Chí Dã

Chương 32.2: Sầm Dã cầu hòa (2)

Sáng hôm sau, Hứa Tầm Sênh nhìn mình trong gương, dưới mắt thâm sì, sắc mặt cũng rất khó coi. Tiếp theo, cô nhận được tin nhắn của Sầm Dã cứ như đoán được chính xác thời gian cô thức dây: “Dậy chưa? Hai ngày nữa Lão Đinh phải rời đi, muốn nghe thử bài hát chúng ta viết, chín giờ sáng gặp ở phòng làm việc, được không?”

Hứa Tầm Sênh chỉ trả lời một chữ gọn lỏn: “Được.”

Cô không muốn gặp anh, nhưng không thể phụ lòng gửi gắm của Lão Đinh, nghĩ lại chắc hẳn Sầm Dã biết rõ điểm yếu này, nên dựa vào Lão Đinh và hợp đồng để níu kéo cô ở lại, trong lòng không khỏi ngột ngạt.

May mà lúc ăn sáng không đυ.ng mặt anh, gần chín giờ. Hứa Tầm Sênh mới đến phòng làm việc.

Lão Đinh và Sầm Dã đều đã có mặt. Khi đi vào, Hứa Tầm Sênh thấy Lão Đinh đang hớn hở vuốt ve cây guitar bass, Sầm Dã đang cười nói gì đó với ông ấy, nghe thấy tiếng động, hai người đồng thời quay đầu lại. Hôm nay, Sầm Dã mặc áo tay dài và quần màu đen, phối đồ đơn giản nhưng nhìn ra được là thiết kế tinh tế tối giản của thương hiệu nổi tiếng.

Ánh mắt anh vẫn thâm sâu, ngồi xuống cạnh cô. Hứa Tầm Sênh khẽ chau mày. Lão Đinh ngồi đối diện họ, vậy nên họ ngồi sóng vai nhau trông càng giống một đôi bạn thân thiết.

Sầm Dã lên tiếng: “Lão Đinh sẽ không ở suốt với đoàn phim, muốn nghe thử ca khúc trước khi rời đi.”

Hứa Tầm Sênh gật đầu, không nói lời nào. Hôm qua cô và Sầm Dã ầm ĩ đến vậy nên dứt khoát tránh mặt cả buổi chiều, hai người chưa tập luyện lần nào, bây giờ phải hát cho Lão Đinh nghe, cô thật không mấy tự tin.

Dường như nhận thấy vẻ lo lắng của cô, Sầm Dã nói nhỏ: “Em cứ hát, anh sẽ đàn theo em.”

Tai như có sợi dây khẽ rung, Hứa Tầm Sênh không nhìn anh, ngẩng đầu thản nhiên nói với Lão Đinh: “Hôm qua vì lý do của cá nhân tôi nên chúng tôi chưa tập luyện, thật xin lỗi. Vì thế, hôm nay thầy có thể sẽ không được hài lòng, đó đều là trách nhiệm của tôi, có vấn đề gì thầy cứ nói, tôi sẽ cố gắng sửa ạ.”

Sầm Dã nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào.

Lão Đinh xua tay: “Ha ha, có phải cô đã nghĩ ông già như tôi đây nghiêm khắc quá rồi không, cô cậu là dân chuyên nghiệp, tôi chỉ nghe thử thôi.”

Hứa Tầm Sênh mỉm cười rồi hờ hững ra hiệu bằng ánh mắt với Sầm Dã, ý bảo anh đệm nhạc.

Hơn hai năm qua, nào có ai dám sai bảo anh như vậy chứ? Luôn là một ánh mắt anh liếc qua, tất cả đều ngoan ngoãn làm theo. Ánh mắt cô giờ phút này vô cùng hững hờ, còn mang theo vài phần tùy ý sai khiến, vậy mà lòng Sầm Dã lại vừa xót xa vừa ngọt ngào, giọng càng ôn hòa hơn: “Vậy anh bắt đầu nhé?”

Hứa Tầm Sênh “Ừ” một tiếng, vẫn không thèm nhìn anh.

Sầm Dã gảy đàn, giai điệu cổ phong êm ái vang lên, như chạm đến lòng người. Hứa Tầm Sênh cúi mặt xuống, trong tích tắc như lạc bước vào một thế giới khác. Trong thế giới ấy, cô không cần ngẩng đầu nhìn, không cần dụng tâm để ý, nhưng vẫn có thể nhớ được từng điệu nhạc do anh gảy lên, còn cả thói quen và cách đánh đàn đặc biệt, hay thậm chí là tay anh môi lần đưa lên hạ xuống loáng thoáng ẩn chứa cảm xúc và ý nghĩ nào đó…

Hai mắt cô nhắm lại, bắt đầu ngân nga…

Lão Đinh không hiểu nhiều về âm nhạc, nhưng cũng nghe đến say mê. Ban đầu chỉ cảm thấy giai điệu êm tai, tiết tấu thanh thoát, hóa ra chỉ yên tĩnh đàn hát như vậy cũng có thể mang đến cảm xúc vui vẻ khiến người ta chìm đắm. Dần dà, ông ấy hoàn hồn, bỗng dưng lại có ảo giác hai người trước mắt đã hợp thành một. Tuy một người đánh đàn, một người hát, nhưng âm thanh guitar và giọng hát lại như dòng nước chảy xuôi, phối hợp hoàn hảo. Trên người họ rõ ràng có khí chất giống nhau, tĩnh lặng mộc mạc và dịu dàng, đó chính là cái ông ấy muốn thể hiện trong bộ phim, trong câu chuyện. Hoàn mà thực sự hoàn mỹ!

Ban đầu Sầm Dã còn cúi đầu, sau đó lại ngẩng lên, say đắm nhìn Hứa Tầm Sênh. Còn Hứa Tầm Sênh không nhìn bất cứ điều gì khác, đôi mắt lúc nhắm lúc mở, chỉ quan tâm đến câu hát của mình. Hai người này rõ ràng cùng bị ánh sáng bao phủ, cùng bị bài hát nhấn chìm.

Bản nhạc kết thúc, ai nấy đều lặng thinh. Lão Đinh hắng giọng, vỗ tay bôm bốp. Hứa Tầm Sênh cười nhã nhặn, Sầm Dã quay trở về dáng vẻ dửng dưng thường ngày, đưa guitar cho Hứa Tầm Sênh, ra hiệu cho cô đặt bên cạnh bàn. Hứa Tầm Sênh không muốn phối hợp với hành động nhỏ hết sức tự nhiên này của anh lắm, nhưng có Lão Đinh ở đây nên rốt cuộc vẫn nhận lấy.

“Lão Đinh, nếu có ý kiến và cảm nhận gì, ông cứ nói thẳng.” Sầm Dã hỏi ngay.

Hứa Tầm Sênh cũng nghiêm túc nhìn ông.

Lão Đinh tỉ mỉ cân nhắc chốc lát: “Tổng thể rất tốt, ý cảnh, chủ đề, phong cách đều là cái tôi muốn. Lời ca cũng sát với nguyên tác, nghe qua không có vấn đề gì. Nhưng mà, tôi vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó, giống như quá khuôn sáo, thiếu một chút sinh động, một chút cảm xúc khiến tôi phải rung động.”

Sầm Dã và Hứa Tầm Sênh đều trầm mặc.

Lão Đinh cười nói: “Dĩ nhiên có thể tôi quá để tâm vào mấy chi tiết vụn vặt, nhưng luôn cảm giác rằng bài hát của cô cậu còn cách câu chuyện của tôi một lớp voan mỏng. Tôi nghĩ, có thể thêm vào chút gì đó phong phú, sống động và chân thật hơn nữa. Mấy người sáng tác văn chương như chúng tôi chú trọng đến điều này, tôi cảm thấy văn chương hay sáng tác nhạc cũng giống nhau.

Cô cậu vừa mới đến hôm qua, tôi đề nghị đừng vội thu âm bài này. Hãy đi dạo trấn cổ một chuyến, ngắm cảnh xung quanh, khơi dậy cảm hứng. Đoàn phim đã bắt đầu quay rồi, cô cậu cũng có thể đi xem thử, đích thân cảm nhận tình cảm của nam nữ chính và bối cảnh xảy ra câu chuyện. Đừng chỉ bó buộc cảm xúc trong câu chuyện mà cô cậu đã đọc, cần phải nhìn thấy nó, trải nghiệm nó, sau đó đưa cảm nhận của cô cậu vào bài hát. Tôi tin rằng, nhất định sẽ đánh động được trái tim người nghe ngay.”

Hứa Tầm Sênh chú tâm nghe Lão Đinh nhận xét và góp ý. Mấy năm qua chỉ mình cô sáng tác nhạc, bạn bè và những người hâm mộ đều khen hay, chưa có ai nhận xét nhạc của cô từ góc độ sáng tác chuyên nghiệp. Tuy Lão Đinh chỉ nêu ra khái niệm chung chung, nhưng cô đại khái vẫn nắm được ý của ông ấy.

Vì vậy, sau khi Lão Đinh rời đi, Hứa Tầm Sênh liền nảy sinh ý định đi thăm thú xung quanh tìm kiếm cảm hứng. Thấy cô ngôi ngẩn ngơ nhưng mắt sáng rực, Sầm Dã sao có thể không đoán ra được ý nghĩ của cô, đề nghị: “Chúng ta cùng đi đi, dù sao cũng là chung tay sáng tác, không thể mạnh ai nấy làm.”

Anh nói có lý, nhưng Hứa Tầm Sênh không muốn ở bên anh như hình với bóng.

Cô bỗng cười giễu, nói vô cùng bình tĩnh: “Anh chắc chắn có thể cùng đi ra ngoài với tôi à?”

Sầm Dã khựng lại, thấy vẻ hả hê trong mắt cô, chợt dở khóc dở cười, nhưng nhiều hơn là ngọt ngào thẩm thấu. Sau khi đến đây cô luôn lạnh lùng như băng, bây giờ lại cười nhạo anh bằng ánh mắt sinh động đến thế.

“Anh sẽ đeo khẩu trang và kính, dẫn thêm hai vệ sĩ, chỗ này vắng vẻ, du khách ít, chắc hẳn không thành vấn đề.”

Hứa Tầm Sênh không nói lời nào, biết mình không thể cắt được cái đuôi này rồi. Sầm Dã nhanh chân rảo buớc đuổi theo cô, hai vệ sĩ lẳng lặng đi theo sau.

Sầm Dã vẫn quan sát Hứa Tầm Sênh suốt cả ngày hôm nay, cô đội chiếc mũ rộng vành màu đỏ tươi, trước kia anh chỉ từng thấy cô đội mũ lưỡi trai, giờ mới phát hiện, hóa ra kiểu dáng và màu sắc chiếc mũ này càng tôn lên khuôn mặt xinh xắn yêu kiểu của cô.

Anh không nhịn được khẽ vén vành nón lên: “Chưa từng thấy em đội mũ này bao giờ.”

Hứa Tầm Sênh không đoái hoài đến anh. Hai vệ sĩ phía sau nhìn động tác của anh, ngơ ngác nhìn nhau.

Hiện tại không phải mùa du lịch, thị trấn nhỏ gần như không có du khách nào, chỉ có đoàn phim đến đây quay. Người dân trong trấn gặp nhóm họ cũng không mấy kinh ngạc, hơn nữa fan của Sầm Dã chủ yếu là mấy thiếu nữ, cho nên mấy ông chú bà thím đi ngang qua trên đường cũng chỉ nhìn anh vài lần, không hề nhận ra anh là ai.

Điều này khiến Sầm Dã vui vẻ nhẹ nhõm, theo sau lưng Hứa Tầm Sênh thong thả dạo phố. Anh không có hứng thú với mấy gian hàng bên đường, đôi mắt phía sau lớp kính đen khóa chặt vào người cô.

Sầm Dã biết, Hứa Tầm Sênh khá thích kiểu thong dong đi dạo như vậy. Quả nhiên, tuy suốt quãng đường cô xem anh là không khí, nhưng rõ ràng bị cảnh sắc thu hút, lúc thì dừng chân nhìn ngắm, lấy điện thoại ra chụp tia nắng soi qua nhánh cây in lên con đường; khi thì ngồi bên cạnh quán nhỏ lựa chọn mấy món trang sức thủ công; rồi lại dạo hiệu sách, mua vài tấm bưu thϊếp… Khi Sầm Dã giành trả tiền, cô cũng không tranh với anh, cầm lấy đồ liền rời đi.

Nhìn thấy khóe môi cô rốt cuộc cũng nở nụ cười, tâm trang anh tốt hẳn lên. Dù thỉnh thoảng nói vài lời dí dỏm song lại bị cô lạnh nhạt lườm một cái, cũng không thèm để ý, nhưng Sầm Dã trước kia vốn đã yêu thích dáng vẻ thanh cao, đôi khi có chút trẻ con này của cô thì lúc này lòng càng rộn rạo. Cảm xúc như đã chết đi từ lâu, giờ lại bị một cái chau mày, một nụ cười nhạt của cô làm sống lại.

Anh đứng trên phố, cúi đầu nghĩ ngợi, hai năm qua rốt cuộc mình đã sống thế nào vậy?

Với Hứa Tầm Sênh, nhàn nhã đi dạo như vậy quả thật khiến tâm trạng cô thư giãn, ngay cả áp lực bị Sầm Dã bám đuôi cũng trở nên vô cùng nhỏ bé. Đôi khi vô tình quay đầu lại, thấy anh đứng đó ngắm nhìn mình, thoáng chốc như thấy dược chàng trai hai năm trước, cảm giác toàn thân đau đớn khi xưa lại ùa về. Nhưng cô không dám để cho cảm giác ấy thức tỉnh. Nếu để anh gần gũi, cô sợ mình sẽ sa ngã, mà một khi sa nga thì sẽ bị anh bắt giữ, bị anh khống chế tâm trạng buồn vui tan hợp của mình. Cô thật sự không dám!

Mỗi người mang tâm sự riêng cứ thế đi dạo, vậy mà lại vô cùng yên bình thong thả. Song trong mắt hai vệ sĩ phía sau, sếp của họ thật sự nâng niu cô gái này như hoa như ngọc trong lòng bàn tay, ánh mắt bám riết không rời, lẽo đẽo đi theo, tấm bưu thϊếp hai tệ cũng giành trả tiền. Trong ví anh không có tiền lẻ, chỉ có thẻ tín dụng VIP và tiền mệnh giá lớn, bèn quay nguời tránh ánh mắt của Hứa Tầm Sênh, vét hết tiền lẻ của hai vệ sĩ. Thậm chí, Sầm Dã còn không dám nói nhiều dù chỉ một câu, cô vừa gắt giọng liền ngoan ngoãn đứng yên… Đây là đại minh tinh kiêu ngạo ngông nghênh mà họ biết sao?

Họ vô tình đi đến một đình viện, mấy chiếc xe của đoàn phim đỗ ở ven hồ, bên trong có không ít người. Hứa Tầm Sênh tò mò dừng lại xem.

Sầm Dã thấy thế thấp giọng: “Muốn vào xem không?”

Hứa Tầm Sênh chưa từng thấy đoàn phim quay ngoại cảnh bao giờ, quả thật hiếu kỳ, hỏi ngược lại: “Có thể đi vào sao?”

Sầm Dã gọi một vệ sĩ đến, dặn dò vài câu, vệ sĩ chạy vào trong, lát sau cầm hai thẻ nhân viên chạy ra. Sầm Dã nhận lấy đeo một cái vào cổ mình, rồi định đeo cái còn lại cho Hứa Tầm Sênh, cô lập tức nghiêng đầu tránh đi, đưa tay nhận lấy thẻ, tự mình đeo vào.

Hai vệ sĩ làm như không thấy cảnh này, đi đến góc tường hút thuốc.

Sầm Dã buông tay xuống, làm như không có việc gì xảy ra, ôn hòa bảo: “Đi vào nhớ giữ yên lặng.”

“Được.”

Hai người bước qua cổng, quả nhiên có thẻ nhân viên nên không bị ai hạch sách, có điều, khi vào trong sân thì bị ngăn lại. Hóa ra đoàn phim đang quay ở dưới mái hiên hành lang dài phía trước.

Nam chính đóng cùng Khương Hân Phán trong bộ phim này là một diễn viên mới, nhưng ngoại hình và diễn xuất đều tốt. Khương Hân Phán ngồi trên bậc cửa, hai tay ôm đầu gối, nước mắt rưng rưng. Nam chính đứng sau lưng cô ấy, vẻ mặt ngập ngừng, cố gắng đè nén cảm xúc. Đúng lúc này, Khương Hàn Phán ngẩng đầu, bất chợt thấy Sầm Dã và Hứa Tầm Sênh đang đứng đối diện, lập tức ngẩn ngơ.

“Cắt!” Đạo diễn hô lên.

Mọi người đồng thời tuôn ra, đủ thứ âm thanh vụn vặt vang lên, nam chính sững sờ rồi cười xòa đỡ Khương Hân Phán đứng dậy. Cô ấy có chút lúng túng, vuốt tóc che giấu, không nhìn về phía Sầm Dã nữa.

Đạo diễn cười nói: “Cô Khương, có phải mệt không, hay là nghỉ ngơi chốc lát rồi quay lại lần nữa nhé?”

“Vâng.”

Đương nhiên Hứa Tầm Sênh nhìn ra được chỉ tiết nhỏ nhặt khi nãy, trong lòng cũng khá khó chịu. Lúc này, lại nghe thấy kẻ phá rối khẽ nói bên tại cô: “Xem đã chưa? Đi thôi.” Còn đưa tay kéo vành mũ của cô.

Hứa Tầm Sênh giật mình, lập tức né tránh, quay người thấy anh rời đi với ánh mắt đong đầy ý cười, cô vội đuổi theo.

Cô cho rằng, khi nãy anh sẽ ở lại trong sân bắt chuyện chào hỏi Khương Hân Phán. Trong đầu thậm chí còn hiện ra hình ảnh anh và Khương Hân Phán tham gia chương trình giải trí. Anh là người nhạy cảm như vậy, vừa rồi chắc chắn cũng chú ý thấy Khương Hân Phán thảng thốt khi nhìn thấy anh nên mới bị đạo diễn hộ cắt, hẳn là có chút thương cảm và áy náy? Thế mà anh lại quay người rời đi, giống như chẳng mảy may để ý, hơn nữa vừa rồi theo cô đi vào thật sự vì chỉ muốn xem cho biết thôi.

“Đói bụng chưa?”

Hứa Tầm Sênh lắc đầu: “Chưa, nếu anh đói thì cứ đi ăn đi.”

“Anh cũng chưa đói, lát nữa đi ăn nhé?”

Hứa Tầm Sênh nhìn sang chỗ khác: “Được.”

Rốt cuộc cô vẫn mềm lòng, chút bức bối cũng vơi đi, không muốn tức giận với anh nữa. Có lẽ anh nhận ra thái độ của cô đã mềm mỏng phần nào, giọng nói ẩn chứa nét cười: “Được, nghe theo em hết.”

Hứa Tầm Sênh tiếp tục không ngó ngàng đến anh.

Thị trấn không lớn, họ nhanh chóng đi ra một cửa thành nhỏ. Trước mặt là dòng sông sóng nước lăn tăn, băng qua cầu nhỏ, đi qua con sông là gò núi xanh rờn, sắc màu tươi thắm.

Hứa Tầm Sênh nghỉ chân ngắm nhìn chốc lát, lại nghe Sầm Dã hỏi: “Có muốn lên đó xem thử không?”

Dĩ nhiên cô muốn đi, nhưng việc chỉ có hai người họ khiến cô có chút bất an. Đang chần chừ thì Sầm Dã đã bước lên cầu nhỏ, quay đầu lại gọi: “Đến đây!”

Cô vô thức đi theo. Chân giẫm lên bãi cỏ um tùm trên gò núi, ngẩng đầu ngắm nhìn rừng cây mọc cao chót vót, hoa dại nở rộ khắp nơi, cảm giác vô cùng thư thái, cô lững thững đi lên.

Lúc này Sầm Dã từ từ chậm bước, tụt lại phía sau cô. Hai vệ sĩ cũng đi theo, vừa định lên đồi thì Sầm Dã đã cởi khẩu trang, bỏ kính râm vào túi, liếc mắt với họ.

Cỏ nơi đây mọc rậm rạp, xen lẫn hoa dại xanh đỏ tím vàng, trải dài như tấm thảm nhung đầy màu sắc. Thị trấn nhỏ cách đó không xa, nhưng gò núi này lại như thể hoàn toàn tách biệt, chẳng có lấy bóng người. Ánh dương sáng ngời soi chênh chếch, cô đưa tay nghịch ngọn cỏ, đầu óc chợt trống rỗng.

Sầm Dã ngắm nhìn góc mặt cô ẩn trong bụi hoa cỏ cao nửa người: “Anh có cảm hứng rồi.”

Cô quấn cọng cỏ quanh ngón tay: “Gì cơ?”

Sầm Dã đứng cách cô một mét, ánh mắt bất giác nhìn chăm chăm vào ngón tay cô: “Thêm một chút âm thanh.”

Hứa Tầm Sênh ngẩng đầu lên, thấy rõ cả gương mặt của anh, lại thình lình lặng người đi khi phát hiện hai vệ sĩ phía sau không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Âm thanh chân thật, giống như tiếng gió, tiếng nước và cả… tiếng hít thở, tiếng bước chân nơi đây.”

Hứa Tầm Sênh gật đầu: “Chủ ý này cũng hay.” Bài hát kia vốn bao hàm nội dung và tình cảm phong phú của câu chuyện, nhưng Lão Đinh cảm giác thiếu sức sống. Cô thử mường tượng, nếu cộng thêm những âm thanh mộc mạc không qua chỉnh sửa đến từ thiên nhiên này, chỉ cần đôi chút thôi, hòa phối tinh tế vào ca khúc thì nhất định tổng thể cả bài sẽ sống động và đậm màu cô đơn.

Sầm Dã đứng ngược sáng, cười toe toét: “Cảm hứng này đến từ em đấy.”

Hứa Tầm Sênh lạnh giọng: “Liên quan gì đến tôi?”

Sầm Dã cũng nhổ cọng cỏ, vò trong tay. Hứa Tầm Sênh nhìn hành động tàn phá kia lại thoáng ngơ ngác.

“Bản nhạc được trao giải ca khúc hay nhất của em có tiếng mưa rơi, còn có tiếng cười của em và người khác, anh cảm thấy rất mới mẻ, rất hay.”

Hứa Tầm Sênh nhớ đến, quả thật khi ấy thu xong, tuy nghe có chút tạp âm nhưng ai cũng thấy sinh động thú vị nên cứ giữ nguyên. Không ngờ anh cũng nghe bài hát đó. Tâm trạng lúc này của cô vì sao lại tựa như đám có dại đong đưa theo gió có chút mịt mờ, khó mà giữ được bình tĩnh?

Thấy cô im lặng, anh lại tiến lên một bước, kéo gần khoảng cách, dịu dàng hỏi: “Có muốn đi xa hơn chút nữa không?”

Hứa Tầm Sênh vội vàng từ chối theo bản năng, quay người lại: “Về thôi.”

Nhưng vừa đi được hai bước, cánh tay đã bị kéo lại. Lần này sức anh khá mạnh, cũng đứng rất gần, ngực dán sát vào vai cô.

Hứa Tầm Sênh ngẩng đầu nhìn vào mắt Sầm Dã, những âm thanh gió thổi cỏ lay tức thì biến mất bên tai.

“Hôm qua trước khi Khuương Hân Phán đến, em định nói gì với anh?” Giọng anh khẽ khàng chờ mong.

Hứa Tầm Sênh xốc lại tinh thần, anh cho rằng cô định nói gì? Nhìn vào đôi mắt trong veo lấp lánh như sao của anh, cô nhất thời không đáp lại được. Tâm tư rối như tơ vò, cô muốn hất tay anh ra bỏ chạy nhưng anh lại nắm quá chặt, thậm chí còn thuận thế ấn cô vào thân cây, cúi đầu nhìn cô đăm đăm, không nói lời nào.

Đôi mắt ấy vẫn nồng nhiệt và bướng bỉnh như thuở ban đầu, nơi đó còn cất giấu một Tiểu Dã chân thành mãnh liệt, chất chứa nỗi mong chờ lẫn bất an nhìn cô.

Hứa Tầm Sênh suýt bị đôi mắt ấy làm nhói lòng, hoảng hốt quay mặt đi, né tránh ánh mắt anh. Anh kề sát, hơi thở nóng hồi phả xuống mặt cô, giọng nói khàn khàn: “Sênh Sênh, đừng né tránh, nhìn anh này!”

Hứa Tầm Sênh sợ sệt: “Anh đừng như vậy!”

Giọng anh bỗng thêm chút cố chấp: “Anh thế nào?”

Tim cô cuồng loạn, cũng hoảng sợ khó hiểu, nhưng lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Mặt hai người gần sát nhau, gần như chỉ cách vài centimet, Sầm Dã thoáng chốc ngơ ngẩn, lẩm bẩm: “Anh không muốn gì khác, chỉ cần em quay lại bên anh.” Không đợi cô có bất cứ phản ứng nào, môi anh đã hạ xuống.

Đầu Hứa Tầm Sênh như nổ tung, trí óc mờ mịt. Đôi môi bị gió thổi lành lạnh lại mang theo hương vị xa xôi thân thuộc cứ thế đặt lên môi cô. Tay anh cũng thuận thế ôm lấy mặt cô, nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt, tha thiết.

Hai năm qua, Hứa Tầm Sênh chưa từng bị người đàn ông nào chạm đến, nụ hôn này khiến mỗi tấc da thịt cô nóng rẫy, cảm giác ấy đã bị phủ bụi quá lâu, giờ đây ào ạt xông vào cơ thể và trái tim cô. Cô bắt đầu run run, nước mắt trào dâng nhưng bản thân lại cố sức đè nén.

Nhưng nụ hôn của anh quá nồng cháy, quá cuồng nhiệt, sức lực lại lớn, Hứa Tầm Sênh bị anh ghì chặt vào thân cây không thể cử động, thậm chí lưng đau rát. Thấy cô không chống cự, Sầm Dã vui sướиɠ vô vàn, khe khe gọi: “Sênh Sênh… em yêu…” Giọng nói ấy khản đặc, xen lẫn lo lắng, vui mừng, như thể mọi cảm xúc đều nghẹn nơi cổ họng, trong thoáng chốc chàng trai trẻ kia như đã trở về. Thế là Hứa Tầm Sênh càng mơ màng thất thủ, không nỡ đẩy anh ra.

Sầm Dã dứt khoát ôm siết cả người cô vào lòng. Tinh thần Hứa Tầm Sênh thoáng chốc tỉnh táo lại vì cái ôm đây tính xâm lược này.

Anh đang làm gì, họ đang làm gì? Trước mắt cô rõ ràng không phải là Sầm Dã ngày xưa, mà là Thiên vương siêu sao Anh có thể nhầm lẫn, nhưng lẽ nào cô cũng hồ đồ theo sao? Không biết tại sao anh lại tự dưng nổi điên đòi quay lại, lẽ nào cô cũng phải quay lại theo ý anh? Họ thật sự có thể quay lại với nhau sao?

Cô bắt đầu vùng vẫy, đẩy anh ra. Toàn thân anh chấn động, nhìn cô chăm chăm, lại không chịu buông tay. Hai người giằng co dây dưa, anh vẫn ngậm lấy môi cô, vẫn là hành động dịu dàng trấn an quen thuộc trước kia, như muốn dỗ dành: “Đừng giận, em đừng giận. Anh không hôn nữa, nghe theo em hết… Tha thứ cho anh được không? Baby, tha thứ cho anh được không? Chúng ta lại ở bên nhau được không?”

Từng lời nói đều mang giọng điệu cầu xin đau khổ, có thứ gì đó sụp đổ trong lòng Hứa Tầm Sênh, nỗi đau đớn khổng lồ cuộn trào từ đáy lòng. Những oán hận, đau lòng, tự trách và bất lực trước kia của cô vốn đã được thời gian khỏa lấp, nhưng lại bị những lời nói và hành động này của anh mang trở lại.

Nhưng Sầm Dã, rốt cuộc anh muốn làm gì? Tại sao lại đột nhiên cứ muốn trói buộc lấy em không tha? Nếu như lần sau chúng ta lại cách lòng, lại chia tay, vậy anh bảo em phải làm thế nào? Cuộc đời sau này của em phải sống ra sao?

Vô số tiếng thét gào vang lên trong nội tâm cô, nhưng lại không thốt nổi nên lời. Cô muốn giãy giụa nhưng anh vẫn một dỗ dành, ôm riết không buông, giống như biết được vừa buông ra thì cô liên chạy mất. Kiểu lưu manh và cố chấp trước kia của anh lại hiện về nguyên vẹn rồi.

Cô hết sức tức giận, cũng cực kỳ sợ hãi, cảnh này thật sư quá quen, đáy lòng cô lạnh toát, mang theo dũng khí quyết liết. Cô giơ tay lên, tát anh một cú với sức mạnh mà chính bản thân cô cũng không ngờ được, một tiếng “bốp” giòn giã vang lên.

Sầm Dã bàng hoàng sững người.

Cô gào lên: “Sầm Dã, anh điên rồi hả? Anh coi tôi là gì? Tôi không còn là bạn gái của anh từ lâu rồi.”

Nhưng anh không nhúc nhích, vẫn ôm chặt lấy cô, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt cô. Cái tát này khá mạnh, mấy dấu tay hằn rõ trên gương mặt trắng trẻo được chăm sóc kỹ càng của anh. Trái tim Hứa Tầm Sênh đau thắt lại.

Rốt cuộc, Sầm Dã chậm rãi buông tay ra, không ôm eo cô nữa, nhưng vẫn vây chặt cô bên thân cây, cả người như vừa choàng tỉnh khỏi giấc mơ tɧác ɭoạи, đột nhiên cười hỏi: “Đời này anh chưa từng bị người khác tát bao giờ, chỉ có em thôi. Hứa Tầm Sênh, đây là cái tát thứ mấy em cho anh rồi?”

Lòng Hứa Tầm Sênh chùng xuống, hoàn toàn không ngờ anh lại nói vậy, hoàng hôn xung quanh như cái đầm sâu, sắp nuốt chủng cả hai người họ.

“Cái thứ ba.” Sầm Dã chua chát nói: “Mỗi cái tát anh đều nhớ rõ mồn một. Em còn nhớ không?”

Mắt Hứa Tầm Sênh cay nóng, quật cường đáp: “Không nhớ.” Cô quay người toan bỏ đi. Vậy mà cho dù bị tát, anh vẫn không buông tay, kéo cô ấn trở lại.

Hai người đều cúi đầu, cô nhìn chằm chằm mặt đất, còn anh khẽ tựa đầu vào tóc cô, nhưng không dám ép quá sát.

Lát sau anh thủ thỉ: “Mấy cái tát đó anh đều nhận cả. Sau này đừng đánh anh nữa được không?”

Tại sao anh phải nói như vậy? Nuớc mắt Hứa Tầm Sênh tuôn rơi, vừa định nhấc tay lau đi thì một bàn tay đã nhanh hơn, nhẹ nhàng giúp cô gạt lệ. Giọng anh khẽ khẽ: “Em đừng khóc.”

“Không ai muốn đánh anh, đều do anh ép em.” Hứa Tầm Sênh nức nở.

Sầm Dã kề trán vào mặt cô, yên lặng chốc lát: “Anh xin lỗi, chỉ cần em đừng đi, chúng ta bình tĩnh nói chuyện với nhau, được không? Những ngày qua hai chúng ta vẫn chưa nói chuyện nghiêm chỉnh với nhau lần nào. Chuyện trước kia anh đã nghĩ rất nhiều lần. Anh biết đều là lỗi của anh, là anh đã khiến tình cảm của chúng ta tan vỡ, khi đó tính tình anh quá bốc đồng, rõ ràng để tâm đến em, đau đáu trong lòng nhưng lại không chịu cúi đầu.

Thật ra hai năm qua anh từng muốn đi tìm em rất nhiều lần, nhưng lại sợ em không chịu để ý đến anh, cũng như bây giờ vậy. Cho nên đến tận lúc này, anh thấy bản thân mình đã tốt hơn, có thể đối tốt với em hơn, mới can đảm thử tiếp cận em.

Sênh Sênh, anh chưa bao giờ thay đổi, hai năm qua cũng chưa từng có ai khác, đời này anh chỉ muốn ở bên em thôi. Em… có thể cho anh một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không?”

Hứa Tầm Sênh không thốt được một lời nào. Bắt đầu lại lần nữa… thật sự có thể sao?

Lời nói của anh như bùa chú mê hoặc người ta, quấn quanh tim cô, suýt khiến cô rơi nước mắt lần nữa. Cảm xúc ngọt ngào lẫn chua xót trở nên to lớn đến không tưởng, đang dụ dỗ cô, nếu cô thật sự để tâm, nhất định sẽ thất thủ. Nhưng đó là chuyện mà hai năm qua cô không dám nghĩ đến, bởi cô đã sớm tuyệt vọng rồi!

Ánh mắt cô lần nữa nhìn vào khuôn mặt Sầm Dã, nhận định rõ bây giờ anh là ai. Nghĩ đến cuộc sống hiện nay của cả hai, thân phận chênh lệch, nghĩ đến những người sau lưng từng ngăn trở họ. Những thứ kia như dãy núi muôn vàn trượng, sừng sững phía sau lời hứa hẹn chờ đợi cô của anh. Cô đã từng ngã đau ở đó, lần này dãy núi cản trở còn cao hơn nữa, liệu họ có thể vượt qua không?

Cảm giác không chắc chắn, tương lai hoàn toàn xa lạ, chỉ nghĩ tới thôi cõi lòng cô đã buốt lạnh. Không thể quay lại! Một giọng nói vang vọng từ đáy lòng cô.

Nghĩ vậy, tim cô dần lạnh, ngực bỗng đau nhói, nhưng cô cố ý phớt lờ đi, lấy lại bình tĩnh: “Không phải anh hỏi em, hôm qua muốn nói gì với anh sao?”

Sầm Dã nhìn cô chằm chằm.

“Lời em muốn nói với anh là: Chúng ta không thể nào quay lại với nhau.”

Cánh tay anh bao quanh cô chẳng biết đã buông lơi từ lúc nào. Sau đó anh bật cười, nụ cười nhẹ tênh, hỏi ngược lại: “Tại sao lại không thể?”

Cảm giác quen thuộc nào đó từ chàng trai trước mắt chầm chậm bủa vây cô, cô biết đây là cảm giác gì, Sầm Dã lạnh lùng cố chấp, Sầm Dã mà cô không nắm bắt cũng không điều khiến được như đêm trước khi họ chia tay dường như đã trở lại.

Những ngày qua, anh ôn hòa nhã nhặn, kiên nhẫn, khéo cư xử như thể một người đàn ông chững chạc. Song hiện giờ khi cô nói ra lời cự tuyệt, vẻ gai góc của anh rốt cuộc đã bộc lộ, mang theo nỗi đau của anh đâm thẳng về phía cô.

Hứa Tầm Sênh từ từ hít thở, giống như làm vậy thì có thể dằn xuống nỗi đau đón và do dự trong nội tâm: “Bởi vì em không còn cảm giác gì với anh nữa.”

Anh bất động, cũng không biểu cảm, sau đó gắn từng chữ một: “Không thể nào.”

Hứa Tầm Sênh thấy l*иg ngực tắc nghẽn, bật thốt: “Tại sao lại không thể?”

Anh nhìn xoáy vào mắt cô, không biết có nhìn ra được sự bối rối và né tránh bên trong hay không. Song bất ngờ là, anh không hề phản kích cô bằng những chiếc gai của mình như năm xưa, trái lại yên lặng chốc lát mới thành thực đáp: “Vì em đã nói sẽ mãi mãi thích anh. Những lời em từng thề, anh chưa bao giờ quên.”

Hơi thở như ngừng lại, cô khàn giọng hỏi: “Sao có thể tính như vậy được? Sầm Dã, lẽ nào mọi cặp đôi trên thế giới này đều phải giữ đúng những lời đã hứa lúc yêu nhau sao?”

“Tại sao lại không thể? Với anh, lời nói cả đời này chỉ có mình em, mãi mãi không thay đổi.”

Hứa Tầm Sênh suýt nghẹn ngào, cuống quýt cất bước toan bỏ đi, lại nghe anh nói: “Cho dù em thật sự không có cảm giác, vậy chúng ta đừng nhắc đến trước kia, chỉ nói hiện tại thôi. Anh cho rằng điều kiện của bản thân không tệ, không hề thua kém bất cứ người đàn ông nào bên cạnh em, anh theo đuổi em lần nữa được không?”

Anh vừa nói dứt lời, trái tim Hứa Tầm Sênh đã rơi thẳng xuống đáy vực: “Sầm Dã, lẽ nào anh không biết, bây giờ chúng ta là người của hai thế giới sao? Anh nhìn xung quanh anh đi, giờ anh là người thế nào, sống cuộc đời ra sao? Còn em là kiểu người gì, trải qua cuộc sống thế nào? Em còn không biết phải làm sao để ở bên anh, chứ đừng nói đến chuyện sống chung sau này. Chúng ta không thể nào. Sầm Dã, chúng ta sẽ có vô số vấn đề căn bản không giải quyết được, cuối cùng cũng tan vỡ thôi…Không bằng chúng ta cứ như bây giờ, đừng dây dưa nữa, buông tha cho anh cũng là buông tha cho em, không tốt sao?”

Lời của cô như lưỡi dao vô hình cứa vào tim cả hai. Ánh mắt của Sầm Dã dần lạnh lẽo. Hứa Tầm Sênh chỉ cảm thấy trái tim và cảnh sắc trước mắt mình trở nên mơ hồ và lặng phắc, như thể những lời nói khi nãy là ai thốt ra chứ không phải chính cô.

Đúng lúc này, nơi xa vang lên tiếng gọi: “Cô Kim Ngư… Anh Sầm…” Hình như có người tới tìm họ.

Hứa Tầm Sênh nhấc chân đi về phía âm thanh kia, nghe thấy phía sau vẫn tĩnh lặng, cô thoáng chần chừ nhưng không dám quay đầu lại. Lát sau lại vang lên tiếng động, anh rảo bước đuổi theo.

Lúc đi ngang qua cô, giọng anh khàn đặc: “Hóa ra em thật sự nhẫn tâm như vậy.”

Hứa Tầm Sênh như bị đấm mạnh một cú vào lòng, ngẩng đầu nhìn anh đeo kính và khẩu trang vào, bỏ đi thẳng một mạch.