Tiếng đàn guitar dần ngân vang, hai tay Hứa Tầm Sênh đặt lên phím đàn, Sầm Dã bắt đầu cất giọng. Âm nhạc du dương tựa như tiếng chim lảnh lót nơi núi rừng hoang dã, lại nhự đứa bé hát vang ở chốn đồng hoang.
Đến đoạn cao trào, ánh đèn sân khấu bao phủ lấy chàng trai sắp vươn tới tương lai tươi sáng. Hứa Tầm Sênh một mực cúi đầu đánh đàn, cảm xúc chợt trào dâng, vô ý ngấng đầu liền bắt gặp ánh mắt anh đang hướng về phía mình. Anh đã cởϊ áσ khoác ra vứt xuống sàn, chỉ còn lại chiếc áo phông trắng giống cô. Trán anh lấm tấm mồ hôi, đôi mắt vốn đen đặc bỗng chốc trong ngần, anh nở nụ cười vui sướиɠ và tràn trề hy vọng.
Hứa Tầm Sênh rời mắt đi. Người tỏa sáng thế kia, làm sao có thể nhìn lâu được chứ?
***
Buổi biểu diễn kết thúc, ban nhạc Triều Mộ phát huy cực kỳ ổn định, vẫn khẳng định được đẳng cấp của mình, thậm chí tay keyboard còn hoàn hảo hơn cả Trương Hải. Sau đó đến lượt ban nhạc Cố Bàn Bàn lên sân khấu, tiếp theo là khán giả bình chọn và ban giám khảo chấm điểm.
Mọi người trở về phòng nghỉ, nhóm con trai vô cùng hào hứng. Hứa Tầm Sênh yên lặng đi theo họ, thỉnh thoảng bị trêu chọc liền bật cười. Vào phòng, cô vừa ngồi xuống thì một chiếc áo len được đưa đến trước mặt.
“Lạnh không? Tôi cũng chu đáo đấy chứ.” Sầm Dã ngồi xuống cạnh cô.
Hứa Tầm Sênh nhận lấy áo len: “Cảm ơn.” Cô trải áo lên đùi, vuốt thẳng rồi mặc vào, cẩn thận chỉnh lại tay áo, ngấng đầu liền phát hiện đôi mắt đen lay láy kia đang nhìn mình chằm chắm.
“Anh nhìn gì thế?” Cô thắc mắc.
Sầm Dã quay mặt đi, vu vơ nói: “Áo len này nhìn cũng đẹp đấy, mua ở đâu vậy? Hôm nào tôi đi mua.”
Hứa Tầm Sênh phì cười: “Cửa hàng thời trang nữ XX ở trung tâm thương mại XXX, anh có thể đi thử xem. Không chừng anh mặc cũng đẹp lắm!”
Cô nói đùa như vậy, đương nhiên Sầm Dã cầu còn không được, “À” một tiếng: “Tôi biết trong mắt cô tôi rất đẹp trai, mặc gì cũng hợp. Nhưng trang phục nữ thì cho xin đi tôi là đàn ông đích thực nhé.” Anh cố ý kéo dài giọng ở câu sau. Thế nhưng Hứa Tầm Sênh chỉ cười xòa, hiển nhiên không hiểu ngụ ý đó, sau đó tập trung xem ban nhạc Cố Bàn Bàn đang biểu diễn qua tivi.
Xét công bằng thì ban nhạc này cũng không tê, trình diễn đâu ra đấy, chỉ số ngoại hình khá cao, ăn mặc cũng đẹp, chứ không mang phong cách đường phố tùy ý giống như ban nhạc Triều Mộ. Trang phục của họ có thể xem là trang phục chuyên dụng để lên sân khấu, còn là hàng hiệu nữa, ắt hẳn gia cảnh khá giả. Họ trang điểm tỉ mỉ, quả thật rất nổi bật khi đứng trên sân khấu. Có vài đoạn nhạc cũng thu hút sự chú ý, được khán giả vỗ tay rần rần.
Hứa Tầm Sênh nghĩ, nếu là người bình thường có lẽ sẽ xuýt xoa thán phục, cho rằng ban nhạc này đậm chất rock. Nhưng người trong nghề sẽ nhìn ra được, bất kể ở phương diện sáng tác, chất giọng, cách biểu diễn cũng như thông điệp muốn gửi gắm… rõ rành rành là họ kém hơn Triều Mộ.
Hứa Tầm Sênh bất chợt lo lắng vì điểm số hôm nay bao gồm cả phần bình chọn của khán giá, mà họ không phải dân trong nghề, chẳng biết có ảnh hưởng đến tổng điểm của ban nhạc Triều Mộ không.
Trong khi cô vẫn tỉnh táo phân tích và quan sát, các thành viên đều đã hoàn toàn thư giãn. Sau phần biểu diễn, cả nhóm chỉ mải mê thả lỏng gân cốt, uống Coca, ăn bánh kẹo do bạn tổ chức chuẩn bị. Sầm Dã kéo cả đĩa kẹo đến trước mặt, vẫy tay gọi Hứa Tầm Sênh đến ăn cùng, cô lắc đầu từ chối, Sầm Dã liền bóc vỏ kẹo bỏ vào miệng ngậm, cười tủm tỉm với cô.
Huy Tử cảm giác dường như mắt mình kèm nhèm rồi, hết nhìn Sầm Dã lại nhìn Trương Thiên Dao sắc mặt khó coi bên cạnh, lòng hết sức hoang mang. Triệu Đàm cũng lấy làm khó hiểu, nhìn đứa bạn chí cốt: Chẳng phải nói là không yêu đương gì sao, giờ đang làm cái quái gì thế? Liếc mắt đưa tình hay là tình bạn trong sáng giữa nam và nữ?
Cuối cùng Huy Tử không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: “Có thể cho tôi hỏi một câu không? Bây giờ rốt cuộc là sao, đổi thành Sầm Dã tán tỉnh cô giáo Hứa rồi hả?”
Nụ cười trên môi Sầm Dã tắt ngúm: “Đừng nói linh tinh, tôi tán tỉnh khi nào, đều là đồng đội thôi.”
Vừa dút lời, Trương Thiên Dao đã đứng dậy: “Đừng lôi tôi vào, không liên quan gì đến tôi cả.” Anh ta cầm hộp thuốc lá đi ra ngoài hút.
Huy Tử im bặt, nhìn theo bóng lưng cô đơn của Thiên Dao, lại nhìn sắc mặt không tốt không xấu của Sầm Dã bèn cẩm lấy hoa quả chơi tung hứng, thâm nghỉ: Đều là anh em với nhau, sẽ không vì một cô gái mà trở mặt chứ? Hơn nữa, hôm nay Hứa Tầm Sênh đến tham gia đột xuất, mọi người vẫn phối hợp rất ăn ý mà.
Suy nghĩ này khiến Huy Tử yên tâm phần nào, nhưng vẫn hết sức tò mò, thế là kề đến bên tai Sầm Dã hỏi nhỏ: “Tôi hỏi một câu thôi, hát chính, sau này mấy anh em bọn tôi gặp cô giáo Hứa, có phải nên cư xử tôn trọng một chút không?”
Ẩn ý của lời này không cần nói rõ cũng hiểu.
Sầm Dã lườm Huy Tử, nhẫn nhịn không lên tiếng.
Triệu Đàm cuối cùng đã vỡ lẽ, chẳng trách mấy hôm trước Tiểu Dã chán chường sống dở chết dở, giờ lại hăng hái bừng bừng. Anh ấy vỗ vào đầu Sầm Dã: “Không có được mà vẫn sống chết giữ khư khư cho riêng mình, vô sỉ!”
Bên này họ đùa giỡn nhốn nháo, bên kia Hứa Tầm Sênh chỉ chú ý vào màn hình tivi. Lúc này đã đến phần chấm điểm, cô quay lại ra hiệu bằng ánh mắt với Sầm Dã. Anh lập tức hiểu ý, kéo hai người còn lại: “Đừng ồn ào nữa, nghe chấm điểm
kìa.“ Trương Thiên Dao nghe thấy cũng quay trở vào.
Đầu tiên là phần khán giả chấm điểm. Mọi người nhìn chằm chằm vào con số bình chọn của hai ban nhạc từ từ tăng lên trên màn hình hiển thị. Dần dần có sự chênh lệch nho nhỏ, hội trường cũng dấy lên xôn xao, Huy Tử khản giọng: “Không phải chứ?”
Những người còn lại đểu trầm mặc. _
MC trên sân khẩu vẫn giữ thái độ vui vẻ nói: “Tốt lắm, chúng ta đều thấy rõ tỷ lệ bình chọn hiện tại là ban nhạc Triều Mộ 46%, ban nhạc Cố Bàn Bàn 54%. Ồ, đây là tỷ số cực kỳ sát sao. Ban nhạc Cố Bàn Bàn có phần nhỉnh hơn, hai đội, thật sự ngang tài ngang sức. Kế tiếp là số điểm đến từ ban giám khảo.”
Không khí trong phòng nghỉ của Triều Mộ bắt đầu nghiêm trọng.
Trương Thiên Dao mắng: “Cái quái quỷ gì thê? Điểm của bọn họ mà cao hơn chúng ta á?”
Sầm Dã: “Mấy người này mù à?“ Câu này quả thật đã nói ra tiếng lòng của những người khác, Huy Tử và Triệu Đàm cũng phẫn nộ mắng mỏ, chỉ mình Hứa Tầm Sênh là im lặng.
Sau chiến thắng ngoạn mục trước Haig, gần như tất cả mọi người trong lẫn ngoài giới đều nhất trí cho rằng Triều Mộ đã nắm chắc chức vô địch. Hôm nay họ cũng biểu diễn rất tốt, không thể ngờ số phiếu bình chọn từ khán giả lại thua đối thủ.
Đây là lần đầu tiên các chàng trai Triều Mộ nhìn nhận rõ được vấn đề, chức vô địch chưa chắc đã nằm gọn trong tay họ.
Cả nhóm đều có chút lo âu, sắc mặt khó coi, mỗi phút chờ đợi đều trở nên gian nan. Hứa Tầm Sênh nhìn vẻ mặt u ám của Sầm Dã, dịu dàng an ủi: “Khán giả không phải dân chuyên nghiệp, màn biểu diễn trên sân khấu của đối thủ có vũ đạo bắt mắt, phong cách mỹ nam phù hợp với thị hiếu của khán giả.”
Cô còn chưa nói hết, Sầm Dã đã lạnh giọng: “Lẽ nào tôi không phải mỹ nam?“
Hứa Tầm Sênh dở khóc dở cười, mấy người khác bật cười theo.
Cô nhỏ nhẹ xoa dịu: “Nhưng anh đâu chịu tận dụng nó để lấy lòng khán giả.”
Câu này vô hình trung đã làm vui lòng Sầm Dã, anh tựa vào ghế, hai tay gối sau gáy: “Dĩ nhiên rối. Tôi muốn xem thử có phải ban giám khảo cũng không chuyên nghệp hay không.”
Họ chưa gặp ban giám khảo mới của ngày hôm nay, không biết là người ở đâu cử đến, có vẻ cũng có chút iếng tăm.
Một giám khảo nhận xét: “Ban nhạc Triu Mộ am hiểu sâu sắc về âm nhạc, cũng là những người một lòng kiên trì với rock. Tuy nhiên, họ tương đối cứng nhắc và theo khuôn phép. Khả năng sáng tác của ban nhạc Cố Bàn Bàn không tệ, nhưng vẫn kém một chút so với Triều Mộ, mạnh ở tính giải trí và thẩm mỹ hơn.”
Một giám khảo khác đưa ra ý kiến: “Tôi cho rằng ban nhạc Triều Mộ cao hơn một bậc.”
Giám khảo thứ ba: “Hai ban nhạc đều rất xuất sắc, đến được vòng chung kết khu vực hôm nay thực sự không dễ chút nào, đại điện cho đẳng cấp cao nhất của thành phố Tương. Nhưng cá nhân tôi thích ban nhạc Cố Bàn Bàn hơn, họ trẻ tuổi, có sức sống và biết sáng tạo trên sân khẩu, có thể thấy được giá trị thương mại trong tương lai cũng cao hơn.”
Anh ta vừa nói xong, cả nhóm mắng ầm lên trong phòng nghỉ
Trương Thiên Dao bật thốt: “Mua giải, chắc chắn là mua giải rồi!”
Sầm Dã: “Ha ha, bọn họ trẻ tuổi hơn? Rõ rằng còn lớn tuổi hơn cả ông đây, có ngượng mồm không vậy?”
Triệu Đàm: “Giám khảo này đấu óc bị chập mạch à? Chỉ có người thứ hai là chuyên nghiệp một chút.”
Dù ngoài miệng họ mắng chửi không ngừng, nhưng vẻ mặt họ đã không giấu được nỗi căng thẳng bất an. Hứa Tầm Sênh không bao giờ lãng phí sức lực vào chuyện vô vị này, thầm nghĩ vẫn có hy vọng, từ nhận xét của giám khảo có thể thấy phần thắng được chia đều cho cả hai đội. Tuy nhiện cô luôn ngờ ngợ rằng có gì đó không đúng.
Bất kể xét theo thực lực hay biểu hiện trên sân khấu của hai ban nhạc, Triều Mộ luôn bỏ xa Cố Bàn Bàn, nhưng bỗng nhiên lại rơi vào thế yếu. Mấu chốt là khán giả ở hội trường cũng trở nên căng thẳng, không hề phát hiện ra sự khác thường, giống như thực lực hai ban nhạc ngang nhau là chuyện đương nhiên vậy.
Tại sao lại biến thành như vậy?
Tuy bình thường Hứa Tầm Sênh không màng sự đời, nhưng điều đó không chứng tỏ cô không cẩn trọng tỉ mỉ. Cô bỗng chốc liên tưởng đến rất nhiều việc: Những lần trước khán giả đến xem vô cùng đông đảo, nhưng lần này chỉ phát vé cho số ít fan, ban giám khảo xa lạ, họ từng là một nhóm nhạc không tiếng tăm nhưng đã loại được ban nhạc Nghịch Lý Haig nổi tiếng nhất thành phố Tương, quyết đoạt hạng nhất, tiến vào vòng chung kết, Trương Hải đột ngột biến mất, nếu cô không đến thì định sẵn hôm nay Triều Mộ sẽ thất bại ê chề…
Lòng Hứa Tầm Sênh chấn động, cô không muốn nghĩ sâu hơn, chỉ ngẩng đầu nhìn các chàng trai bên cạnh. Sầm Dã gần như lập tức phát hiện, nhìn lại cô. Hứa Tầm Sênh vừa nhìn liền hiểu ngay, rõ ràng anh cũng khôn khéo, biết thời biết thế, chẳng qua nhiều lúc ngông cuồng mà thôi. Lúc này, thấy sắc mặt anh dần sa sầm, ánh mắt tối lại, lòng cô có chút bất an.
Điểm số từ ban giám khảo và kết quả cuối cùng không được công bố ngay, nhân viên ban tổ chức đến mời toàn thể thành viên ban nhạc Triều Mộ lên sân khấu, nghe MC tuyên bố kết quả và nhận giải.
So với lần lên sân khấu lúc nãy, lần này sắc mặt họ không hề thoải mái. Sầm Dã phá lệ đi ra trước tiên, Hứa Tầm Sênh vội theo sau, nắm lấy tay áo anh kéo lại, định nói gì đó. Vậy mà anh lại hất ra, mắt nhìn chằm chằm phía trước, cô thoáng sững sờ rồi bỏ tay xuống. Bây giờ anh như con thú bị người khác chọc giận, ngay cả lời cô nói cũng không muốn nghe.
Triều Mộ lên sân khấu, đứng bên phía đối diện với Cố Bàn Bàn. Dáng vẻ ban nhạc Cố Bàn Bàn hết sức thư thái, còn có chút cao ngạo không ai bì nổi.
MC tươi cười rạng rỡ đứng giữa hai nhóm: “Vậy bây giờ chúng ta hãy cùng xem kết quả cuối cùng nhé, ban giám khảo đã chấm điểm cho hai ban nhạc thế nào đây? Kết quả đang nằm trong phong bì trên tay tôi, có phải mọi người hồi hộp lắm không…”
Mấy giám khảo cũng nói vài câu dí dỏm pha trò, khiến khán giả cười thích thú, không khí cực kỳ sôi động, ai ai cũng khẩn trương mong đợi. Song Hứa Tầm Sênh thầm nghĩ: Vậy là đúng rổi. Thực lực vốn cách xa, hiện tại lại bị các nhân tố bên ngoài làm xáo trộn, kết quả đã rõ ràng, hiện giờ lại trở nên mơ hồ, cố tình tạo dựng bầu không khí gay cấn giả tạo.
MC mở phong bì ra, bắt đầu đọc điểm của mỗi ban nhạc theo từng hạng mục:
“Khả năng sáng tác: Triểu Mộ 98, Cố Bàn Bàn 95.
Phong cách biểu diễn: Triểu Mộ 93, Cỡ Bàn Bàn 97.
Sức hút khán giả: Triểu Mộ 95, Cổ Bàn Bàn 98.
Tổng thể phần biểu diễn: Triểu Mộ 96, Cổ Bàn Bàn 95.
Tính theo tỷ lệ phần trăm, cộng thêm điểm bình chọn của khán giả…”
Hứa Tầm Sênh nghiêng mắt nhìn Sầm Dã bên cạnh, đáy mắt anh dường như ánh lên nét cười đầy ác cảm. Cô thầm thở dài.
“Hôm nay, nhà vô địch khu vực thành phố Tương là… ban nhạc Cố Bàn Bàn!”
MC nhiệt tình công bố, dưới sân khấu reo hò rền vang. Trên sân khấu, ban nhạc Cố Bàn Bàn bắt đầu ôm lấy nhau chúc mừng. Dưới sân khấu vẫn có tiếng xì xào dù xáo động không quá lớn.
Có người hô to: “Gian lận!”
“Tuyệt đổi có gian lận! Cố Bàn Bàn có hát cái quái gì đâu, uốn éo vài cái trên sân khấu cũng giành được chức vô địch hả? Đây đâu phải cuộc thi hip hop!”
Sắc mặt MC hơi lúng túng, nhưng lập tức điều chỉnh lại. Sau đó, âm nhạc hùng tráng vang lên, nhấn chìm những tiếng la ó phản đối kia. Thành viên ban nhạc Cố Bàn Bàn không them để ý, hát chính của bọn họ liếc mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ Sầm Dã.
Còn bên này, Triều Mộ yên lặng như tờ. MC tuyên bố ban nhạc đạt hạng nhì là Triều Mộ, còn dùng lời hay ý đẹp để xoa dịu không khí: “Thật ra hai ban nhạc đều có thể nói là người chiến thắng tối nay. Ban nhạc Cố Bàn Bàn giành được chức vô địch, nhưng chức á quân và các giải cá nhân quan trọng đều thuộc về ban nhạc Triều Mộ. Cả hai ban nhạc đều đại diện khu vực thành phố Tương tham dự vòng thi toàn quốc…”
Như thể nói với mọi người rằng: Xem đi, ai nấy đều vui, hai bên đều được như ý muốn, hoàn mỹ biết mấy!
Hứa Tầm Sênh cực kỳ khó chịu, giống như có tảng đá đè nặng trong lổng ngực. Cô không thích những thứ giấu đầu hở đuôi, những chuyện rõ ràng vẫn đυ.c mà lại khăng khăng ra vẻ quang minh chính đại, cô chán ghét bất kỳ thứ gì có dính líu đến thế giới dơ bẩn này.
Bỗng có ai đó ấn lên đầu cô, một tiếng cười khe khẽ vang bên tai: “Có phải không vui không? Xin lỗi đã khiến cô gặp phải chuyện này.”
Hứa Tầm Sênh quay đầu lại, tay Sầm Dã vẫn đặt trên đầu cô, nhưng mặt đã quay về phía trước, không hề có cảm xúc. Phía sau anh, sắc mặt các thành viên còn lại đều rất khó coi, rõ ràng không có ai phục cả.
Bấy giờ MC cất lời: “Trước tiên chúng ta mời đại diện ban nhạc đạt giải á quân lên phát biểu, sau đó đến nhà vô địch.” Chuyện đã bày ra trước mắt rồi, chỉ cần lên phát biểu xong, sự việc này xem như ván đã đóng thuyền.
Trước đây, mấy việc đứng ra phát biểu này đều do Triệu Đàm phụ trách. Chỉ thấy Triệu Đàm hít sâu, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ, lại nhìn sang đám anh em bên cạnh, ánh mắt sa sầm. Song anh ấy vừa định tiến lên thì bóng dáng bên cạnh đã bước ra. Sầm Dã đi đến trước micro.
Mọi người đều giật mình, tim Hứa Tầm Sênh đập mạnh. Hàng sau hội trường vang lên tiếng thét gào đau lòng của nhóm fan: “Tiểu Dã!”, “Tiểu Dã, anh mãi mãi là nhà vô địchtrong lòng em!”…
Ngoài dự liệu, Sầm Dã không hề lạnh lùng như trước đây mà ngẩng mặt cười, giơ tay với nhóm người hâm mộ ở hàng sau: “Cảm ơn các bạn!”
MC lập tức tiếp lời: “Ồ, fan nhiệt tình quá. Vậy thì Tiểu Dã đại điện cho ban nhạc Triều Mộ, có gì muốn nói với người hâm mộ, muốn cảm ơn ai không?”
Cả hội trường đều dồn ánh mắt về phía anh, kể cả thành viên ban nhạc Cố Bàn Bàn. Anh hơi khom lưng, tay nắm Iấy micro. Chàng trai điên rồ liều lĩnh, tài hoa hơn người, một đường xuôi chèo mát mái tiến thẳng vào vòng chung kết, vừa xuất hiện trên sân khẩu đã “kết nạp” được thêm biết bao nhiêu người hâm mộ. Anh ghé sát mặt đến trước micro, đôi mắt xếch xinh đẹp nhướng lên, thong dong cất lời: “Hóa ra, các người…thật sự mù hết rồi. Bọn họ hát như quỷ thế kia, tiết tấu lộn xộn, không dám lên nốt cao, còn nhảy nhót lung tung, vậy mà vẫn giành được chức vô địch thành phố Tương ư? Người ở thành phố Tương này chết hết rồi à?”
Dưới sân khấu xôn xao cả lên, có người khen hay, có người sụt sùi, có người mắng chửi, có người cười hả hê. Nhất là những ban nhạc trong top 10 ngồi bên dưới vốn không phục kết quả hôm nay, tất cả đều vỗ tay lớn tiếng ủng hộ. Mấy giám khảo trân trối nhìn nhau, sắc mặt sa sầm, MC cũng ngây người.
Mấy thành viên ban nhạc Cố Bàn Bàn mắng ầm lên: “Thằng nhãi kia nói gì thế?” Còn định xông lên đánh nhau nhưng bị MC ngăn lại, trong khi đó, cảm xúc của đám Trương Thiên Dao cũng bị thiêu đốt, không hề chịu thua kém, vừa mắng chửi vừa xông đến.
“Yên lặng nào, yên lặng cả nào!” Sầm Dã hoàn toàn buông thả bản thân, không màng đến cảnh hỗn loạn, trái lại cười khinh khỉnh: “Tôi còn chưa nói hết đâu.”
Anh nhìn chiếc cúp trong tay mình: “Giải á quân này, ban nhạc Triều Mộ chúng tôi vốn-không-thèm!” Vừa dứt lời liền buông tay, chiếc cúp rơi ầm xuống sàn, vỡ tan tành.
Tiếng ổn ào dưới sân khấu bùng nổ, cả ban nhạc Triều Mộ đều sửng sốt. Sầm Dã đập cúp xong, mặt mày lạnh lẽo, quay người nghênh ngang đi xuống sân khấu. Trương Thiên Dao nhổ nước bọt xuống sàn sân khấu rồi bỏ đi theo anh. Triệu Đàm sải bước đuổi theo, Huy Tử cũng hùng hổ nối gót.
Hứa Tầm Sênh có thể làm gì? Cô nghĩ, đập cũng đã đập rồi, như thế lòng anh mới thoải mái được. Cô đưa tay kéo thấp vành mũ, theo họ rời khỏi sân khấu.