Hoàng Linh đẩy cửa bước vào thì đã thấy cô ta ngồi ở phía ghế trong nên cô cũng nhanh chóng ngồi ghế đối diện. Hai người nhìn nhau không ai nói gì. Lúc này Hoàng Linh mới kịp phân tích từng chi tiết trên mặt người ngồi đối diện gương mặt hơi tròn nhưng là mặt có thịt không to vừa đủ để chạm hai tay vào mà ngắt hai bên má, cô ta có đeo một chiếc kính màu đen gọng to nhưng mắt lại không bị xệ hay đờ đờ như những người hay đeo kính khác, chiếc mũi nhỏ nhưng cao, đôi môi được đánh một chút son ở lòng trong, tóc được cắt theo kiểu layer hơi dài đặc biệt mái xước của cô được nhuộm trắng hai bên riềng ngoài nhưng nhìn chúng không mất đi sự hài hoà khi đi chung với nhau. Linh thầm than trong lòng * Cô ta đẹp thật. Chị đẹp à! Thả em về điii* nhưng nét mặt chẳng có chút biểu hiện gì. Để nhanh chóng kết thúc việc này cô đành mở miệng nói trước: “ Chị muốn nói gì với em? Mà phải gặp riêng như vậy?” Người kia ánh mắt kinh ngạc trả lời: “ Chị? Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em từ bây giờ đến 3 năm tiếp theo. Theo đúng em phải gọi tôi bằng cô chứ sao gọi bằng chị nhỉ?” Giọng cô trầm và ấm nghe rất êm tai cô còn là người Bắc nữa. Linh đáp với một giọng không mấy nể phục: “ Chị là giáo viên chủ nhiệm mà đến tên em còn chưa biết thì sao có thể gọi bằng cô được. Hơn nữa…” Linh đột nhiên dừng lại không nói tiếp. - Hơn nữa gì? Có phải hơn nữa cô rất đẹp nên không thể gọi bằng cô không? khà khà khà.
Bây giờ đến phiên Linh kinh ngạc vì nàng ta đã nói đúng những gì cô nghĩ: “ Ai nói chị đẹp chứ!! hứ” đột nhiên cô ấy đứng dậy chống ai tay lên bàn, mặt tiền gần mặt của Hoàng Linh cỡ chừng một ngón trỏ dùng ánh mắt mê hồn mà nói: “ Thế lúc nãy ai vừa đi học trễ, lên không biết tôi là giáo viên chủ nhiệm mà ngơ người ra rồi gọi tôi là Chị Đẹp À! Đó sao” Hoàng Linh bị áp sát gần như vậy thì đỏ mặt nhìn sang hướng khác để tránh đi ánh mắt kia. Nàng tiếp tục nói: “ Được rồi không giỡn nữa. Chúng ta vào việc chính thôi.” nói rồi cô móc trong chiếc túi ra một bìa sơ mi có màu xanh đậm cầm bút lên mà nói: “ Tôi hỏi gì em sẽ phải trả lời nhé.” Linh Bùi nói giọng hơi cao: “ Cô đây là đang ra lệnh cho em?” Người kia không nóng không lạnh đáp: “ Ừ” ( đây là cuộc đối thoại giữa hai người nhé )
- Bùi Hoàng Linh. Sinh ngày 27 tháng 5 năm 2006. * Cô Trân *
- Ờm * Hoàng Linh *
- Có điểm vượt trội về thể thao, âm nhạc, sinh học? * Cô Trân*
- Phải * Hoàng Linh *
- Thường xuyên có nhiều mối tình trong 4 năm cấp 2? * Cô Trân *
- Cô hỏi chuyện này làm gì? * Hoàng Linh*
- Với những bạn khác thì tôi chỉ nhận được học bạ bình thường. Còn của em tôi lại đặc biệt nhận được thêm các điều mà em đã làm rất nổi ở cấp 2. * Cô Trân nãy giờ không nóng không lạnh đáp *
- Phiền phức thật. * Hoàng Linh liên tục nhăn mặt đáp mỗi câu của đối phương*
- Tình trường ghê thật! Em thường xuyên đánh nhau với các bạn cùng khối và các khối nên mọi người gặp em là sợ không dám lên tiếng mà tôi nghe đồn em đi đánh ở cánh đồng hạc với nhóm kia. Nhóm kia đi có 20 người hơn mà nhóm em đi tới 58 người rồi bị đưa lên công an xử mà hên là không sao hả? * Cô Trân *
- Sao chuyện gì cô cũng biết vậy? * Hoàng Linh*
- Hì em khen quá tôi ngại. Tôi muốn em làm một bài kiểm tra về ngoại ngữ Anh. Vì điểm Anh của em trong 7 năm qua luôn thấp nhất lớp. Nếu bài kiểm tra này em đặt em sẽ được về và không cần phải học phụ đạo.* Cô Trân*
- Dăm ba mấy này. * Hoàng Linh *
Người nữ nhân kia lấy ra hai tờ giấy được kẹp với nhau toàn chữ không là chữ. Hoàng Linh thấy vậy thì đầu bắt đầu xoay vòng vòng. Tờ giấy được đưa đến trước mặt nàng học sinh, ngước mặt nhìn rồi nói: “ Em không mang viết.” một chiếc bút bi mực xanh được người đẹp kia thẳng tay dơ trước mặt nàng. Nàng nhận lấy mà không nói gì chăm chú nhìn bài ktra Người kia lên tiếng rằng: “ Tôi tên là Trần Quỳnh Ngọc Trân. 22 tuổi. Giáo viên vừa đi du học ở Anh về. Tôi vừa được nhận vào là gặp lớp em ngay.” Hoàng Linh im lặng chẳng nói gì. Nàng tiếp tục nói: “ Hiện tại em có người yêu chưa nhỉ? Tôi thấy em không giống trapgirl cho lắm.” “ Vậy cô nhìn em giống loại gì khác nếu không phải trapgirl?” Người kia đột nhiên lên tiếng nhìn nàng bằng một ánh mắt ôn nhu khác hẳn khi nãy, nàng cảm nhận được tim mình hình như có sự thay đổi về nhịp đập. Hờ hững đáp: “ Badgirl” rồi đưa tay lên xoa đầu người đối diện: “ Làm bài đi nhóc con.” nàng cười nhẹ rồi hai tay đặt trên nhau đặt mặt mình lên đấy mỉm cười rồi dần dần thϊếp đi. Hoàng Linh sau khi nghe xong câu trả lời cũng không nói gì mà chỉ lo nhìn bài kiểm tra mà khóc thầm cúng không quan tâm lắm hành động vừa nãy của vị giáo viên kia. Bây giờ, các giáo viên học sinh trong trường đều đã về hết chỉ còn lại hai người. Sau hơn 15 phút ngồi suy nghĩ phân tích bài kiểm tra thì Hoàng Linh đã rút ra kết luận rằng cô không biết làm, nên liều cầm bút lên viết đại cho xong. Ngẩn đầu lên định nói với người bắt cô làm bài rằng cô đã làm xong thì thấy người kia đã ngủ đi từ lúc nào, Hoàng Linh không nỡ đánh thức cô dậy mà cũng bắt chước tư thế đang ngủ của người kia mà tỉ mỉ quan sát. Ngọc Trân mặc đồ đi dạy rất thời đại một chiếc áo sơ mi trắng cỡ rộng được nhét gọn vào chiếc quần tây kiểu trẻ trung năng động màu xám trắng, tay áo dài được xếp gọn lên ngang khuỷu tay, tóc mượt mà thoang thoảng thơm mùi hoa hồng, trên người cô có một mùi hương gì đó rất cuốn hút khiến cho Hoàng Linh say mê ngắm mãi mà không chán. Nhìn hai cái má của nàng Hoàng Linh lấy tay sờ thử thì cảm nhận được làn da lán mịn, mềm mại. Nàng lờ mờ mở mắt ra thì thầy có người chạm vào mặt mình nên hai chân mày hơi nhăn lại nói: “ Em làm gì vậy? Làm xong bài chưa?” Hoàng Linh vội rút tay lại quay người ra phía sau mặt đã đỏ mà nói: “ Em làm xong rồi đợi cô sửa bài nữa thôi.” Cô Trân cầm bài kiểm tra lên rồi đặt bút đỏ chấm bài chưa đầy 5 phút đã chấm xong. Nàng đặt tay lên vai phải người kia làm người kia giật mình mà quay lại. Một lần nữa mặt chạm mặt gần hơn lúc ban nãy hai chiếc mũi cao chạm vào nhau, cả hai trừng mắt nhìn. Ngọc Trân vội ngồi lại chỗ cũ quay mặt xuống bài kiểm tra mà nói: “ Ờm..ờm bài này em làm sai hoàn toàn bắt đầu từ ngày mai 357 lại nhà tôi học phụ đạo từ 6giờ đến 8giờ.” Hoàng Linh há hốc mồm mà nói: “ Cái gì??? Học như vậy làm sao em có thời gian học những môn khác. Em cũng đâu có biết nhà cô ở đâu?” Ngọc Trân vẫn không nhìn mà đáp: “ Tôi cũng sẽ dạy kèm những môn khác cho em. Tôi giỏi đều các môn. Còn địa chỉ nhà tối nay tôi sẽ gửi định vị cho em qua face. Giờ về thôi trễ rồi. ok?” Hoàng Linh đành nghe theo. Hôm nay xe Hoàng Linh đi thay nhớt nên cô đành đi bộ về, Ngọc Trân thấy vậy ngỏ ý muốn chở cô về nhưng cô lại bảo: “ Người cô có chút xíu mà cô chạy SH nữa kèm thêm em, em chưa muốn chết đâu Đại Tỷ à.” Ngọc Trân hờn dỗi nói: “ Vậy thì em chở tôi đi là được.” Linh hớn hở nói:” OK” Ngọc Trân giống như vừa nhớ đến gì đó mà đột nhiên nhiên nói: “ Khoan! Em chưa đủ tuổi chạy xe mà? Công an bắt tôi thì sao?” Hoàng Linh nhõng nhẻo nói: “Giờ này em biết chỗ nào có công an chỗ nào không mà.” Vừa nói xong Hoàng Linh nhận được điện thoại nên cô vội bỏ lại Ngọc Trân chạy qua một góc để nghe thì ra là thợ sửa xe điện báo cô xe cô đã thay xong nhớt và sửa lại một số thứ để chạy được nhanh và an toàn hơn, cô vui vẻ hẳn lên chạy về phía Ngọc Trân nói: “ Vậy cô chở em tới đường x đi em có việc ở đấy rồi.” Đường x cách cho của hai người không xa lắm chỉ mất cỡ 7 phút đi bộ. Đang trên đường chạy Trân nhìn Linh rồi hỏi: “ Em nói có việc ở đây là việc gì vậy.” Hoàng Linh sợ Ngọc Trân biết mình đi lấy xe sẽ la nên là nói tới đó lấy đồ còn hỏi thêm Ngọc Trân một số câu: “ Cô đã biết về tình trường của em rồi. Vậy còn tình trường của cô thì sao?” Ngọc Trân lạnh nhạt đáp: “ Cô chưa có mối tình đầu.” Linh nghe xong mà muốn cười té xe. Sau 4 phút chạy xe Linh chỉ chỗ cho người kia chạy lại do để bụng việc vừa nãy Linh chọc quê nàng nên nàng đã thắng gấp làm Linh hết hồn ôm eo của nàng. Linh Bùi ngại ngùng đỏ mặt: “ Em xin lỗi.” rồi bước xuống xe thì chủ tiệm sửa xe chạy ra nói ngay làm Linh Bùi cảm nhận được có một ánh mắt hình viên đạn sau lưng mình, cô nhanh chóng vào dắt chiếc Vario màu đen của mình ra thì nghe được tiếng nổ máy xe của Ngọc Trân kèm câu nói: “ Chạy về cẩn thận nhé nhóc!Pai” xong liền chạy đi rất nhanh. Linh Bùi cũng nhanh chạy về nhà.