Hứa Tầm Sênh nhìn vé trong tay gā, giá chỉ 398 tệ. Đối phương thấy cô im lặng, vẻ mặt vô cảm, cho rằng chắc không bán được rồi, vậy mà cô lại lấy ví ra, trả tiền.
Hứa Tầm Sênh về đến nhà, rửa mặt, thay quần áo rồi đi đến trước bàn làm việc, lấy tấm vé kia bỏ vào ngăn kéo, sau đó đi nấu cơm tối. Chỉ có một nguười ăn nên cô nấu vô cùng đơn giản, luộc súp lơ, cắt đậu phụ và thịt thành khối vuông nhỏ. chờ cơm chín thì bắc nổi lên xào.
Cô kéo ghế ngồi bên bàn bếp, ngửi mùi cơm lan tỏa, lấy điện thoại ra thì thấy một tin WeChat chưa đọc.
Hoang Dã: “Đang làm gì thế?”
Hứa Tầm Sênh mỉm cười trả lời: “Đang nấu cơm.”
Có lẽ Hoang Dã đang bận việc gì đó, lát sau mới hỏi: “Cô còn biết nấu cơm à? Chắc ngon lắm nhỉ?”
“Tôi không biết có ngon không, nhưng mà trưa nay có người đã ăn cả bát to.”
Đối phương im lặng rất lâu không tiếp lời, Hứa Tầm Sênh liền bỏ điện thoại sang một bên. Đợi cô làm thức ăn xong bày lên bàn, ngồi xuống chuẩn bị ăn thì thấy anh ta gửi tin nhắn đến: “Ai nể mặt thế, bị cô mua chuộc à?”
Hứa Tầm Sênh nhoẻn cười, vừa ăn vừa trả lời: “Bạn chung studio với tôi, cô ấy kén ăn lắm, không đời nào mua chuộc được đâu.”
Hoang Dã lập tức gửi khuôn mặt cười đến.
Bản thân Hứa Tầm Sênh cũng thấy lạ, tuy chỉ mới trò chuyện vài lần, chưa từng gặp mặt, thậm chí còn không biết tên họ, thân phận của đối phương, vậy mà cô không hề băn khoăn khi kể mấy việc này, trái lại còn thoài mái tán gẫu. Với lại, Hoang Dã nói chuyện hết sức tự nhiên, cũng không khiến cô cảm thấy khó chịu, như có một sự thân thiết vô hình. Giống như lần trước anh ta đã nói, vừa nói chuyện đã có cảm tưởng như quen biết lâu rồi.
Nhớ năm đó… Hứa Tầm Sênh thoáng ngẩn ngơ, cô và các thành viên trong Triều Mộ phải mất rất nhiều ngày mới trở nên thân thiết. Cô nghĩ, người với người qua lại với nhau vốn là vậ,y làm gì có tiêu chuẩn nhất định nào, có người thoáng chốc đã trò chuyện hợp ý, có người nói cả buối vấn lệch pha vạn dặm.
“Anh đang làm gì?” Hứa Tầm Sênh hỏi.
Thật ra, tán gẫu với người lạ là chuyện cô chưa bao giờ ngờ đến. Trong lòng cô mơ hồ nhận thấy, có lẽ do đêm khuya quá yên tĩnh, cô thực sự cảm thấy cô đơn, ngồi đó loay hoay không biết phải làm gì mới xua tan được cảm giác ấy. Người này xuất hiện giống như người bạn bất ngờ, ôn hòa lịch sự, có chừng mực, khiến cuộc sống cô có thêm màu sắc. Vì vậy, tán gẫu với anh ta đã dần trở thành thói quen mỗi đêm của cô.
Hoang Dã trả lời: “Mới vừa xuống máy bay, hơi mệt.”
“Vậy anh nghỉ ngơi đi, không quấy rầy nữa.”
“Đâu có quấy rầy, đang ngồi xe về khách sạn, chán lắm, nói chuyện chút nữa đi.”
Hứa Tầm Sênh không biết phải nói gì, vừa nhìn đăm đăm điện thoại vừa gắp thức ăn, đối phương lại nhắn đến: “Cô ở quận nào của thành phố Tương? Nếu tôi đến đó thì tranh thủ đi ăn bữa cơm cô đã hứa nhé.”
Hứa Tầm Sênh cười đáp: “Tôi ở phía Tây sông.”
“Ồ, nghe nói Tương Giang nổi tiếng lắm, từ nhà cô có thể nhìn thấy không?”
Hứa Tầm Sênh thầm nghĩ người này đúng là giàu có, trả lời: “Tôi không mua nổi nhà nhìn ra sông đâu, tôi ở tầng một.”
Lát sau, Hoang Dã mới nói: “Tầng một tốt mà, tôi cũng thích tầng một. Nhà tôi trông rất nhiều hoa cỏ, đều là người giúp việc chăm sóc, rất đẹp, lần sau chụp ảnh gửi cô xem.”
“Vườn hoa nhà tôi bị tôi biến thành vườn rau rồi, không chụp ảnh cho anh xem được.”
“Cô còn biết trồng rau à? Còn có gì cô không biết không?”
Hứa Tầm Sênh bật cười, nhưng sau đó lại ngây người. Anh ta hỏi, còn có gì cô không biết không ư? Cũng từng có người, thậm chí cả nhóm người hỏi cô câu này. Hứa Tầm Sênh chỉ gửi khuôn mặt cười qua.
Hoang Dã lại nói: “Sau này gặp mặt, cô cứ đưa gia đình theo, tôi mời.”
“Tôi chưa có gia đình, anh đến thành phố Tương đương nhiên là tôi mời khách rồi.”
Đối phương không hề khách sáo: “Được, hiện tại tôi cũng chưa có gia đình, sống độc thân, tiết kiệm cho cô rồi.”
“Khi nào anh đến?” Cô hỏi thăm.
Lát sau mới nhận được câu trả lời: “Có thể là sau một thời gian nữa.”
Nói đến nổi tiếng sau một đêm, Hứa Tầm Sênh từng chứng kiến không chỉ một lần, xem như bản thân cũng có trải nghiệm.
Nhưng cô không bao giờ ngờ được, bản demo của cô và nhóm Đại Hùng thu âm chơi lại lọt vào bảng xếp hạng ca khúc hot trên mạng.
Hôm ấy, cô vừa bật máy tính lên liền thấy trên mạng có hơn một nghìn lượt bình luận, thoáng chốc sửng sốt, cũng biết chuyện này quá khác thường. Cơn sốt lần trước khi bị người ta đăng video lên mạng, đúng như cô suy đoán, chẳng mấy chốc đã trôi qua, Weibo của cô cũng trở lại là nơi riêng tư của cô và những ban bè yêu thích âm nhạc. Giờ sao khôi phục lại được đây?
Cô lướt xem bình luận, đều là khen ngợi ca khúc mới, hơn nữa còn có nhiều người rối rít bày tỏ sẽ chia sẻ và “cày” lượt nghe để giúp cô lên top trên bảng xếp hạng. Cô lại mở web nhạc mấy ngày trước đăng bản demo lên, liếc mắt nhìn qua bảng xếp hạng top 5 ca khúc hot nhất, thấy ba vị tri trong bảng đều là ca khúc của cùng một người. Còn bài hát của cô xếp hạng ba trên bảng ca khúc mới bên cạnh. Hạng nhất vẫn là ca khúc mới phát hành tháng trước của người đó, giữa họ chỉ cách nhau một ca sĩ.
Hứa Tầm Sênh xem giây lát mới tắt trang web, đây không phải thành tích cô muốn, cô cũng không muốn xếp ở vị trí gần anh, sẽ bị anh nhìn thấy. Nhưng nghĩ lại, đây chỉ là một bảng xếp hạng trên mạng, giờ anh đã ở đẳng cấp Thiên vương, có lẽ sẽ không buồn đếm xỉa đâu. Hơn nữa, cô còn dùng nghệ danh Kim Ngư, nên anh lại càng không thể biết.
Lòng cô lặng như nước, chẳng mảy may xao động, nhưng người khác thì đã ngồi không yên, cô vừa tắt máy tính liền nhận được điện thoại của Nguyễn Tiểu Mộng: “Sênh Sênh! Chị nổi tiếng rồi! Quả thật là nổi tiếng sau một đêm, khiến người người mê tít! Thật không ngờ studio của chúng ta lại thành công như vậy.”
Hứa Tầm Sênh nghe thấy cả tiếng cười của Đại Hùng, cũng cười nói: “Nổi cái gì mà nổi, bảng xếp hạng kiểu này đâu có khó lên, mấy ngày nữa sẽ rơi xuống thôi, đừng coi là thật”
Nguyễn Tiểu Mộng lại nói: “Không phải, có mấy tài khoản VIP trên Weibo đều chia sẻ bài hát của chị, còn có mấy nhà phê bình âm nhạc nổi tiếng đều đăng bài khen ấy. Đoạn video chị biểu diễn trước kia cũng bị đào lên, ca khúc mới này còn lên top hot search của Weibo và gắn icon “hot” một lúc nữa ấy, có điều bây giờ đã tụt xuống rồi.”
Hứa Tầm Sênh không nói lời nào, không vui mừng cũng chẳng phiền não vì việc này.
Ở đầu dây bên kia, Đại Hùng nhận lấy điện thoại, cười bảo: “Đừng để ý đến con bé lanh chanh này, con bé đang bắt đầu ảo tưởng làm quản lý cho em đấy. Có điều anh cũng không thấy bất ngờ khi bài hát của em nổi tiếng. Là vàng thì sẽ luôn tỏa sáng, huống hồ là kim cương.”
Giọng anh ta ôn hòa trầm tĩnh, Hứa Tầm Sênh chỉ cười cười: “Em bắt đầu hối hận khi bị hai người gạ lên thuyền rồi.”
Đại Hùng cười sang sảng: “Mau qua đây đi, studio chúng ta xem như đã nổi tiếng từ phát súng đầu tiên, sau này có cơm ăn chắc rồi. Hôm nay anh mời, ăn mừng thôi.”
Ngoại trừ ba người họ, Đại Hùng còn mời thêm mấy anh em đã giúp họ làm khâu hậu kỳ, trời còn chưa tối mà nhóm họ đã ngồi đầy một bàn ở quán hải sản. Thấy Hứa Tầm Sênh đến, Nguyễn Tiểu Mộng vội vẫy tay, cô đến ngồi ở chỗ trống bên cạnh cô ấy. Đại Hùng mỉm cười với cô qua làn khói thuốc, Hứa Tầm Sênh cũng cười lại: “Chị dâu đâu?”
“Cô ấy không đến, chắc đang tăng ca.”
Chị dâu mà Hứa Tầm Sênh nhắc đến là cô bạn gái Đại Hùng đã quen gần một năm nay. Chỉ có điều, Đại Hùng rất ít dẫn bạn gái đến tham gia mấy kiểu tụ họp này, nên mọi người cũng không để ý.
“Có lẽ sẽ có người liên lạc hợp tác.” Hứa Tầm Sênh nói: “Hai người từ chối giúp nhé!”
Đại Hùng nhìn cô gật đầu: “Anh sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Nguyễn Tiểu Mộng khoác tay lên vai cả hai: “Đúng, chúng ta là studio độc lập, tự do tự tại, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, tuyệt đối không bị mấy người kia bó buộc vì lợi ích. Đây mới thật sự là âm nhạc, ngôi nhà mơ ước chân chính của chúng ta.”
Ăn uống xong thì trời cũng vừa tối, mấy người đàn ông rủ nhau đi đánh bài, Nguyễn Tiểu Mộng lôi kéo Hứa Tầm Sênh đi cùng. Hứa Tầm Sênh lắc đầu: “Chị không biết chơi.”
“Em sẽ dạy chị.”
“Chị không muốn chơi.” Biết tính tình cô trước nay bướng bỉnh, Nguyễn Tiểu Mộng đành thôi.
Hứa Tầm Sênh một mình gọi taxi, nhưng không về nhà mà đến sân vận động. Cô chưa bao giờ xem concert nên không lường trước được sẽ xảy ra cảnh xe cộ kẹt cứng. Thấy sắp đến giờ, chỉ còn khoảng một kilomet cuối cùng, vậy nên cô quyết định đi bộ.
Bất kể trong hay ngoài sân đều chật cứng người. Hứa Tầm Sênh vô cùng xa lạ với cảnh tượng này. Những cô bé kia tụ tập thành nhóm, giơ bảng cổ vũ, băng rôn, thậm chí trang phục cũng giống nhau, trên gương mặt đều toát lên niềm tự hào và vui sướиɠ. Trông tuổi tác đều còn rất trẻ, họ đều mong chờ tối nay thấy được người kia, dù chỉ nhìn từ đằng xa
Hứa Tầm Sênh theo dòng người đi vào trong. Ngẩng đầu quan sát sân vận động có sức chứa mấy chục nghìn người đèn đóm sáng rực, đây vừa là sân khấu vừa là một thế giới quá đỗi rộng lớn trong mắt cô, khiến tim cô đập rộn rã. Tấm poster khổng lồ của Sầm Dã được treo giữa khoảng không phía trước sân khấu, trên màn ảnh lớn đang chiếu đoạn phim quảng bá tour lưu diễn lần này của anh.
Anh mặc áo sơ mi trắng và quần dài đen, giống như vị nam thần thực thụ, cúi đầu sáng tác bài hát trong căn phòng tràn ngập tia nắng lung linh; anh đeo tai nghe, vẻ mặt lạnh lùng đi giữa đám người; anh đứng trên sân khấu trong buổi concert nào đó, ánh đèn tắt hết, mặc trang phục biểu diễn lấp lánh, những ngọn đèn sau lưng thình lình chiếu lên vòm không, anh bắt đầu ca hát… Ống kính quay cận cảnh khuôn mặt anh, đôi mắt vốn thâm trầm nhìn vào ống kính, nhưng sâu trong đáy mắt lại từ từ hiện lên ý cười.
Hình ảnh anh cười lên vừa hiện lên trên màn hình, vô số fan khắp sân vận động bắt đầu reo hò. Đoạn phim vẫn tiếp tục trình chiếu, tiếng hoan hô kích động vang dội. Hứa Tầm Sênh bỗng thấy hối hận, cô không nên đến đây, như vậy sẽ nhìn thấy anh, tuy chỉ là với khoảng cách xa xôi vời vợi. Cô thật sự vẫn muốn nhìn thấy anh sao? Hay việc có nhìn thấy hay không đã không còn quan trọng?
Vé Hứa Tầm Sênh mua là vé rẻ nhất ở khu vực khán đài. Cô tìm được chỗ của mình, vừa ngồi xuống không bao lâu thì toàn bộ đèn điện tắt ngóm, toàn thể khán giả bộc phát tiếng hoan hô, ai nấy đều quá đối hưng phấn, ngoại trừ Hứa Tầm Sênh. Cô ngồi trên dãy khán đài cao nhất, xa nhất, trong góc gần như không có ánh sáng.
Đèn bắt đầu sáng lên, từng luồng một vụt lóe như thể giương nanh múa vuốt che lấp tầm mắt người ta. Hơn mười vũ công yên lặng đứng trên sân khấu, còn trước họ là một chàng trai trẻ tuổi mặc trang phục chơi bóng chày màu đen, đội mũ lưỡi trai, đang cúi đầu cầm micro, bất động.
Cả sân vận động bùng lên tiếng reo hò nhiệt liệt liên hồi: “Tiểu Dã, Tiểu Dã…”, “Sầm Dā, Sầm Dã…”, “Sầm Gia, Sầm Gia.”
Rồi sau đó, hàng loạt tia sáng như vạn ngôi sao băng rơi xuống, đồng thời nở rộ trên sân khấu. Fan gào thét cuống nhiệt hơn, sau đó dần yên tĩnh lại, giống như đều tập trung nín thở chờ màn biểu diễn hoa lệ bắt đầu. Trên sân khấu có ánh sáng, có khói phun đan xen lẫn nhau, trông như mộng ảo, còn người ấy chính là hoàng tử ẩn mình trong giấc mơ, nhẹ nhàng bước ra. Toàn bộ thân hình, linh hồn như hòa cả vào âm nhạc, giữa đất trời duy chỉ có mình anh.
Trong đầu Hứa Tầm Sênh bỗng nhiên hiện lên hình ảnh rất lâu về trước. Trong tầng hầm đơn sơ, chỉ có vài ngọn đèn và một số người, họ bật nhạc nhảy múa, Tiểu Dã cũng nhảy theo, hết sức hăng hái, luôn nhìn cô bằng ánh mắt sáng lấp lánh, khiến cô ngẩn ngơ.
Rốt cuộc màn hình lớn lấy cận cảnh khuôn mặt Sầm Dã, cũng là lần đầu tiên Hứa Tầm Sênh thấy rõ được dáng vẻ hiện giờ của anh. Mái tóc nhuộm màu nâu sáng trong quảng cáo cô thấy trước đó, giờ đã thành màu đen, càng tôn lên làn da trắng và gương mặt sắc nét.
Anh nhìn phía trước, ánh mắt kiên định, toàn thân toát lên khí chất sắc bén kiêu ngạo.
Hứa Tầm Sênh bỗng hiểu ra người đàn ông này đã rất đỗi xa lạ. Giữa đám đông phấn khích, trong ánh đèn loang loáng soi chiếu cả sân, cô chợt lặng đi, nhìn chàng trai mình không tài nào nhận ra là ai trên sân khấu kia.
Tốt lắm, có một giọng nói vang lên từ đáy lòng cô, như vậy rất tốt!
Cô đột nhiên có chút hốt hoảng bất an. Song những cảm xúc chôn giấu thật lâu trong lòng dường như đã tìm được lời giải thích và lối thoát, thế là cô từ từ nở nụ cười nhàn nhat đứng dậy rời đi.
Nhưng tiếng hát kia như thể từ trong giấc mơ, xuyên qua miền hồi ức, cứ thế dội vào tai cô:
“Ánh đèn lại soi sáng cả căn phòng, giấc mộng mới trôi qua một nửa.
Là ai hoang mang giữa phố đêm không người, đánh thức ô cửa sổ đang say giấc.
Điếu thuốc này biết đặt vào đâu đây, nước trà nửa đêm đã nguội lạnh.
Anh mở cửa số trông về phía xa, chỉ thấy trời đêm giăng kín mây mù.
Em không phải trăng trong nước, đưa tay vốc lên là lấy được.
Nhưng anh lại là người trong gương, năm tháng qua đi mãi ngóng nhìn.
Tình yêu nào phải cây hương thảo, lại khiến anh lạc mất phương hướng.
Nhưng em lại là một giấc mộng, đến và đi trong lặng lẽ âm thầm.
Mười ngón tay bỏng rát gảy lên khúc nhạc cô đơn,
Thất tha thất thểu đi trên con đường mình đã chọn.
Đừng viển vông mơ mộng, đời có bao nhiêu thiên trường địa cửu.
Mở mắt ra nhìn lại, cuộc đời như này cũng có sao đâu…”
***
Lúc Hứa Tầm Sênh về đến nhà thì đã là nửa đêm, thời tiết giá lạnh, quần áo cô mặc không đủ ấm, tay chân gần như tê cóng. Vừa vào nhà, cô liền bật máy sưởi lên, ngồi một hồi lâu cho người ấm lại rồi mới đi tắm, thay đồ ngủ, còn khoác chiếc áo bông thật dày.
Dù hiện giờ cô ngủ muộn hơn trước, nhưng giờ này đã qua giờ ngủ của cô lâu rồi, nên không buồn ngủ nữa. Cô lấy điện thoại ra, thấy một tin nhắn, là Hoang Dã gửi đến vài phút trước.
“Ngủ chưa? Đang làm gì vậy?”
Muộn thế này mà anh ta còn chưa ngủ. Nếu là binh thường, Hứa Tầm Sênh đã trả lời rồi, thể nhưng hôm nay cô lại ném di động sang một bên.
Đêm khuya, mọi thứ quá yên ắng, yên ắng đến mức khiến lòng người hoảng loạn. Hứa Tầm Sênh ngồi ngẩn ngơ một hồi mới phát hiện ra đầu óc mình không nghĩ được gì cả, nhưng cô lại không muốn ngủ, không muốn lên giường, không muốn nhắm mắt lại rồi dần dần mất đi ý thức, một ngày cứ thể trôi qua, và cả đời cũng cứ theo quỹ đạo này.
Liếc thấy con dấu đang khắc dở bên cạnh, cô bèn mở hộp dụng cụ, kéo đèn bàn qua rồi từ từ khắc. Chẳng được bao lâu, nói chính xác là chưa khắc xong nét nào thì trong đầu lại bất chợt vang lên âm thanh nghe được ở buổi concert, giọng hát trong trẻo, mạnh mẽ như chim ưng cất tiếng và âm thanh hàng nghìn fan của anh hợp xướng:
“Đừng viển vông mơ mộng, đời có bao nhiêu thiên trưường địa cửu.
Mở mắt ra nhìn lại, cuộc đời như này cũng có sao đâu.”
Tay Hứa Tầm Sênh khựng lại, ánh mắt mơ hồ, từng giọt nước nhỏ tí tách xuống con dấu. Sau đó, những giọt nước mắt ấy càng rơi càng nhanh, hoàn toàn không báo trước. Cô nắm chặt con dấu trong lòng bàn tay, nghe tiếng khóc nghẹn ngào của chính mình. Đã bao lâu rồi cô không khóc, chính cô cũng không nhớ rõ, dường như kể từ ngày thấy anh đoạt chức vô địch trên tivi, cô đã không cho phép mình nghĩ đến anh và rơi lệ nữa.
Rõ ràng hôm nay lúc xem concert đã cảm giác người này cách xa cô muôn sông nghìn núi, ngay cả gương mặt thật của anh cũng không nhìn rõ, vậy mà giờ phút này nước mắt cô lại không có cách nào ngừng rơi được. Cô không muốn mình cất tiếng khóc, không muốn bản thân mất kiểm soát như thế này. Cô bỏ con dấu xuống, vùi mặt vào cánh tay, cứ thế bất động hồi lâu.
***
Concert vừa kết thúc, Sầm Dã rời khỏi sân vận động trong sự bảo vệ tầng tầng lớp lớp của vệ sĩ, ngồi vào xe đi đến khách sạn sang trọng và bảo mật nhất thành phố Tương.
Ban đầu, trên đường còn có fan bám theo, sau đó đều nghe theo lời khuyên giải của nhân viên, tiếc nuôi rời đi, Sầm Dã vào thang máy VIP lên thẳng tầng cao nhất của khách sạn, nhóm Sầm Chí cũng trở về phòng mình để xử lý công việc còn lại và nghỉ ngơi. Một ngày gióng trống khua chiêng, vạn người chú ý đến đây là khép lại.
Sầm Dã vào phòng, lớp trang điểm đã được tẩy sạch, anh tắm rửa sạch sẽ, thay chiếc áo khoác cực kỳ bình thường, ngồi bên giường lẳng lặng nhìn điện thoại nãy giờ, bỗng ngẩng đầu nhìn hai bờ sông Tương đèn đuốc lấp lánh, lẳng lặng trôi dài. Anh đờ đẫn chốc lát mới lấy chìa khóa xe trong túi ra, lại đeo kính và khẩu trang vào, rón rén ra ngoài, không báo với bất cứ ai, bước vào chiếc xe con tầm thường mà anh đã dặn một vệ sĩ chuẩn bị trước đó, ngay cả Sầm Chí cũng không biết. Trên đường xe cộ đã thưa thớt, băng qua sông, sắp đến khu chung cư mà dù có nhắm mắt Sầm Dã vẫn mường tượng ra được. Không biết có phải do trời tối hay không, mới hai năm ngắn ngủi mà những tòa nhà kia đã cũ hẳn đi. Sầm Dã giữ vững tay lái, trước kia anh nào biết lái xe, cũng không mua nổi xe, nhưng con đường này không biết đã đi qua bao nhiêu lần, Anh chậm rãi lái xe chạy trong khu dân cư không một bóng người, thế nhưng từ đằng xa, anh đã trông thấy ngôi nhà ấy, khung cửa sổ màu xanh lam quen thuộc vẫn sáng đèn.
Sầm Dã giảm tốc độ, từ từ đến gần, có thể thấy đưoc vườn rau trong khoảnh sân mờ tối và những bậc thềm bằng đá trước cửa chính. Từng mảnh gỗ trắng trên cửa hiệu trông đã cũ nhưng vẫn rất sạch sẽ. Anh cũng thấy rõ ánh đèn màu cam dìu dịu hắt ra từ khung cửa sổ.
Lúc nhìn thấy người đang nằm nhoài trên bàn, đầu óc Sầm Dã bất chợt trống rỗng, sau đó lẳng lặng tắt máy xe. Một tay cầm vô lăng, một tay cởi kính và khẩu trang ra, lặng lẽ nhìn vào trong nhà qua ô cửa sổ cách xa mười mấy mét.
Cô đang gục xuống bàn, trên người khoác chiếc áo thật dày, bộ đồ ngủ cotton lộ ra ngoài tay áo. Mái tóc dài buông xõa nơi bờ vai, rủ xuống mặt bàn. Trên đỉnh đầu cô là ngọn đèn bàn, bên tay là dụng cụ khắc dấu, hình như cô đang ngủ gục. Trông cô vẫn như xưa, cuộc sống dường như không có gì thay đổi.
Sầm Dã không biết mình đã nhìn bao lâu, đột nhiên đưa tay bưng kín mặt. Anh đeo kính vào, nhưng nước mắt vẫn tiếp tục chảy bên dưới lớp kính. Anh cố gắng không để mình hật khóc thành tiếng, nhưng nước mắt không sao ngăn được, cứ thế tuôn rơi.
Hai năm rồi! Anh thầm nói: Hóa ra em đã rời xa anh hai năm ròng rã rồi, Hứa Tầm Sênh!