Chí Dã

Chương 18.2: Bất ngờ ngược dòng (2)

Tuy trụ sở tọa lạc tại nơi hẻo lánh nhưng cách đó không xa là một thành phố nhỏ, địa chỉ quán bar Trịnh Thu Lâm đưa chính là ở đó. Sầm Dã gọi taxi, xe chạy hai mươi phút thì đến nơi.

Quán bar này không to và sầm uất cho lắm, mang phong cách cổ điển. Sầm Dã đẩy cửa vào, mắt nhân viên lễ tân sáng ngời: “Anh đẹp trai, đi mấy người thế?”

Sầm Dã bảo có bạn ở đây, vừa đi vào trong vài bước liền thấy Trịnh Thu Lâm và hai người đàn ông trung niên ngồi ở khu sô pha yên tĩnh và hơi khuất sau giá rượu gỗ điêu khắc.

Sầm Dã đi đến chào: “Chị Thu!”

Trịnh Thu Lâm ngẩng đầu cười: “Ngồi đi!” Sau đó giới thiệu: “Đây là sếp tôi, tổng giám đốc Lương, trong giới thường gọi là Lương Gia. Vị này cậu gọi anh Dược là được rồi.”

Lương Gia khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc chiếc áo len đơn giản nhưng vừa nhìn đã biết hàng hiệu, có vẻ là người nghiêm túc. Trịnh Thu Lâm nói là sếp của chị, vậy chính là lãnh đạo cấp cao của trang web rồi. Sầm Dã gật đầu: “Chào Lương gia.”

Anh Dược thì trông trẻ hơn, khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc tết bím nhỏ, mặc áo phông đen rộng thùng thình, tay kẹp điếu thuốc mảnh, vẻ ngoài trắng trẻo nho nhã, nhưng có nét giống với người làm nghệ thuật. Anh ta ôn hòa cười với Sầm Dã.

“Chào anh Dược.”

Trịnh Thu Lâm gọi phục vụ đến, Sầm Dã gọi một ly rượu, ba người họ tiếp tục trò chuyện, không để ý nhiều đến anh. Sầm Dã cũng không gấp, chăm chú lắng nghe, chủ đề của họ đều là về giới giải trí,ngôi sao lớn nào đó gần đây ký hợp đồng đóng phim gì, khoản đầu tư nào hợp lý, lấy được bản quyền chuyển thể tiểu thuyết đắt khách… Sầm Dã nghe chốc lát, thầm nghĩ: Có làm lơ tôi cũng chẳng sao, đừng ở đó bốc phét là được.

Lát sau Lương Gia mới hỏi: “Triều Mộ thua trận hôm nay rồi hả?”

Trịnh Thu Lâm đáp: “Đúng vậy, 166 và 134.” Lương Gia cười nhạt.

Sầm Dã nhẫn nhịn, cầm lấy ly rượu uống một ngụm, ngước mắt nhìn ra cửa sổ. Thế nhưng anh Dược bên cạnh lại cười khen: “Thực lực của Tiểu Dã thật ra không thua Lục Tiểu Hải, chỉ là còn thiếu một chút kinh nghiệm và mức độ cảm thụ lĩnh hội trong biểu diễn thôi.”

Sầm Dã không ngờ lời anh ta lại giống hệt Hứa Tầm Sênh, thêm phần anh Dược có vẻ thân thiện, không hề phách lối nên gây được ấn tượng tốt, Sầm Dã giơ ly rượu với anh ta: “Anh Dược, anh nói tiếp đi!”

Trịnh Thu Lâm phì cười, khẽ vỗ đầu Sầm Dã: “Thằng nhóc này, không biết lớn nhỏ, phải nói là xin chỉ giáo.”

Lương Gia nhìn chằm chằm Sầm Dã, không thể hiển cảm xúc gì đặc biệt. Anh Dược vẫn cười nói hòa nhã, vô cùng nể mặt giơ ly rượu lên cùng với Sầm Dã: “Chỉ giáo thì không dám, nhưng tôi cũng làm âm nhạc, có thể trao đổi với cậu. Tôi từng gặp rất nhiều nghệ sĩ nhưng cậu và Lục Tiểu Hải.

Tạm gác qua chất lượng của bản thân ca khúc, thật ra giữa ca sĩ hạng nhất và siêu sao thông thường chỉ kém nhau một chữ. Nhưng chính chỉ một chữ đấy mà có người trở thành thiên vương* trường tồn, hát thế nào cũng rung động lòng người. Còn có người dù giọng hát kinh người, nhưng cũng chỉ có thể hát những bài nhạc thị trường, danh tiếng sớm nở tối tàn, không tạo được dấu ấn gì trong giới âm nhạc.”

(* Danh hiệu dành cho nam ca sĩ – diễn viên có thực lực và danh tiếng hàng đầu trong giới giải trí.)

Sầm Dã hỏi ngay: “Là chữ gì?”

Anh Dược nhìn xoáy vào Sầm Dã: “Chữ “tình”.”

Ca hát phải dùng tình cảm, đây là quy tắc đầu tiên mà bất kỳ người học hát nào cũng biết. Bản thân Sầm Dã rất chú ý điểm này, mỗi lần biểu diễn anh đều nhắc nhở mình phải nhập tâm vào bài hát. Nhưng trực giác mách bảo, anh Dược vẫn còn lời tiếp theo, thế là anh im lặng lắng nghe.

Thấy Sầm Dã thông minh, không hề ngông cuồng như lời đồn, anh Dược cũng hết lòng chỉ bảo: “Tôi đoán được cậu đang nghĩ gì, ai cũng biết ca hát phải có cảm xúc, vấn đề là mức độ và khả năng truyền tải cảm xúc như thế nào. Cậu xem Lục Tiểu Hải đi, chữ đầu tiên anh ta hát ra đã chứa chan tình ý. Mỗi câu hít thở, mỗi nốt chuyển tông của anh ta đều được điều khiển bởi tình cảm sâu sắc và phong phú, nó không còn nằm trong khuôn khổ kỹ thuật hát nữa rồi. Có thể nói, từng chữ anh ta thốt lên đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Còn cậu, cậu mới chỉ dừng lại ở phạm vi tình cảm mà bất cứ người bình thường nào cũng cảm nhận được. Cậu nuôi dưỡng cảm xúc, hát sao cho êm dịu tinh tế ngay từ khúc dạo đầu, phần tiếp theo phải làm sao cho thật du dương trầm bổng, đến cao trào thì bắt đầu bộc phát. Hiện tại cậu vẫn dùng kỹ thuật để điều khiển phần biểu diễn của mình, còn anh ta vừa cất lời thì đã hát lên tình cảm từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn.

Ca sĩ vĩ đại chân chính không cần nuôi dưỡng cảm xúc như vậy, không cần bước đệm, cũng bỏ quê tất cả kỹ thuật. Dĩ nhiên, kỹ thuật của đối phương đã trải qua hàng nghìn lần biểu diễn trước đó, sớm tôi luyện qua muôn vàn thử thách, nến có thể vận dụng tự nhiên rồi. Vì vậy, anh ta có thể lôi cuốn khán giả ngay ở câu đầu tiên, thậm chí khiến người ta cứ muốn nghe mãi. Đây chính là tác dụng của chữ “tình”.

Anh Dược nói xong, Lương Gia ngậm xì gà, vỗ tay hai tiếng. Lòng Sầm Dã có thứ gì đó dấy lên cuồn cuộn, như thể thoắt cái đã bị đâm trúng yếu điểm song vẫn còn mù mờ. Anh nhìn chòng chọc rượu trong ly, mặt sầm tối không lên tiếng.

Lúc này Trịnh Thu Lâm cười xen lời: “Nghe thầy nói một buổi hơn hẳn đọc sách mười năm. Nếu ca sĩ khác được nghe kiến thức này từ anh Dược, chắc chắn sẽ mừng đến phát điên.”

Anh Dược lại nói: “Họ không đạt đến đẳng cấp như Tiểu Dã, càng không có thiên phú như cậu ấy, nghe xong cũng không lĩnh hội được, dù có cảm giác nhưng sẽ không làm được.”

Sầm Dã cầm lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch: “Tôi sẽ nghiền ngẫm thật kỹ, cảm ơn anh Dược.”

Anh Dược cười khiêm nhường: “Không cần cảm ơn, người ta thường bảo Thiên lý mã dễ gặp, nhưng thật ra hiếm có vô cùng. Tiểu Dã, hãy hát cho tốt vào, tối mai tôi sẽ tới xem cậu biểu diễn.”

Anh mỉm cười gật đầu.

Nhìn khuôn mặt anh tuấn tươi cười lại toát lên chút điềm đạm của Sầm Dã, anh Dược liếc sang Lương Gia. Ông ta cũng đang nhìn Sầm Dã, tuy vẻ mặt thâm trầm nhưng rõ ràng đã khoan khoái vài phần, hiển nhiên khá hài lòng trước thái độ “khiêm tốn nghe chỉ giáo” của anh.

Trịnh Thu Lâm đẩy Sầm Dã: “Được rồi, cậu về trước đi, ngày mai hãy hát cho tốt, chúng tôi còn trò chuyện thêm một lát.”

“Vâng.”

Sầm Dã đứng dậy, cúi người chào tạm biệt. Lúc này lại nghe thấy Lương Gia nãy giờ không thèm đếm xỉa đến anh cất lời: “Có thể dựa vào thực lực loại Thâm Không Phân Liệt thì mới có tư cách giành chức vô địch.”

Sau khi Sầm Dã dời đi, Trịnh Thu Lâm tiếp tục rót rượu cho hai ông lớn.

Lương Gia rít một hơi thuốc, nhận xét: “Tôi cũng có trực giác rằng cậu ta có thể nổi tiếng, nhưng không ngờ cậu lại coi trọng cậu ta đến mức đó. Mới ở thời điểm này đã chịu ra mặt gặp cậu ta.”

Trong mắt anh Dược ẩn chứa vài tia lạnh lùng trước đó không có: “Trong mắt tôi, mười ngôi sao hạng nhất cũng không bằng một siêu sao. Loại ngọc thô này rất hiếm có, càng khó mài giũa tôi càng có hứng thú. Hiện tại giới âm nhạc đang cần người có thể gánh hết tất cả tư lượng người hâm mộ cho đến tài năng. Mới lần đầu tiếp xúc đã thấy cậu ta không tệ, sau này chỉ cần cậu ta không khiến tôi thất vọng, tôi nhất định sẽ nâng đỡ cậu ta lên vị trí cao nhất, quan trọng là cậu ta có thể ngồi vững hay không.”

***

Sầm Dã ra khỏi quán bar, gió xuân rét lạnh, anh kéo cổ áo lên, cúi đầu đi bộ về để cho bản thân tỉnh táo, suy nghĩ thật kỹ.

Anh thật sự không ngờ ban tổ chức lại gửi gắm vào mình kỳ vọng to lớn như vậy, dù hôm nay thua trận, vẫn đặc biệt sắp xếp cho anh gặp hai vị lão làng lúc nửa đêm để chỉ điểm.

Mấy năm qua lăn lộn trên con đường âm nhạc, có chuyện khổ cực gì anh chưa từng trải qua? Tuy hiện giờ anh có bạn bè, có người hâm mộ, cũng được người nhà miễn cưỡng ủng hộ, nhưng đây là lần đầu tiên được một nhân vật lớn trong giới âm nhạc như anh Dược công nhận và tán thưởng.

Huống hồ, anh ta thật sự hiểu rõ về âm nhạc. Những lời anh ta vừa nói, Sầm Dã loáng thoáng hiểu được phần nào, chỉ là vẫn chưa tỏ tường mười mươi. Cảm giác ấy như có thế giới mới bay ra trước mặt, chỉ cần đâm thủng tầng giấy kia là có thể nhìn thấy cả vùng đất mơ ước trải dài vô tận. Cho nên lúc này, anh không thể không kính trọng và cảm kích anh Dược.

Anh ngẩng đầu nhìn những tòa nhà cao chọc trời đèn sáng rực và bầu trời tối đen hun hút. Những thứ danh lợi, ước mơ, quán quân…Giống như những vì sao treo trên vòm không, vốn dĩ xa vời tầm với của anh. Nhưng lúc này nếu anh thật sự nhảy lên bắt lấy, liệu còn ai có thể nói anh “trèo cao” kia chứ? Đó là nỗi khát vọng sục sôi từ trong máu thịt của một chàng trai mới ngoài hai mươi tuổi tự cho rằng mình siêu phàm.

Sau đó anh nhếch mép cười.

Còn chưa đầy một ngày là đến trận đối đầu tiếp theo. Nhưng họ muốn anh phải chiến thắng, họ cho rằng anh làm được.

Lội ngược dòng để giành chiến thắng trước Thâm Không Phân Liệt, tiến thẳng vào top 6. Giờ mà nói ra việc này, có lẽ sẽ bị rất nhiều người cười nhạo.

Sênh Sênh! Vậy mà bây giờ anh lại khăng khăng muốn làm được đấy.

***

Hôm sau, mới sáng sớm Hứa Tầm Sênh đã tỉnh dậy, đi đến phòng tập. Sắc trời sớm mai mông lung mờ mịt, chỉ có nhân viên tạp vụ đang quét dọn trong hành lang, bởi mấy ngày nay liên tục diễn ra thi đấu nên giwof này trong tòa nhà rộng lớn này gần như không có một bóng người.

Hứa Tầm Sênh đi đến cửa phòng, thấy bên trong đèn sáng rực, lẽ nào có ban nhạc khác đến sớm hơn cô đã giành chỗ mất rồi? Cô gõ cửa, không có tiếng đáp, bèn đẩy cửa bước vào.

Nào có ban nhạc khác, Sầm Dã mặc bộ quần áo hôm qua, đang ôm guitar ngồi trước bàn, dáng vẻ cực kỳ chú tâm. Thấy Hứa Tầm Sênh, anh chỉ ngẩng đầu mỉm cười rồi lại cúi xuống, cầm bút chì hí hoáy viết lên sổ.

Tim nhói đau, cô đi đến cạnh anh: “Anh ở đây cả đêm à?”

Sầm Dã ngậm đầu bút trong miệng, chỉ cười không nói. Trong đôi mắt hằn đầy tia máu, sắc mặt mỏi mệt, nhưng ánh mắt lại sáng quắc đến lạ.

Hứa Tầm Sênh lấy bút khỏi miệng anh: “Có độc đấy, đừng ngậm lung tung.”

“Biết rồi, em yêu! Anh thức suốt đêm, đi rửa mặt đã.”

Hứa Tầm Sênh lặng thinh, anh thích gọi sao cứ gọi. Cô nhìn vào quyển sổ trên bàn, xem vài hàng mới phát hiện là ca khúc mới, nhưng trong lời hát có vài chữ đánh dấu là “nữ”.

Đợi Sầm Dã rửa mặt trở về, cô đề nghị: “Em đi mua bữa sáng cho anh.”

Song lại bị anh kéo tay lại, chỉ vào đống mì hộp ăn liền ở góc tường: “Nửa đêm ăn hết hai hộp, chưa đói. Em xem bài hát này trước đi.”

Hứa Tầm Sênh không thích anh ăn mì ăn liền, trong lòng có chút khó chịu, nhưng cũng đành chịu thôi, một khi anh đã bướng bỉnh thì ai ngăn cản được. Cô ngồi xuống cạnh anh: “Tối nay phải thi rồi, sao còn thức đêm sáng tác?”

Sầm Dã cười kể: “Trước kia viết rồi, viết trên tàu hỏa lúc từ nhà em về thành phố Tương ấy. Tối qua sửa lại, cả đêm anh hầu như chỉ tập hát thôi.”

Lúc này Hứa Tầm Sênh mới phát hiện giọng anh hơi khàn, càng đau lòng hơn, im thin thít. Sầm Dã thấy sắc mặt cô, bèn ôm cô, dỗ dành: “Anh không sao, bảo bối. Anh là đàn ông, thức một hai đêm có là gì.” Sau đó đẩy quyển sổ đến trước mặt cô như dâng hiến vật quý: “Em xem thử…có thích không.”

Hứa Tầm Sênh cầm sổ nhạc lên xem tỉ mỉ. Sầm Dã nằm nhoài xuống bàn, dường như tranh thủ chớp mắt. Nhưng cô vừa lật sang trang sau thì anh lập tức ngẩng đầu, mắt đỏ hơn nhưng vẫn sáng ngời.

Hứa Tầm Sênh đưa tay vuốt tóc anh: “Hay là anh ngủ một lát đi?”

“Ngủ gì nữa, thời khắc sống chết đến ngay trước mắt rồi.”

Hứa Tầm Sênh không nỡ lòng thấy anh như vậy, nhưng cũng không muốn lời qua tiếng lại nhiều, chỉ ghé sát đến hôn lên má anh, bị anh đưa tay giữ lại, hai người nặng lẽ hôn nhau hồi lâu mới buông ra.

Anh cầm quyển sổ lên: “Thử xem sao nhé?”

“Được.”

Một tay anh cầm sổ, một tay ôm cô, lại cúi đầu hôn lên trán cô: “Sênh Sênh, cảm ơn em.”

Hứa Tầm Sênh cảnh cáo: “Chỉ lần này thôi, không có lần sau đâu.”

Thế nhưng Sầm Dã lại thầm nghĩ: Lần nào anh gặp khó khăn, em đều nói không có lần sau, nhưng chưa bao giờ từ chối. Lòng anh ấm áp, anh nâng mặt cô, hai đôi môi quấn quýt nhau chốc lát, suýt nữa khiến anh máu huyết sôi trào.

Kết quả, Hứa Tầm Sênh lại cảnh cáo tiếp: “Tiểu Dã, anh tính xem nãy giờ mình đx hôn bao nhiêu lần rồi, cứ không biết tiết chế như vậy, em sẽ giận đấy.”

Sầm Dã thoáng sửng sốt, thốt lên: “Anh còn không tiết chế sao? Nếu đổi lại quen cô gái khác, anh đã sớm…”

Thấy Hứa Tầm Sênh lạnh lẽo trừng mắt nhìn mình, Sầm Dã vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh bỏ quyển sổ xuống, dịu dàng nắm tay cô: “Anh sai rồi, anh nói nhảm nhí ấy mà. Làm gì có cô gái nào khác, đánh chết cũng không có, chỉ có em thôi.”

Lúc này Hứa Tầm Sênh mới nhoẻn cười. Nhìn nụ cười như hoa đào nở rộ trên gương mặt cô, Sầm Dã thầm cảm thán quả thật anh đã si mê cô như điếu đổ rồi, lại ghé đến tai cô thủ thỉ: “Cô bạn gái hay ghen của anh, chúng ta có thể tập thử chứ?”

Hứa Tầm Sênh ngồi xuống trước keyboard, vừa định gảy đàn thì Sầm Dã bỗng ngăn lại: “Chờ chút đã.” Anh ôm đàn guitar, hơi khom lưng, ngồi cách cô một, hai mét, dặn dò: “Lúc em đánh đàn và hát mấy đoạn kia thì đừng nghĩ gì cả. Đừng nghĩ phải dùng bao nhiêu kỹ thuật, có hay không, đừng bận tâm đến chuyện thắng thua.”

“Xưa nay em đâu mang thắng thua.”

Sầm Dã bật cười: “Phải, phải, phải, anh biết em là cao nhân rồi. Nhưng hôm nay trong đầu em không được nghĩ gì hết, chỉ nghĩ đến một người thôi.”

“Ai?”

Sầm Dã chỉ tay vào ngực mình: “Anh.”

“Không được, như vậy sẽ phân tâm.”

Sầm Dã lắc đầu: “Không phải muốn em phân tâm. Trước khi hát bài này, hãy nghĩ đến tình cảm của hai chúng ta, nghĩ đến tấm chân tình anh dành cho em. Truyền tải tình cảm ấy vào tiếng đàn, câu hát. Không cần nghĩ gì khác, cũng không cần chờ đợi gì khác, ngay từ câu đầu tiên đã hát lên tình cảm của chúng ta. Hiểu không?”

Anh gần như thuật lại lời nói tối qua của anh Dược.

Hứa Tầm Sênh đáp ứng: “Em sẽ cố hết sức.”

Sầm Dã lại cười nói: “Anh đã nghĩ kỹ suốt đêm, thật ra trước đây anh đã từng gặp người thứ hai có thể sánh với giọng ca của Lục Tiểu Hải, đạt được cảnh giới của anh ta. Biết ai không?”

Hứa Tầm Sênh cảm thấy sau một đêm, dường như Sầm Dã có chút khác lạ, cô không biết điều này đại diện cho thấu đáo hay cố chấp, thắc mắc: “Ai?”

“Em đấy.”

Cô sửng sốt rồi bật cười: “Sao có thể?”

Sầm Dã nghiêm túc bảo: “Hôm đó nghe bài hát em viết cho anh, không phải anh đã phát điên ngay tại chỗ sao?”

“Bởi vì anh là người trong cuộc.”

Sầm Dã gảy nhẹ đàn guitar: “Vậy hãy khiến mỗi người đều trở thành người trong cuộc trong tích tắc đi, đấy chẳng phải năng lực của Lục Tiểu Hải sao? Anh thừa nhận trước đây mình hát không tốt bằng anh ta, tình cảm trong lời hát cũng thua xa. Nhưng hiện giờ anh đã nghĩ thông suốt, bài này viết cho em, anh gửi gắm cảm xúc vào từng câu từng chữ. Nhịp tim anh đập theo từng giai điệu, khác hoàn toàn với trước kia. Trong thời gian ngắn như vậy, chỉ có hát về em mới có thể khiến giọng hát của anh chứa chan cảm xúc không thua Lục Tiểu Hải, mới có thể rung động tất cả khán giả, em hiểu không?”

Anh nghiêm túc nói thao thao bất tuyệt, Hứa Tầm Sênh lại nghe đến vành tai nóng rẫy: “Được, vậy thì thử xem.”

Anh lại chỉ tay vào ngực mình: “Nghĩ đến anh đấy!”

Hứa Tầm Sênh nhìn bàn phím đen trắng bóng loáng, lúc này anh bắt đầu gảy đàn, hát ngân nga. Trước đây giọng hát của anh luôn mang đến cảm giác tươi sáng sinh động, nhưng với bài hát này, cô chỉ cảm nhận được một thứ duy nhất , chính là tâm trạng mờ mịt khó tả.

Anh hát vài câu, rồi ngẩng đầu nhìn về phía cô. Trên gương mặt đa không có ý cười, đôi mắt sâu lắng. Theo tiếng hát và ánh mắt trầm lặng của anh, Hứa Tầm Sênh bất giác nhớ đến từng kỷ niệm giữa họ. Nhớ đến đêm đông ở nhà cô, anh hỏi phải chăng trong lòng cô đã có ai đó, rồi lại cười tự giễu, bỏ đi không ngoảnh lại. Nhớ đến đêm rét mướt, anh uống rượu say, lòng giận dỗi, lỗ mãng ôm hôn cô ngay trước cửa nhà… Và cả khoảng thời gian rất dài về sau, cô đi theo nhóm anh Nam chinh Bắc chiến, biết bao nhiêu lần anh nhìn cô đăm đăm, cho đến khi cô hát bài nhạc ấy, toàn bộ con người anh đều si mê đến điên cuồng…

Từng dòng nước nóng dâng lên trong hốc mắt Hứa Tầm Sênh, bên tai là tiếng hát tâm tình, trước mặt là ánh mắt ngời sáng, cố chấp của anh. Cô cúi đầu tiếp tục đánh đàn hòa điệu cùng anh, một dòng lệ lẳng lặng chảy xuống.

Sầm Dã thấy rõ mồn một, đầu tiên là giật mình, biết mình đã đạt được mục đích, nhưng không hề nở nụ cười. Giọng hát như thể bị cảm xúc vô hình nào đó dẫn dắt, càng tự do tùy ý, cũng càng có sức mạnh vùng vẫy và gào thét.

Còn Hứa Tầm Sênh sau khi ổn định lại tâm trạng, cẩn thận lắng nghe lại càng kinh ngạc hơn. Trước đây Tiểu Dã hát từng chữ từng điệu đều cực kỳ chính xác, từng hơi thở, tiếp nối cho đến xoay chuyển, kết thúc đều hoàn mỹ mười phân vẹn mười. Nhưng hôm nay anh dường như hóa thành một người khác, mỗi ca từ vừa đúng điều lại như không đúng lắm, từng chữ như thể có linh hồn, tự do chạy nhảy. Đó là cảm giác hết sức khó tả, đôi tai và linh hồn giống như bị kiểm soát chặt chẽ, khiến người ta quên đi tất cả. Cô ngẩn ngơ ngắm nhìn anh, nhìn chàng trai tài hoa tuyệt thế đến mức khiến cô bàng hoàng, lo sợ.

Hát xong một khúc, Sầm Dã kìm nước mắt, bỏ đàn guitar xuống, kéo Hứa Tầm Sênh ngồi lên đùi mình: “Hay không?”

Cô lạc giọng: “Hay lắm.”

“Anh có thể thắng không?”

Ở trong lòng em, anh đã thắng rồi.

Sầm Dã áp lưng cô xuống bàn phím, làm vang lên âm thanh hỗn loạn, sau đó đắm đuối hôn cô.

***

Đêm tranh tài.

Sân khấu rực rỡ, ánh đèn muôn màu, tiếng vỗ tay vang dậy như sấm, âm nhạc sôi trào.

So với tối qua, đêm nay bất kể MC, giám khảo hay khán giả đều có vẻ bình thản hơn, bởi vì toàn bộ ban nhạc đều đã biểu diễn hết một lượt. Vòng thi vẫn kịch liệt, kết quả vẫn còn là ẩn số, nhưng việc ai có thể qua vòng, i bị đào thải, dường như trong lòng mọi người đã có dự liệu riêng.

Từng đội lần lượt lên sân khấu, trong đó Nghịch Lý Haig bị Khoáng Tả loại với số điểm chênh lệch 25. Lúc đi xuống, Đại Hùng ngẩng đầu nhìn xuống khán giả, ngẩn ngơ một hồi lâu. Không ai biết anh ta đang nhìn gì hay tìm gì, cuối cùng anh ta và đám đàn em khoác vai nhau, cười bước xuống sân khấu, không hề quay đầu lại nữa.

Cặp đối đầu cuối cùng tối nay là Thâm Không Phân Liệt và Triều Mộ.

Thâm Không Phân Liệt vẫn lên sân khấu trước.

Sau tràng vỗ tay nhiệt liệt, khán giả nín thở chờ đợi. Đèn hội trường tối xuống, đèn sân khấu sáng lên, Lục Tiểu Hải cầm micro, say sưa biểu diễn một câu chuyện khác khiến người ta đau lòng. Tất cả khán giả đều bị chinh phục.

Ban giám khảo rất hài lòng, phần biểu diễn của Thâm Không Phân Liệt không chê vào đâu được, một giám khảo khen: “Rất ổn, hệt như hôm qua, tình cảm phong phú, kỹ thuật ổn định.”

Giám khảo khác nhận xét: “Phần biểu diễn tiếp theo là của Triều Mộ, được coi là ban nhạc tiềm năng nhất trong cuộc thi lần này, đúng là rất áp lực, hôm qua còn kém 32 điểm, hôm nay Thâm Không Phân Liệt lại không thất thủ, muốn đuổi kịp quả thật vô cùng khó.”

Giám khảo thứ ba tiếp lời: “Vừa tôi xem nội dung MC đưa, hôm nay Triều Mộ đổi ca khúc vào phút cuối, không biết đây có phải biện pháp ứng phó nhằm vào Thâm Không Phân Liệt không. Cũng hy vọng ban nhạc mới này có thể biểu diễn tốt, giới âm nhạc cần được bổ sung lực lượng trẻ, có điều hôm nay Thâm Không Phân Liệt vẫn cực kỳ xuất sắc, tôi thấy thật tự hào khi giới âm nhạc có được một lực lượng trung kiên như vậy.”

Sau đó, ban nhạc Triều Mộ ra sân khấu.

Họ vừa ngồi xuống trước nhạc cụ, ban giám khảo đã hơi ngạc nhiên. Bởi vì bình thường Hứa Tầm Sênh luôn núp sau cùng, lúc này lại ngồi bên cạnh Sầm Dã, hơn nữa trước mặt cô không phải keyboard mà là đàn tranh.

Dưới khán đài có người huýt sáo ủng hộ, ban giám khảo cười hiền hòa, tỏ vẻ hứng thú. Trong khi đó, Thâm Không Phân Liệt đứng bên góc sân khấu vẫn không buồn để ý.

Hôm nay Triều Mộ rất khác, ai ai cũng trầm lặng nghiêm trang. Sầm Dã ngồi xuống ghế, kéo micro đến, chỉ nói đơn giản: “Xin gửi tặng mọi người ca khúc Lần đầu gặp gỡ.”

Khán phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, sau đó nhanh chóng yên tĩnh lại.

Sầm Dã nhếch môi cười nhạt, cả người hết sức nhẹ nhõm, dường như không hề có áp lực thi đấu, cũng không chú ý đến khán giả trong hội trường. Anh cất giọng hát nhẹ tênh: “Nhớ mùa đông năm ấy, lần đầu tiên anh gặp được em, người con gái lạnh nhạt kiệm lời và có chút dí dỏm. Gốc cây anh đào trước cửa cao nửa người, em ngồi đọc sách dưới tán cây lại trông như đang niệm kinh.”

Khán giả dưới sân khấu xem lời ca hiện trên màn hình không khỏi bật cười. Ban giám khảo rõ ràng rất bất ngờ, người ngoài nghề chỉ nghe thấy hay, nhưng người trong nghề lại nghe ra điểm đặc biệt. Trước mắt tuy vẫn là dáng vẻ đẹp trai trẻ trung được người người yêu mến, nhưng câu hát đầu tiên vừa cất lên, liền có thể nhận ra giọng hát của anh đã tiến bộ rất nhiều chỉ trong vòng một đêm.

Thế nhưng Sầm Dã không hề màng đến cảm xúc ngầm tuôn trào bên dưới khán đài, vẫn chầm chậm hát: “Trong lòng em cất giấu một người, anh ta rời khỏi em vào một ngày mùa xuân. Em luôn cười nhàn nhạt như bó cúc trắng cô đơn, anh đứng phía sau lặng lẽ ngắm nhìn.”

Hàng trước có khán giả tinh mắt thấy được đáy mắt Sầm Dã long lanh ánh lệ, nhưng lại cảm thấy khó tin. Bởi vì thân là fan cuồng, dường như họ chưa bao giờ thấy Sầm Dã thể hiện nỗi xúc động như vậy lúc biểu diễn. Thế là mọi người tiếp tục nín thở chờ đợi. Như có sức mạnh vô hình đang nhè nhẹ len lỏi vào tim, khiến người ta muốn nghe tiếp bài hát.

Sầm Dã nở nụ cười cô đơn mà kiên định: “Nhưng cô gái ơi, khi anh thấy em cười, tuyết phủ nghìn dặm núi non đều hóa thành màn sương nơi đáy mắt. Sương tuyết là em, còn gió xuân là anh. Cơn gió muốn thổi tan sương tuyết nhưng lại sợ em trốn tránh. Người trong lòng anh ơi,em đừng sợ bị tổn thương. Sớm sớm tối tối, tháng tháng ngày ngày, khi vui vẻ sẽ có anh bên cạnh, khi buồn đau đã có vòng tay anh chở che cho em. Chỉ cần đôi ta ở bên nhau, mọi hoang mang rối loạn đều tan biến.”

Đây là cảm giác gì nhỉ? Đa số cô gái trẻ ngồi đây nghe đến đoạn này đều có cảm giác giống như nghe người yêu thổ lộ tình cảm sâu kín trong lòng. Nhìn khuôn mặt dịu dàng say mê của chàng trai trên sân khấu, khuôn mặt tuấn tú đủ khiến tim họ loạn nhịp, giờ khắc này trông anh lại thâm tình vô vàn, khiến họ quên mất cả vỗ tay.

Có thể nói điểm tráng lệ trong màn trình diễn chính là tiếng đàn tranh cổ xưa kết hợp hoàn mỹ với tiếng hát. Như thể nỗi niềm quyết tuyệt, dịu dàng và bất chấp mọi thứ đều được cất giấu trong tiếng đàn cổ trầm bổng này.

Thậm chí có một giám khảo bên dưới thốt lên khen hay. Một bản tình ca lại khiến người nghe thỏa mãn và rung động đến tận tâm cam.

Ngón tay Hứa Tầm Sênh bay múa trên cung đàn, vành mũ vẫn kéo thấp che đi khuôn mặt cô. Không riêng gì cô, mỗi thành viên ban nhạc đều có cảm nhận hệt như vị giám khảo kia, một bản tình ca du dương uyển chuyển, chan chứa cảm xúc.

Ngón tay Hứa Tầm Sênh nhẹ lại, nhanh hơn, đẩy giai điệu lên cao trào, còn Sầm Dã cầm lấy micro, cất cao giọng tự do và sâu sắc: “Anh không cần một tình yêu trời long đất lở, để rồi đến cuối cùng lại hóa hư không. Anh chỉ muốn gặp em, gọi tên em, nhớ thương em, cùng em thiên trường địa cửu. Biết bao nhiêu người yêu nhau rồi chia xa, si mê đến lạc lối, chỉ xin em hãy ở bên anh, cùng anh bay lượn như đôi chim liền cánh.”

Tiếng đàn guitar, bass, đàn tranh, trống gần như đồng thời tấu lên giai điệu chấn động lòng người. Tiếp theo một điệu xoay chuyển, tức thời đẩy giai điệu lên cao hơn và kịch liệt hơn. Sầm Dã đứng dậy, nhắm mắt lại, cầm micro, âm thanh cao vυ't vạng vọng cả hội trường, đoạn điệp khúc lần nữa đẩy lên cao trào hơn: “Anh không cần một tình yêu trời long đất lở, để rồi đến cuối cùng lại hóa hư không. Anh chỉ muốn gặp em, gọi tên em, nhớ thương em, cùng em thiên trường địa cửu. Biết bao nhiêu người yêu nhau rồi chia xa, si mê đến lạc lối, chỉ xin em hãy ở bên anh, cùng anh bay lượn như đôi chim liền cánh.”

Mọi nhạc cụ đều cùng hòa tấu, tráng lệ như chương nhạc muôn màu, mà giọng của Sầm Dã chính là chỗ hào hùng rực rỡ nhất của cả chương. Rốt cuộc khán giả bộc phát tiếng reo hò vỗ tay như núi thở biển gào. Một giám khảo khẽ giọng cảm thán: “Trời ạ, đặc sắc quá!” Những giám khảo còn lại cũng khó che giấu sự kích động, gật gù tán thành.

Thế nhưng, khi mọi người đều cho rằng cao trào đã qua, khúc nhạc hoàn mỹ này sắp kết thúc, tiếng nhạc chậm dần, mọi cảm xúc từ từ lắng xuống, Sầm Dã bỏ micro xuống, mỉm cười, ngẩng đầu nhìn sang người bên cạnh. Một giọng nữ trong trẻo thánh thót chầm chậm vang lên sau đoạn nhạc hào hùng.

Toàn khán đài bỗng chốc im ắng, vừa thoáng nghe đã có người che miệng ngăn tiếng hét hoan hô.

Giọng cô dịu dàng như dòng suối róc rách sau con nước lớn, như cơn gió vi vu sau sấm vang chớp giật. Cô hát với giọng khiến người ta trầm trồ gấp bội: “Gió nhẹ lướt qua nhành cây anh đào, hạt tuyết đọng lại nơi đầu cành, em mở quyển sách dưới ánh nắng chan hòa, nghe thấy bên tai có người đang thì thầm gọi. Em muốn được cùng anh hát ca, muốn theo anh đi đến mọi miền xa.”