽ vào học lúc 8g30 và được phép mặc áo thun ở trong ở ngoài sẽ khoác một chiếc áo sơ mi mỏng màu đỏ có in logo trường phía sau, quần thì không có quy định nhưng có quy định phải mang giày có màu trắng hoặc đen và vớ màu trắng cổ cao. Hoàng Linh mở cửa bước vào phòng nói: “ Cột tóc dùm tao với.” hôm nay cô chọn cho mình chiếc áo thun của hãng Levents màu xanh đậm có logo của hãng ở trước ngực màu cam và một chiếc quần thun ống rộng màu cà phê sữa. Kiểu tóc cô chọn hôm nay là để mái hai bên mặt tóc đã được cô uốn bằng ống cuốn chuyên dụng trong phòng tắm nên bây giờ khá đẹp phía sau cô xoã ra chỉ lấy một chiếc dây màu hồng nhờ Dương thắt một chùm tóc nhỏ phía sau. Thuỳ Dương hôm nay ăn mặc cũng khá đơn giản cô chọn cho mình một chiếc áo thun của hãng Uncover màu đen và một chiếc quần sort, đôi vớ cao màu trắng và một đôi Air Jordan 1 Low Canyon Rust. “ Rồi đó.” Thuỳ Dương nói với Linh Bùi: “ Thanks. Mày ra dắt xe đi đợi tao màng giày cái.” Linh mang cặp vớ cao màu đen của mình rồi tới đôi Jordan 1 Low White MultiColor cô mới mua. Hôm nay tới phiên Dương chở cô, vừa chạy xe khỏi cửa nhà thì Tuấn Thanh, Ngọc Hân và Thanh Vỹ cũng chạy tới, Hân hỏi mọi người: “ Nay ăn gì đây, rồi đi bạc xỉu rồi hả đi học.” Thanh Vỹ mắt sáng lên nói: “ Bánh mì chảo đi, lâu rồi chưa ăn tao thèm vãi.” Thuỳ Dương hϊếp mắt lại hỏi Thanh Vỹ: “ Mày có đem đồ cho hai đứa tao không đấy.” Thanh Vỹ nghe vậy thì mở cóp xe máy của mình ra lấy được một chiếc balo màu đen nói: “ Đây. Mà khoan sao nay Thanh và Hân mặc đồ cặp vậy quen nhau à?” Hân liền đáp: “ Mặc giống thôi gì đâu má.” Sau khi nghe câu đó mặt Tuấn Thanh có vẻ hơi buồn Hoàng Linh thấy vậy thì nói: “ Đi thôi tao đói rồi.” Cả 5 cùng chạy xe đi chung nhóm nhưng chẳng hiểu làm sao họ chỉ mua xe của duy nhất một hãng Vario. Ăn bánh mì xong cả đám chạy qua chỗ bán bạc xỉu ở ven bờ hồ ngồi nhăm nhi mấy ly rồi chạy tới chỗ gửi xe gần trường vì họ chưa đủ tuổi để chạy xe. Gửi xe ok rồi Thanh Vỹ đưa hai chiếc áo có logo trường cho Dương và Linh mặc vào trước khi vô trường. Ngọc Hân trên đường lên lớp vu vơ nói: “ Nhóm 63 người, một người thi đi làm, 33 người học cùng trường không trọn vẹn 63 như lúc trước nữa buồn thiệt.” Thuỳ Dương, Thanh Vỹ lẳng lặng gật đầu, Thanh thì cất tiếng nói: “ Học khác trường không gặp nhau nguyên ngày được như lúc trước chứ alo là tới liền đó nha.” Linh Bùi cũng bắt đầu nói: “ Đùng rồi đó cô nương. Tuấn Thanh với Hân nay ngồi che cho tao với Dương nha tụi tao cúp hai tiết anh điểm danh xong đi.” Thuỳ Dương nghe vậy thì nói: “ Hễ tao đâu tính cúp.” Ngọc Hân biết đang có chuyện gì nên nói: “Người ta là đang muốn tránh mặt kia kia nên cứ giúp đi. ha ha” Tuấn Thành và Thuỳ Dương cũng đành. 8g45 bắt đầu vào tiết, bóng dáng một người con gái cao 1m63 bước vào, cả lớp đứng lên chào chủ nhiệm và bắt đầu điểm danh đến số 26 thì Hoàng Linh chuẩn bị đứng dậy điểm danh thì ngước nhìn thấy cô mặc một chiếc áo sơ rộng màu xanh pha tím cổ trụ, quần màu xám mà bị vẻ đẹp cộng với cách ăn mặc giản đơn của cô hút hồn: “ số 26. Bùi Hoàng Linh… Bùi Hoàng Linh… Hoàng Linh.” Hoàng Linh nhìn người đang đọc tên mình một cách mê mẩn mà chẳng hay đến khi Dương Lê vỗ vào lưng thì mới tỉnh mà đứng dậy điểm danh. 9 giờ bắt đầu học, người giáo viên kia quay lưng lại viết bài lên bảng lợi dụng địa thế lớp có hai cánh cửa, một cánh cửa ở chỗ đối diện, một cửa ở đối diện bàn cuối, Linh và Dương vọt lẹ ra khỏi lớp cả lớp đều biết nhưng chẳng ai dám nói với vị giáo viên đang viết bài trên bảng kia. Đến 10giờ đúng thì hiểu trưởng phát loa thông báo: “ Mời chủ nhiệm của hai em Hoàng Linh, Thuỳ Dương lớp 10B5 và chủ nhiệm của em Văn Tiên, Bích Tuyền lớp 11A9 về phòng hiệu trưởng có việc cần.” Hân và Thanh nghe vậy thì đã ngầm đoán được chuyện gì vì Văn Tiên và Bích Tuyền là đối thủ truyền kiếp của nhóm họ. Ngọc Trân nghe vậy thì nhìn đã chỗ Hân và Thanh thì phát hiện hai người đang cố ngồi sao cho không thấy gì phía sau lưng biết chuyện chẳng hay cô nói: “ Bảo Nhi, Thanh Vỹ hai em giữ lớp.” Rồi bước nhanh xuống phòng hiệu trưởng. Mở cửa phòng thì đã thấy hai nữ sinh lớp 11 quần áo te tua đầu tóc bù xù còn chảy cả máu mũi máu đầu, nhìn sang hai nữ sinh lớp mình thì hai chân mày đâu lại với nhau trong hơi khó coi Thuỳ Dương bị rách phần vai áo chảy cả máu đã được băng lại bằng khăn trắng nhưng máu vẫn không ngừng chảy. Cô hiệu trưởng giọng nghiêm nghị nói: “ Cô Lí ( chủ nhiệm 11A9 ) và cô Trần giúp tôi gọi phụ huynh 4 em mời đến đây ngay nhé và giúp tôi phân xử việc này.” Sau hơn 10 phút thì cha mẹ của hai nữ sinh lớp 11 kia vào thì ra họ là chị em, cha mẹ của hai người thấy vậy chẳng nghe coi đúng hay sai mà đã lao vào chửi mắng Thuỳ Dương và Hoàng Linh. Thuỳ Dương nghe mà nhứt óc mới quát: “ Hai người có câm miệng lại được không vậy?” Hoàng Linh cười khinh bỉ nói: “ Chó không hiểu tiếng người mày nói chi hao nước miếng vậy?” Mẹ của hai ả kia nghe vậy tính bước tới tát vào mặt Hoàng Linh vừa dơ tay ra thì bị một người con gái không biết từ đâu lao vào ngăn lại. Bà ta quay qua quát: “ Mày là con ranh nào mà dám xen vào chuyện của tao.” Người con gái đó có thể gọi là xinh đẹp như hoa tóc dài hơi uốn cao chừng m7 hơn, độ cỡ 24 tuổi đeo cười đen cười khinh nói: “Chị gái của Bùi Hoàng Linh, Bùi Phương Khánh.” sau câu nói đó một người con trai độ cỡ 23 bước vào cao ráo đẹp trai là điều thừa thãi khi nói về anh ta: “ Chào chị Khánh Bùi.” hiệu trưởng thấy chàng trai không rõ danh tính thì hỏi: “ Chào cậu, Không biết cậu là ai?” Chàng trai chỉ lo nhìn 3 người là Thuỳ Dương, Hoàng Linh và Phương Khánh đáp: “ Anh trai của Lê Thuỳ Dương, Lê Tịnh Phúc.” nghe vậy hai vợ chồng kia sững sở vì họ đang làm trong công ty của người con gái trẻ đẹp ấy họ còn đang nợ tiền chàng trai kia một số tiền không hề nhỏ, biết 4 người đang độ tuổi cấp 3 kia đã có rất nhiều chuyện với từ năm cấp 2 nhưng toàn quản gia nhà của Thuỳ Dương và Hoàng Linh phải giải quyết thay, đây không biết là lần thứ bao nhiêu Phương Khánh và Tịnh Phúc nghe đến tên hai chị em kia có chuyện với hai đứa em yêu quý nhà mình nên quyết định đích thân đến để xem mặt. Thuỳ Dương vẻ mặt hớn hở gọi lớn anh mình: “ ANH HAI.” Tịnh Phúc nhìn cô em gái của mình rồi nói: “ Có anh ở đây ai dám làm gì em.” Cô Lí thấy đôi nam nữ quyền lực kia thì sợ bị luyên luỵ nên viện cớ để trốn tránh trách nhiệm. Ngọc Trân thì vẫn cứ đứng bần thần quan sát xem hai đứa học trò vừa cứu mình đêm qua ngoài bị thương ở vai thì còn ở đâu nữa không. Hoàng Linh nhìn thấy chị mình rất muốn nói chuyện giống như Thuỳ Dương với Tịnh Phúc nhưng cô không dám phần vì lúc nhỏ cô đã lỡ làm một chuyện rất có lỗi với chị mình, phần vì cô nghĩ mình không xứng làm em chị từ lúc còn nhỏ ai gặp cô cũng nói cô không bằng chị và còn vì hai chị em cô đã không gặp và nói chuyện với nhau gần 3 năm rồi cô còn nghĩ là do chị còn giận chuyện mình lỡ làm năm xưa. Phương Khánh đột nhiên quay sang nhìn nàng rồi tiến lại chỗ nàng làm những chuyện mà nàng không ngờ đến từ lúc nhìn thấy chị mình.