Chí Dã

Chương 14.1: Bất kể nơi đâu (1)

Ban nhạc Triều Mộ xách vali bước xuống xe, đây là một trụ sở của trang web Video Song Mã tại ngoại thành Bắc Kinh. Nhìn từ đằng xa, xung quanh rừng núi ruộng đồng xanh ngát. Người ta rào một khoảng đất rộng, xây mấy tòa nhà văn phòng, ký túc xá và một vài kiến trúc phức hợp như căng tin, khu sinh hoạt chung… Khu vực quảng trường chính giữa có vài chiếc xe bus và minibus đang đỗ lại, vài người ăn mặc giống nhạc sĩ cầm nhạc cụ ra khỏi xe.

Trong thời gian sắp tới, ban nhạc Triều Mộ sẽ sống khép kín ở đây, tham gia ghi hình cho chương trình Ban nhạc siêu cấp.

Họ đi đến địa điểm báo danh theo sự hướng dẫn của nhân viên ban tổ chức. Vali của Hứa Tầm Sênh được Sầm Dã kéo suốt quãng đường, anh tay dài chân dài, mỗi tay một chiếc vali hết sức nhẹ nhàng. Lúc ở sân bay, anh còn đề nghị Hứa Tầm Sênh ngồi lên vali để anh đẩy đi, nhưng bị cô thẳng thừng từ chối.

Nơi báo danh nằm ở tầng một của tòa nhà ký túc xá. Người phụ trách điểm danh là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc áo hoodie cũ và quần jeans, khuôn mặt thon thả với mái tóc ngắn, nói năng lưu loát hoạt bát. Chị ta tên Trịnh Thu Lâm, bảng tên treo trước ngực ghi rõ chức vụ là “đạo diễn”.

Ban đầu, Trịnh Thu Lâm mang vẻ nghiêm túc, đến lúc thấy Sầm Dã thì ánh mắt có chút thay đổi. Khi biết họ là ban nhạc Triều Mộ thì cười bảo: “Thì ra các cậu là ban nhạc Triều Mộ, trên đường đến đây có mệt không?”.

Trương Thiên Dao đáp trước: “Khỏe ạ, thưa chị!” Người khác cũng phụ họa theo.

Trịnh Thu Lâm gật đầu đáp lại, quan sát nhân viên bên cạnh làm thủ tục đăng ký giúp họ, phát thẻ dự thi và thẻ phòng rồi hỏi: “Hai cậu là Sầm Dã và Triệu Đàm à?”

Hai người họ gật đầu.

“Đi theo tôi.”

Nhóm Hứa Tầm Sênh không hiểu ra sao, đứng lại đợi. Hai người họ theo Trịnh Thu Lâm đi vào văn phòng nhỏ bên cạnh, đóng cửa lại.

Trịnh Thu Lâm ngồi xuống, thấy họ còn đứng bèn khẽ cười: “Ngồi đi. Tôi là Trịnh Thu Lâm, là đạo diễn chỉ đạo việc ghi hình hiện trường ở cuộc thi lần này. Nói ngắn gọn, tôi biết hai cậu một người là hát chính, một người là nhóm trưởng, nên cố ý gọi đến dặn dò vài câu. Ban nhạc Triều Mộ rất có thực lực, tổ đạo diễn rất coi trọng. Hy vọng ở mỗi trận đấu, các cậu sẽ phát huy thật tốt, nắm chắc cơ hội. Chúng tôi cũng mong muốn tìm kiếm được ban nhạc mới có thực lực từ cuộc thi. Như vậy chương trình của chúng tôi cũng càng có sức ảnh hưởng và nâng cao tiếng tăm. Nhờ vào các cậu cả đấy!”

Lời này thật quá nể mặt, Sầm Dã và Triệu Đàm đều gật đầu bảo không thành vấn đề và cảm ơn chị ta.

***

“Xem xong hợp đồng ghi hình rồi chứ? Có vấn đề gì không?” Một nhân viên hỏi.

Hứa Tầm Sênh cầm xấp giấy cô ta đưa, xem tỉ mỉ một lần. Trương Thiên Dao cũng đọc cẩn thận, Huy Tử thì không quan tâm, dù sao cũng phải ký thôi.

Hứa Tầm Sênh chú ý đến một vài điều khoản dùng từ tương đối nghiêm khắc, nhưng về cơ bản vẫn hợp lý. Ví dụ như: Trong lúc ghi hình và trong vòng ba tháng sau khi kết thúc cuộc thi, nếu thành viên gây ra sự cố hoặc scandal… bất cứ vấn đề nào liên quan đến đạo đức, bên phía ban tổ chức đều có thể lập tức hủy bỏ hợp đồng, hơn nữa còn có quyền truy cứu pháp luật và yêu cầu bồi thường. Nếu là ban nhạc đứng trong top 10, các hợp đồng thương mại trong vòng nửa năm sẽ do web độc quyền đại diện, thu nhập chia 5/5. Về sau, trong điều kiện ngang bằng thì phải ưu tiên ký hợp đồng tương tác với trang web…Ngoài ra trong suốt quá trình thi đấu, chỉ cần không liên quan đến đời tư cá nhân, bên phía ban tổ chức đều có thể tùy ý ghi hình và cắt ghép biên tập để dùng làm tư liệu. Quy định này khiến cô không mấy thoải mái, nhưng cũng không có cách nào khác.

Lát sau, Sầm Dã và Triệu Đàm đi ra, thấy vẻ mặt rạng rỡ của hai người, Trương Thiên Dao thắc mắc: “Chuyện gì thế?”

Xung quanh còn những ban nhạc khác, Sầm Dã chỉ cười không đáp, đi đến bên cạnh Hứa Tầm Sênh, nhận lấy hợp đồng từ trong tay cô xem thử. Triệu Đàm úp mở: “Chuyện tốt.” Rồi hạ giọng: “Đạo diễn rất kỳ vọng vào chúng ta đấy.”

Trương Thiên Dao và Huy Tử cười rộ.

Sầm Dã xem sơ qua hợp đồng rồi bỏ xuống hỏi Hứa Tầm Sênh: “Cô xem xong rồi hả?”

Hứa Tầm Sênh gật đầu.

“Vậy được rồi.” Anh nhấc bút ký tên.

Hứa Tầm Sênh nhỏ giọng: “Anh không xem à? Cẩn thận sau này bị người ta bán mà không biết đấy.”

“Cô bán à, cô nỡ bán sao, tôi tình nguyện tự đóng gói.”

Hứa Tầm Sênh nghẹn họng.

Vừa vào đến phòng ký túc xá, Hứa Tầm Sênh đã thấy một cô gái đang ngồi trên giường, vừa xem đoạn video nào đó trong điện thoại vừa cười khanh khách. Cô nàng phát hiện có người đến bèn ngẩng đầu: “Ồ!”

Hứa Tầm Sênh gật đầu: “Xin chào.” Sau đó xách đồ của mình đến giường bên cạnh.

Cô gái này hơn hai mươi tuổi, vóc dáng trung bình, tay chân mảnh mai, mặc áo len croptop và quần short, tóc rẽ ngôi giữa nhuộm đỏ, dáng vẻ xinh xắn, xuýt xoa với Hứa Tầm Sênh: “Woa, trông chị tao nhã quá, hát dân ca hả?”

Hứa Tầm Sênh nghĩ bụng “Là rock đấy”, song ngoài miệng lại đáp: “Tôi chơi keyboard.”

“À, tôi là Nguyễn Tiểu Mộng, chơi bass, ban nhạc Bạo Phong.”

“Hứa Tầm Sênh, ban nhạc Triều Mộ.”

Sau khi chào hỏi qua loa, Nguyễn Tiểu Mộng tiếp tục cắm cúi chơi game trong điện thoại, Hứa Tầm Sênh sắp xếp đồ đạc, trải ga giường, thay vỏ gối mình mang theo, vừa làm xong thì có người đến gõ cửa.

Nguyễn Tiểu Mộng ra mở, Hứa Tầm Sênh nghe thấy cô nàng hỏi: “Anh đẹp trai, có chuyện gì không?”

Tiếp theo lại nghe thấy giọng bình thản của Sầm Dã: “Tôi tìm một người khác ở phòng này.”

Hứa Tầm Sênh đi ra, thấy Nguyễn Tiểu Mộng khoanh tay đứng cạnh cửa, một chân trắng muốt nhấc lên giẫm trên vách tường đối diện, cản đường Sầm Dã, cười trêu chọc: “Anh trai à, tìm người thì tìm người, có cần lạnh lùng thế không?”

Sầm Dã đút hai tay vào túi quần, ánh mắt lướt qua chân cô ấy, ngẩng đầu liền nhìn thấy Hứa Tầm Sênh, khinh khỉnh cười: “Cô muốn gọi anh là gọi sao?”

Hứa Tầm Sênh bước tới, Nguyễn Tiểu Mộng tự nhiên để chân xuống, mặt ửng đỏ. Phải thừa nhận rằng, khí chất và vẻ ngoài của Sầm Dã thật khiến mấy cô gái đều phải trầm trồ ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Nguyễn Tiểu Mộng hỏi dò: “Bạn trai chị hả?”

“Không phải.”

Sầm Dã làm như không nghe thấy, đợi Hứa Tầm Sênh đi đến bên cạnh mình mới bảo: “Đi ăn cơm thôi.”

Vừa vào thang máy, Sầm Dã hiện nguyên hình, không còn làm ra vẻ ngầu lòi trước mặt người lạ, hai ngón trỏ bắt đầu gõ nhịp ngoài miệng túi, cứ như không thể đứng yên dù chỉ một giây, hỏi cô: “Cảm giác thế nào?”

“Cũng không tệ.”

“Không biết đồ ăn ra sao nữa. Tôi ăn gì cũng được, nhưng cô thì đừng kén quá, dù có dở cũng phải cố ăn cho no nhé.”

“Được.” Giờ anh thích quản chuyện này chuyện nọ quá đi mất. Có điều, anh càng lúc càng thích cười thì phải.

Nhà ăn ở dưới tầng, hôm nay phục vụ buffet. Hứa Tầm Sênh và Sầm Dã bước vào mới phát hiện có khá đông người. Cô không quen ai cả, đành đi theo anh, trong khi nhóm Huy Tử và Triệu Đàm xuống đây từ sớm, đang chào hỏi một vài người.

Cả sảnh đều là thành viên các ban nhạc, không khí náo nhiệt, thoải mái tự nhiên. Hứa Tầm Sênh vừa ngồi xuống liền thấy một nhóm quen khác đi vào. Trông họ ắt hẳn là “lão làng”, bởi vì không ít người lập tức chào hỏi họ.

“Nghịch lý Haig ư?” Huy Tử kinh ngạc: “Sao họ cũng đến, không phải đã từ chối tham gia sao?”

Triệu Đàm kể: “Tôi nghe nói, về sau ban tổ chức vòng chung kết ra mặt mời, họ mới đến.”

Huy Tử cảm khái: “Thể diện lớn nhỉ?”

“Tốt lắm.” Sầm Dã thản nhiên: “Họ đến thì mới lý thú chứ.” Rồi đứng dậy chào hỏi Đại Hùng – giọng hát chính của Nghịch lý Haig.

Đi theo sau Đại Hùng vẫn là mấy người đàn ông ít nói. Đại Hùng vẫn bình thản ung dung như mọi khi ở trước mặt họ, đập tay với Sầm Dã, nhìn lướt mọi người và dừng lại ở Hứa Tầm Sênh, mỉm cười gật đầu.

Hứa Tầm Sênh cũng gật đầu đáp lễ.

Họ đến bàn khác ngồi, mọi người bắt đầu ăn uống, không khí thật sôi nổi. Hứa Tầm Sênh đi lấy thức ăn, gặp không ít đàn ông xa lạ, ai ai cũng ghé mắt nhìn cô, có người nhường cô lấy món trước, có người hỏi thăm cô ở ban nhạc nào. Cô lịch sự đáp lời từng người một.

Đang lấy canh thì nghe bên cạnh vang lên giọng nói trầm ấm ôn hòa: “Bây giờ cô vẫn chơi đàn tranh hay chơi keyboard?”

Hứa Tầm Sênh quay đầu sang. Đại Hùng mặc áo hoodie sẫm màu và quần dài đen, dáng vóc cao lớn rắn rỏi, trông vững chãi hơn đám thanh niên ở đây. Anh ta không quá đẹp trai, nhưng có gương mặt sắc nét và làn da nâu đầy nam tính. Cô luôn có ấn tượng tốt với anh ta, đặc biệt là sau khi họ tỏ rõ thái độ trước vụ việc của Triều Mộ ở trận chung kết khu vực thành phố Tương, khiến cô càng thêm kính nể.

Cô mỉm cười: “Keyboard.”

Thật ra Đại Hùng đã chú ý đến Hứa Tầm Sênh từ lần thi đấu trước. Khi ấy, không khí khẩn trương và gặp gỡ vội vã, nên ấn tượng đầu tiên chỉ là thấy cô xinh xắn, trầm tính, tài nghệ lại hơn người. Hôm nay gặp lại trong tâm thái thư thả, đương nhiên muốn quan sát kỹ hơn.

Nhận thấy cô không khó chịu với cách mình bắt chuyện, Đại Hùng bèn cầm lấy bát đứng sau cô, vừa múc canh vừa khen: “Lần trước đàn tranh của cô phối hợp với ban nhạc thực sự tuyệt diệu, bọn tôi thua tâm phục khẩu phục.”

Hứa Tầm Sênh nhếch môi cười. Người đàn ông này lòng dạ bộc trực, nói chuyện cũng thú vị, cô lại tăng thêm vài phần thiện cảm: “Anh đừng khiêm tốn, lần trước chúng tôi cũng thắng sít sao mà.”

Đại Hùng khẽ cười, giọng trầm thấp: “Không biết vòng thi toàn quốc có cơ hội đối đầu lần nữa không, nói thật lòng thì tôi không muốn quyết một trận sống còn với nhóm cô đâu.”

“Thật ra tôi cũng không muốn, chắc là không trùng hợp vậy đâu.”

Hai người vừa nói vừa đi dọc theo bàn để thức ăn. Đứng trước l*иg đựng súp lơ luộc, Hứa Tầm Sênh khách khí hỏi: “Anh có cần không?”

Đại Hùng vốn không muốn ăn, song lời đến bên môi, ánh mắt lại thấy ngón tay cô trắng nõn thon dài cầm chiếc gắp, cho dù chỉ một động tác đơn giản vẫn toát lên khí chất thanh tú, vậy nên thốt lên: “Cho tôi một ít đi.”

Xung quanh đông người ồn ào, Đại Hùng cứ thế đi theo cô, mới nhận ra bản tính cô thật trầm lặng, giống như đang đi dạo một mình vậy, khiến tâm trạng anh ta cũng yên bình phần nào.

“Sao cô lại gia nhập ban nhạc rock?” Người như cô thật sự không hợp với đám nhóc ngang ngạnh, phóng túng trong ban nhạc Triều Mộ.

“Phong cách của Triều Mộ thế nào không quan trọng.”

Đại Hùng sửng sốt, cười xòa.

Thức ăn đã đầy đĩa rồi, cô ăn nhiều ngần này, chắc hẳn Sầm Dã sẽ không cằn nhằn nữa đâu, gần đây tên này có chút nhiều chuyện, Hứa Tầm Sênh bất giác bật cười.

Đại Hùng chú ý đến nụ cười nơi khóe môi cô. Cô ăn mặc giản dị nhưng vẫn tôn lên vóc người thon thả, duyên dáng. Mái tóc dài đen nhánh hơi xoăn, buông xõa trên vai, khuôn mặt như hoa như ngọc, đôi môi đỏ thắm căng mọng. Nụ cười trong sáng tinh khôi lại càng làm say đắm lòng người.

Ngắm nhìn chốc lát, anh ta mới rời mắt đi.

Sầm Dã đói rã cả ruột, vùi đầu ăn một hồi lâu, lúc ngẩng đầu lên thì vô tình bắt gặp cảnh Đại Hùng đứng cạnh Hứa Tầm Sênh, hai người đang nói gì đó.

Một tay anh cầm đùi gà, mắt nhìn chằm chằm, lấy làm lạ hai người này quen biết từ khi nào. Vả lại, Đại Hùng có chuyện gì mà cứ nói mãi với Hứa Tầm Sênh nhà anh vậy?

Lát sau, Hứa Tầm Sênh quay lại bàn, Đại Hùng mới nói câu gì đó rồi rời đi. Sầm Dã giương mắt nhìn Hứa Tầm Sênh ngồi xuống cạnh mình, vẻ mặt không có gì thay đổi.

Hứa Tầm Sênh vừa thong thả ăn vừa nghe Trương Thiên Dao và Triệu Đàm tán gẫu. Khi phát hiện người ngồi bên cạnh cứ im lặng suốt, không hề góp vui với đám anh em, cô hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn sang. Sầm Dã không ăn nữa, lãnh đạm châm thuốc hút.

Cô tò mò: “Đang nghĩ gì vậy?”

Anh cười nhạt, phả khói thuốc, khoác tay lên lưng ghế cô: “Đang nghĩ tôi vừa hát hay vừa trẻ tuổi, lại còn đẹp trai trắng trẻo, trai tân trăm phần trăm, người bình thường không tài nào bì được.”

Hứa Tầm Sênh á khẩu. Tiểu Dã lại lên cơn rồi.

Lát sau lại nghe thấy có người phía sau nói: “Tôi mời người đẹp một ly nào.” Cả ban nhạc Triều Mộ đều ngẩng đầu, Hứa Tầm Sênh thấy một chàng trai trẻ đứng phía sau, áo đen quần đen và giày thể thao, dáng dấp khá ổn, bưng ly rượu cười tươi vui.

Người này quen với Huy Tử, chào một tiếng rồi quay sang Hứa Tầm Sênh: “Ban nhạc các cậu có cô gái xinh đẹp này từ lúc nào thế? Tôi từng xem video thi đấu của các cậu, đàn tranh, keyboard…Cô siêu quá!” Sau đó cụng ly với Hứa Tầm Sênh rồi uống cạn.

Hứa Tầm Sênh lịch sự nâng cốc uống một ngụm.

Anh chàng thấy cô hờ hững, lòng càng rạo rực, lại uống với Sầm Dã, Triệu Đàm và Trương Thiên Dao mỗi người một ly. Hứa Tầm Sênh không muốn bị đối phương lấm lét quan sát, bèn đứng dậy đi lấy hoa quả. Anh chàng lập tức ngồi xuống chỗ cô, kéo vai Huy Tử: “Người anh em, hỏi thật nhé, cô ấy có bạn trai chưa?”

Người cả bàn đều lặng thinh, Sầm Dã rít một hơi thuốc, sắc mặt sa sầm. Huy Tử cười trừ không nói lời nào, đối phương vẫn chưa từ bỏ ý định: “Dao Tử, cậu nói xem?”

Được lắm, quen biết với cả Trương Thiên Dao.

Trương Thiên Dao liếc nhìn Sầm Dã rồi hả hê đáp: “Theo tôi biết thì…chưa có.”

“Được,cho tin chính xác là tốt rồi. Coi như tôi đã xin phép với cả nhóm các cậu rồi nhé.” Anh chàng hài lòng rời đi.

Huy Tử và Triệu Đàm đều sắp không nhịn được cười, lại nghe Sầm Dã dửng dưng nói: “Dao Tử, cậu cho rằng cô ấy sẽ độc thân được thêm bao lâu nữa?”

Trương Thiên Dao tim se sắt, ngoài mặt vẫn cười điềm nhiên.

Huy Tử kề đến nói bên tai Sầm Dã: “Tiểu Dã, đừng có giả bộ nữa, cậu xong đời rồi!”

Sầm Dã lườm Huy Tử.

Huy Tử đắc ý cười: “Chưa từng nghe một câu nói sao?” Anh ấy cân nhắc từ ngữ: “Thực chất đàn ông nào cũng thích phụ nữ vừa đoan trang vừa quyến rũ, huống hồ là dân chơi nhạc. Hứa Tầm Sênh đánh đàn tuyệt như vậy, người còn ngọc ngà trong sáng. Vừa rồi tôi thấy rất nhiều tay hát chính, guitar đều nhìn cô ấy chằm chằm. Cậu xong rồi, khà khà, nhiều người muốn tranh giành với cậu lắm đấy.”