Chí Dã

Chương 3.2: Chàng trai say rượu (2)

Vòng sơ tuyển được tổ chức tại một nhà hát ở trung tâm thành phố. Lúc nhóm Triều Mộ đến nơi, đã có vài ban nhạc khác ở sảnh chờ. Phần lớn những người chơi trong ban nhạc đều có tính cách quái gở, cho dù là đến dự thi thì vẫn ngồi hút thuốc phì phèo, tán gẫu cười đùa mắng chửi, chẳng có không khí cạnh tranh căng thẳng nào. Ban nhạc Triều Mộ gần đây đã có chút ít tiếng tăm ở thành phố Tương nên thu hút khá nhiều sự chú ý, đặc biệt là Sầm Dã. Vì cuộc thi hôm nay, anh đã mua chiếc áo hoodie đắt tiền và quần jeans mới, tóc tai cũng được gội sạch, chải chuốt, cả người cáng sủa hẳn ra. Thế là có mấy người chơi nhạc lâu năm đến trò

Trên đôi câu, vỗ vai anh đây thâm ý: “Tiểu Dã hôm nay đẹp trai nhỉ?”, “Ngoại hình này của Tiểu Dã là khỏi chê rồi, thế nào cũng được cộng thêm điểm đấy!”…

Mấy anh em đều cười to, còn Sầm Dã chỉ cười trừ, chờ bọn họ đi rồi anh mới thầm chửi thề trong lòng.

Triệu Đàm nhìn ra anh bực bội vì mấy lời kia, vỗ vai an ủi: “Bọn họ ghen tỵ mấy bài cậu sáng tác hay hơn thôi.”

Trương Thiên Dao thì soi gương vuốt tóc: “Rõ ràng tôi đẹp trai hơn, sao bọn họ không đến “đá đểu” tôi?”

Mọi người lại cười rộn rã, Sầm Dã cũng cười theo. Hai anh em nhìn nhau, đều thấy được sự thân thiết và ấm áp ẩn sau nụ cười nơi đáy mắt. .

“Ban nhạc Triều Mộ!” Nhân viên ban tổ chức đi đến cửa goi to.

Triệu Đàm để ý thấy, hầu hết người trong sảnh đều nhìn sang họ. Điều này khiến trong lòng anh ấy thầm kiêu ngạo, cũng mơ hồ phấn chấn. Điều này có nghĩa tuy ban nhạc Triều Mộ tuổi đời còn trẻ nhưng đã là đối thủ đáng gờm trong giới nhạc rock nghiệp dư của thành phố Tương. Sầm Dã bật dậy, đi theo nhân viên ban tổ chức trước tiên.

Họ tiến vào hội trường, trước mắt là sân khấu rộng rãi, không có bất cứ đồ trang trí nào, chỉ có chỗ đặt nhạc cụ. Dưới khán đài cũng trống không, ba vị giám khảo ngồi ở hàng chính giữa, phía sau họ là vài nhân viên thuộc ban tổ chức. Ngoài ra còn có vài người ngồi rải rác trong góc, có thể là ban nhạc khác hoặc fan hâm mộ, khán giả được nhân viên ban tổ chức cho vào.

Lúc nãy, Trương Thiên Dao đã gửi mã QR vào hội trường cho Hứa Tầm Sênh. Sầm Dã nhìn lướt một vòng, không thấy cô đâu. Ý nghĩ này chỉ hiện hữu một phần chục nghìn giây trong não bộ, còn toàn bộ sự chú ý của anh lập tức đổ dồn vào cây guitar, anh chỉnh lại dây đàn, bước lên vài bước, cầm lấy micro.

Có một luồng sáng từ đối diện rọi thẳng đến số khiến tầm nhìn của người đứng trên đấy trở nên mờ ảo qua những luồng sáng kia, Sầm Dã vẫn thấy rõ trong giám khảo thoáng hiện nét cười. Nữ giám khảo đang rỉ tai gì đó với người đàn ông trung niên bên cạnh, ông ta gật đầu.

Anh biết, đó là vì vẻ ngoài của mình.

Anh vừa có chút phiền não vừa có chút đắc ý trước phản ứng của những người kia, trong lòng bống hiện lên một ý niệm kiêu ngạo: Mấy người còn chưa được nghe tôi hát đâu.

Lúc trước bàn bạc lên sân khấu biểu diễn, Trương Hải còn đề cập đến chuyện để cho Sầm Dã nói vài câu trước khi bắt đầu, lấy lòng ban giám khảo. Đại loại như chúng tôi đến từ đâu, thích âm nhạc cỡ nào, chơi nghiệp dư khó khăn ra sao… Khi đó, Sầm Dã chỉ cười nhạt, giống như đã tiếp thu. Song bây giờ, anh không hề đếm xỉa đến Trương Hải đang nháy mắt ra hiệu với mình, chỉ nhẹ nhàng gảy cung đàn, ngẩng đầu thốt ra một câu ngắn gọn: “Chiếc kẹp tóc từ trời cao, ban nhạc Triều Mộ.”

“Hạt tuyết li ti leo lên gốc cây già cỗi, trượt chân rồi bị mưa xôi, rơi xuống hóa thành chiếc kẹp tóc đen ngời, đeo đẳng ký ức kiếp trước xa xôi.

Nó rón rén đậu lại trên tóc ai, lắng nghe nửa thật nửa giá bao lời tình ái, nhưng vẫn quyết định làm một chiếc kẹp tóc, không muốn làm đóa hoa hiu quạnh cài hờ trên tóc mai.

Mang trong mình lời yêu thương nửa vời, sớm tối lo sợ bị truy hỏi, giả vờ bản thân là chạc cây già si dại.

Chuyện cũ ngày xưa tựa như chú ngựa trắng lao đi trong gió. Những lời từng ngỏ cũng khuất dạng theo lộc cộc tiếng có.

Bốn bề là chân trời, nơi còn không mời vợi, những đóa hoa cài tóc mai lả tả rơi. Một nửa nở rộ, một nửa hóa thành chiếc kẹp tóc đơn côi.”

Trong ánh đèn và giai điệu, khuôn mặt ban giám khảo dần mờ nhạt. Họ đều rơi vào một thế giới khác, thế giới do Sầm Dã và ban nhạc Triều Mộ tạo ra bằng chính âm nhạc của mình.

Bài biểu diễn kết thúc, Sầm Dã ngừng đàn, ngẩng đầu nhìn lên. Mỗi vị giám khảo đều cười hài lòng, ánh mắt sáng ngời, những người phía sau họ đều hết sức chăm chú, vẻ mặt ngạc nhiên vui thích. Sẩm Dã thầm hiểu, vòng này chắc chắn qua rồi.

Quả nhiên, nữ giám khảo kia lại hỏi thêm vài câu, giọng vô cùng ôn hòa, ví dụ như ban nhạc của họ được thành lập khi nào, còn ca khúc tự sáng tác nào nữa không… Sầm Dã và Triệu Đàm thay mặt nhóm trả lời. Ban giám khảo càng hỏi, ánh mắt càng thêm phần tán thưởng.

Cuối cùng, vị giám khảo lớn tuổi nhất khích lệ: “Chàng trai trẻ hát rất hay. Về nhà chờ thông báo nhé, nhanh nhất là đêm nay sẽ có. Chặng đường sau này còn dài, chúng tôi rất coi trọng các cậu, hãy chuẩn bị thật kỹ lưỡng, thi tốt vào nhé!” Sầm Dã quay đầu lại nhìn các thành viên, nét mặt mỗi người đều phấn khởi rạng rỡ.

Khi họ ra khỏi hội trường, trở về sảnh nghỉ ngơi, có vài người đến bắt chuyện: “Sao rồi, ban nhạc Triều Mộ có qua không?”

Huy Tử cười bảo: “Còn chưa biết, có điều giám khảo lôi kéo bọn tôi trò chuyện cả buổi. Mọi người xem, nói chuyện mãi đến tận bây giờ mới ra đây này. Xin lỗi, đã làm chậm trễ thời gian của mọi người rồi!”.

Để các người ngưỡng mộ bọn tôi đến chết luôn!

***

Thông báo còn đến sớm hơn cả giám khảo dự kiến. Chỉ mới năm giờ chiều, Triệu Đàm đã nhận được kết quả, ban nhạc Triều Mộ thông qua vòng sơ tuyển, tiếp tục biểu diễn ở vòng tranh top 10 khu vực diễn ra vào tuần sau.

Vòng ra quân đầu tiên đại thắng, tiền đồ xán lạn như vậy, sao họ có thể không ăn mừng một phen chứ? Trời còn chưa tới, cả nhóm đã tụ tập ăn uống ở gần khu nhà trọ của Triệu Đàm và Sầm Dã.

Nhiệt huyết như đang chạy rần rật trong từng tế bào của mỗi người, ngay cả Trương Hải trước giờ trong sắc khinh bạn còn chịu chi mua hai chai rượu đắt tiền ở siêu thị kế bên, rót cho mỗi người một cốc.

Trương Hải khen: “Hôm nay Tiểu Dã hát hay lắm, mọi người đều phát huy rất tốt. Nếu có thể nổi tiếng từ cuộc thi này thì mai mốt còn cần gì lo lắng tương lai, cơm áo gạo tiền nữa, đúng không?”

Nói xong, khí thế của mọi người càng sôi trào hơn.

Trương Thiên Dao giơ cốc rượu: “Tôi muốn đến Bắc Kinh tham gia vòng chung kết toàn quốc, giành giải vô địch cả nước! Đến lúc đó, Hứa Tâm Sênh còn không ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái phụ trên xe thể thao của tôi, cam tâm tình nguyên làm bạn gái của tôi mới lạ!”

Cả đám cười rần, Sầm Dã chỉ nhếch môi.

Ăn uống trò chuyện thêm chốc lát, Trương Hải quay sang Sầm Dã bắt chuyện: “Đúng rổi Tiểu Dã, chú chẳng biết cư xử gì cả. Mấy giám khảo rất thích chúng ta, chú mà dẻo miệng một chút thì không chừng chúng ta trực tiếp vào bán kết luôn ấy chứ! Mấy giám khảo chỉ để mắt đến phong cách cá nhân thôi.”

Mấy người còn lại không lên tiếng, Sầm Dã chỉ cầm cốc cùng với Trương Hải, cũng không muốn làm bẽ mặt anh ta, cười khì: “Anh Hải, lần sau tôi sẽ cố gắng.” Trương Hải giữ được thể diện nên không chăm chăm xoáy vào vấn đề này nữa, sảng khoái cụng ly với Sầm Dã.

“Dao Tử, không phải cô giáo Hữa nhà cậu nhận lời đến xem à? Sao hôm nay không thấy?” Huy Tử khoác vai Trương Thiên Dao.

Chuyện này đúng là Trương Thiên Dao có chút mất mặt, trong lòng cũng giận dỗi Hứa Tầm Sênh thất hẹn, quay sang Sâm Dã ngồi bên cạnh, thuận miệng hỏi: “Phải đấy, Tiểu Dã, hôm nay cậu cũng nghe thấy cô ấy nhận lời sẽ đến mà.”

Sầm Dã lườm anh ta: “Cô ấy không phải là người nói không giữ lời, đã nói đến xem thì nhất định sẽ đến, trừ khi có việc quan trọng gì đó làm chậm trễ thôi.”

Trương Thiên Dao cầm ly rượu, cười cười, nói với giọng chỉ có hai người nghe thấy: “Cậu hiểu rõ cô ấy nhi?”

Sầm Dã nghe vậy chẳng buồn tiếp lời.

Trời sẩm tối, không khí lạnh bao trùm khắp nơi. Ánh đèn vàng trong quán ăn phủ lên mọi người, chậu than dưới gầm bàn lăng lặng tỏa nhiệt sưởi ấm. Thật ra cảm xúc của họ lúc này không chỉ là vui vẻ và đắc ý, mà còn rất nhiều nỗi niềm khó nói thành lời, ví dụ như trống trải, tình yêu, hay như cô đề và kiêu ngạo. Thế là cả nhóm uống thỏa thích, càng uốn hăng, hết hai chai rượu trắng lại gọi thêm bia, hết kétnày đến két khác. Uống một hồi, họ lại bắt đầu ca hát ồn ào. | Sầm Dã cổ trợn to mắt nhìn thức ăn trên bàn, cải chíp cá nướng, đuôi heo, dưa chuột trộn… Cả nhóm, kể cả Trương Hải kinh nghiệm đầy mình đều đã nghiêng ngả. Sầm Dã trước đến nay càng uống càng tỉnh, có điều dù là trai Đông Bắc cũng không chịu nổi kiểu uống lấy uống để thế này. Lát sau, người bên cạnh đã gục hết, anh còn chống tay lên bàn, rót cho mình cốc trà, lại lấy ví tiền trong túi ra, moi hết đưa cho nhân viên phục vụ.

Hình như phục vụ bảo không đủ, anh lịch sự bảo: “Anh chờ một chút!” Sau đó quay sang móc ví của Triệu Đàm đang say như chết, rút ra vài tờ.

Cuối cùng cũng thanh toán xong, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh. Thật ra thì mới tám, chín giờ, tivi vẫn đang chiếu tin tức giải trí. Sầm Dã ngẩng đầu, chợt thấy xuất hiện hình ảnh cuộc thi hôm nay, những khuôn mặt của họ lóe qua vài giây trong đoạn video đã qua cắt nổi, biên tập.

Sầm Dã cười ngu ngơ, lấy điếu thuốc ra, từ từ hút. Quả thật Trường Hải nói không sai, anh chỉ chờ mong từ nay tiến đổ gấm hoa, nắm bắt được cơ hội khó khăn lắm mới gần ngay trước mắt này.

Buổi chiều lại có một ban nhạc biểu diễn sau họ, nhóm ấy chiếm nhiều thời gian hơn trong đoạn video kia. Sầm Dã nhận ra đây là ban nhạc Nghịch Lý Haig. Anh lay mấy người bên cạnh: “Này, xem kìa, là Haig tiếng tăm lừng lẫy đấy.” Nhưng không ai tỉnh nổi.

Anh loáng thoáng nghe được trên tivi giới thiệu: Nghịch Lý Haig, ban nhạc nổi tiếng nhất thành phố Tương, từng giành giải nhì cuộc thi XX, giải ba cuộc thi XXX… cũng được coi là tâm điểm chú ý lớn nhất của khu vực thành phố Tương. Hát chính là Đại Hùng có những một trăm nghìn người theo dõi trên Weibo… Hôm nay, họ đến thi tuyển, thậm chí còn có vài người hâm mộ không màng giá lạnh đến tận nơi cổ vũ…

Nếu Triều Mộ muốn vào vòng chung kết toàn quốc, Nghịch Lý Haig chính là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất.

Màn hình tivi chuyển đến hình ảnh rất nhiều cô gái giơ bảng tên, đứng ở cửa nhà hát hô to “Haig Haig!” Sầm Dã cũng đã chếnh choáng, vừa định gục xuống ngủ thì bỗng ống kính máy quay dừng lại ở một khuôn mặt.

Có lẽ vì cô quá thanh tú xinh đẹp, khí chất cũng hết sức đặc biệt nên ống kính cố tình dừng lại trước gương mặt “người hâm mộ” ấy giây lát. Sầm Dã không ngờ đến lúc này lại thấy cô trong đám người, đầu óc nhất thời trống rỗng.

Hứa Tầm Sênh vẫn mặc bộ đồ buổi sáng, chỉ là không quấn khăn quàng cổ lên cao, để lộ gương mặt thanh khiết. Cô duyên dáng đứng bên lề đám đông, vừa như thể bị cuốn vào lại như thể tách biệt. Thấy ống kính chuyển sang mình, cô hơi ngỡ ngàng rồi lại tự nhiên nở nụ cười, quay người đi theo những fan kia vào nhà hát..

Sầm Dã cả người uể oải tựa vào ghế, dần dần tỉnh táo lại.

Nghịch Lý Haig là ban nhạc lâu năm, cô biết bọn họ? Thích bọn họ? Cho nên cô không xem phần biểu diễn của nhóm anh, lại chạy đi cổ vũ cho bọn họ sao? Cô giáo Hứa lại làm chuyện như vậy ư?

Sầm Dã bỗng thấy buồn bã, chán nản, khó có thể tâm trạng.

Lúc này, dường như Triệu Đàm đã tỉnh lại, ngẩng đầu hỏi anh: “Tính tiền chưa?” Xem ra còn chưa say đến nhân sự.

Sầm Dã lạnh lùng đáp: “Xong rồi. Đàm Tử, lát nữa cậu lôi họ về đi.”

Triệu Đàm còn ngà ngà, không kịp hiểu: “Tôi… lôi… hết… cả bọn á?”

Nhưng Sầm Dã đã đứng dậy, cầm lấy áo khoác, lảo đảo đi ra ngoài.

***

Hứa Tầm Sênh xem Nghịch Lý Haig thi xong, lại ăn cơm tôi ở gần đó rồi bắt xe trở về khu chung cư, lúc đó đã là mười giờ đêm.

Ban nhạc Nghịch Lý Haig chắc chắn được vào vòng tiếp theo rồi. Nói một cách công bằng, Hứa Tầm Sênh có ấn tượng không tệ với ban nhạc này. Thành viên không phô trương điên cuồng như mấy ban nhạc khác. Nhóm họ đa số đều là 8x, sinh sau năm 85, tuy không còn trẻ tuổi, trầm mặc kiệm lời nhưng lại rất có tâm với âm nhạc, vừa lên sân khấu đã có thể bộc phát sức mạnh làm người nghe rung động. Nhiều năm qua, họ vẫn chung thủy với dòng nhạc rock. Trong lòng Hứa Tầm Sênh, nhóm Nghịch Lý Haig chính là những người đàn ông đích thực trong giới âm nhạc. Khó trách hiện giờ, họ tuyệt đổi có thể trở thành bản nhạc dâng cấp đại thần ở thành phố Tương, thậm chí ban nhạc Triều Mộ khi so sánh với họ vẫn còn khiếm khuyết. Trong phong cách biểu diễn của họ có rất nhiều chi tiết đáng để học hỏi.

Đêm đã khuya, lúc này, trong khu gần như không có một bóng người, chỉ thỉnh thoảng có xe chạy qua. Hứa Tầm Sênh kéo kín áo khoác, từ từ bước đi trên đôi giày cao gót. Bởi sự dạy dỗ của mẹ, cô có thói quen trang điểm tỉ mỉ khi đi đến những nơi trang trọng, ví dụ như hôm nay đi xem cuộc thi, hay như lần trước đi xem Triều Mộ biểu diễn. Thế nhưng cô không biết, bởi vì thường ngày mình luôn để mặt mộc thoải mái nên những lúc thế này, trong mắt người khác lại trở nên quá mức trịnh trọng.

Đi vòng qua ngã rẽ phía trước là đến nhà cô. Góc tường có ngọn đèn đường nho nhỏ màu vàng cam. Một người cao lớn đang đứng dưới ngọn đèn, dựa vào tường, dáng vẻ rất ưa nhìn. Đối phương hơi cúi đầu, tóc che đi phần nào khuôn mặt, chỉ lộ ra chóp mũi cao cao, còn đang hút thuốc. Chỉ thoáng chốc, Hứa Tầm Sênh đã nhận ra anh ngay.

Cô khá sửng sốt, sao lúc này anh lại có mặt ở đây? Hôm nay biểu diễn không mấy thuận lợi sao? Không đâu, cô có xem tin tức, Triều Mộ là nhóm đầu tiên vào vòng tranh top 10 khu vực mà. Có chuyện khác ư?

Sầm Dã nghe thấy tiếng động, bèn bỏ điếu thuốc xuống, ngẩng đầu nhìn sang.

Dưới ánh đèn đường leo lét, hai người mặt đối mặt. Hứa Tâm Sênh phát hiện trên gương mặt tuấn tú kia, ánh mắt anh rất tĩnh lặng, ẩn giấu tia sáng, dường như anh đang không được vui.

Hứa Tầm Sênh dừng lại cách anh hai bước, lập tức ngửi thấy mùi rượu. Cô cẩn thận đánh giá dáng vẻ của anh. Say rồi sao? Hình như không có ai say lại mang vẻ mặt trầm tĩnh thế này?

“Hứa Tầm Sênh!” Anh khẽ gọi.

“Ừ.” Cô đáp lại.

Sâm Dã đột nhiên nhếch miệng cười: “Cô là đồ lừa gạt.”

Hứa Tầm Sênh không hiểu ra sao, nhìn ánh mắt anh lạnh lùng lại không giống nói đùa, đành bình tĩnh hỏi lại: “Sao thế?”

Vậy mà anh lại quay đầu đi, rít một hơi thuốc lá, cúi đầu nhìn xuống mặt đất: “Tại sao hồi chiều cô không đến? Đã nói rồi mà.”

Hứa Tầm Sênh giật mình, không ngờ anh lại chạy đến đây vì chuyện này. Trong lòng như có dòng nước ấm bé nhỏ chảy râm ran, cô bỗng dưng buồn cười.

“Buổi chiều vốn có thể đến kịp, nhưng phụ huynh của học sinh lớp buổi sáng có việc đột xuất không đến được, nhờ tôi buổi trưa trông bé hộ, hai giờ mới tới đón về. Lúc tôi đến nơi thì các anh đã thi xong lâu rồi.”

Sầm Dã buông thuốc xuống, lại cong khóe môi. Hứa Tam Sênh không chắc anh đang cười chuyện gì.

Anh đột ngột giơ tay, đè lên mặt tường bên cạnh khuôn mặt cô, vứt đầu lọc thuốc xuống đất, nhấc chân giẫm tắt. Khí thể hung hãn nhưng giọng nói lại rất khẽ khàng, còn thêm vài phần mê hoặc hơn cả tiếng hát trong trẻo bình thường: “Cô di xem Nghịch Lý Haig thi đấu. Cô cổ vũ cho bọn họ.”

Hứa Tầm Sênh gần như nghi ngờ người đang nói có phải là Tiểu Dã trước nay kiêu ngạo không? Trong giọng nói của anh rõ ràng lộ ra chút buồn phiền. Cô quan sát anh kỹ càng vài lần, nhìn ánh mắt hết sức nghiêm túc của anh, nghĩ thầm lẽ nào anh… say thật sao?

“Ừ, tôi chờ đến sáu giờ để xem họ biểu diễn.” Hứa Tầm Sênh ung dung trả lời, nhìn xoáy vào mắt anh, nơi đó luôn mang nét lạnh lẽo và xa lạ. Có lẽ bởi vì đêm nay quá đỗi tịch mịch, cô dường như có thể nhìn thấu đến nơi sâu thẳm hơn trong đôi mắt ấy. “Tôi cho rằng… nếu các anh phát huy như thường ngày, ắt hắn ngang tài ngang sức với họ. Nhưng nếu người hát chính là anh có thể “bốc cháy” hơn nữa, kích động toàn bộ thành viên, nói không chừng có thể giành phần thắng.”

Giọng nói của cô dịu dàng rành mạch, Sầm Dã nghe rõ từng câu từng chữ, lúc này tuy đầu óc mơ hồ nhưng lại có thể hiểu ngay ý cô.

“Ý cô là…” Anh bỗng nhiên bật cười, nụ cười hết sức vui vẻ không sao kiềm chế được: “Cô vì chúng tôi mới ở lại xem bọn họ biểu diễn à? Xem bọn họ có phải là đối thủ của chúng tôi không? Trong lòng cô vẫn quan tâm đến Triều Mộ sao?”

Vốn đây chính là ý định ban đầu của Hứa Tầm Sênh, vậy mà đối diện với ánh mắt sáng rực như chứa cả bầu trời sao của anh, cô vừa thấy buồn cười vừa ngại ngùng, đành nghiêng mặt đi, “Ừ” một tiếng.

Vừa cúi đầu liền nhìn thấy quanh chỗ anh đúng có mấy đầu lọc thuốc, rõ ràng anh đã đợi ở đây rất lâu rồi. Hứa Tầm Sênh hơi thảng thốt, bỗng chốc cảm xúc mềm mại như khói lượn vòng dâng lên từ đáy lòng. Đó là cảm xúc rất mơ hồ, khó chạm đến được. Hứa Tầm Sênh còn đang ngẩn ngơ thì đột nhiên cổ tay bị nắm chặt, mùi rượu và hơi lạnh trên người anh ập đến trong nháy mắt. Anh cúi đầu hôn cô.

Sầm Dã hành động rất nhanh, thoáng chốc đã cô, ghì vào tường. Ánh đèn đường dần dần như lớn phủ lên tầm mắt Hứa Tầm Sênh, rồi sau đó là mái tóc vành tai của anh cọ vào mặt cô, mặt anh lạnh buốt.

Đầu óc Hứa Tầm Sênh mù mịt. Trong phút chốc, cô đã bị anh thô lỗ cạy mở đôi môi. Vừa chạm vào cô, thân thể anh khẽ chấn động, vậy nên càng ôm người con gái trong là chặt hơn. Rõ ràng tâm trí anh đã hỗn loạn, tay cũng bắt đầu soạng sau lưng cô, mang theo khát khao, nồng nhiệt, trân trọng và cả vụng về.

Lúc này, làm sao Hứa Tầm Sênh hiểu được cảm xúc của chàng trai đang say rượu? Tất cả đều mơ hồ, nhưng mơ hồ lại pha lẫn kiên định. Nỗi vui sướиɠ vì lần đầu chiến thắng trong cuộc thi, khát vọng vô hạn đối với tương lai, hạnh phúc bất ngờ khi biết cô không hề khinh thường và vứt bỏ mình, và cả cảm giác sắp phá vỡ cấm kỵ, anh muốn làm điều gì đó thật điên rồ. Thế nên hiện tại… anh đã làm vậy với cô.

Một lúc lâu sau, Hứa Tầm Sênh mới choàng tỉnh. Nụ hôn cưỡng ép của chàng trai trẻ trong lúc không tỉnh táo và bàn tay đang vuốt ve tấm lưng cô như một gã đàn ông thô lỗ quả thực khiến cô thất vọng và chán ghét vô cùng. Cô cật lực muốn đây anh ra nhưng không được. Hứa Tầm Sênh quyết đoán vung tay lên, một cái tát giòn giã giáng thẳng vào mặt anh.

Sầm Dã giống như một con thú đang hưng phấn đến mất kiểm soát, bị đánh choáng váng lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt lặng lẽ bị thương kia lại khiến đáy lòng Hứa Tầm Sênh nặng trĩu, cô lạnh lùng đẩy anh ra: “Sầm Dã, anh điên rồi à?”

Cô tiến về sân nhà mình, còn anh vẫn đứng yên bất động, dáng vẻ cao dong dỏng bắt mắt hệt như ngày thường, có điều ánh mắt lại mê man. Sau đó, anh bỗng nhiên nhếch miệng cười, hờ hững hỏi: “Tôi hôn cô, vậy mà cô không vui à?” .

Trong lòng Hứa Tầm Sênh bốc lên ngọn lửa, âm thầm thiêu đốt. Cô đứng ở cửa sân nhà mình, nhìn anh chăm chăm, nói rõ từng câu từng chữ: “Sầm Dã, anh coi tôi là người thế nào? Là mấy cô nàng hâm mộ cuồng nhiệt theo đuổi anh? Hay mấy người trong giới của anh, một lòng muốn cặp kè với anh? Biến, anh biến ngay cho tôi, sau này đừng đến nhà tôi nữa.”

Sầm Dã chỉ đứng bất động không nói lời nào, chằm chằm nhìn cô. Lát sau, giống như đã hiểu ra cô vừa nói gì, ánh mắt anh bỗng ảm đạm, đầu từ từ gục xuống, chỉ có mái tóc khẽ phất phơ theo gió.

Với tính cách của Hứa Tầm Sênh, tối nay là lần đầu tiên cô sập cửa nặng nề trước mặt người khác. Cả căn nhà tôi đen lạnh băng, cô yên lặng chốc lát mới bật đèn, bật máy sưởi, nhưng ngọn lửa không tên trong lòng vẫn còn hừng hực, thiêu đốt khiến toàn thân khó chịu.

Cô đứng yên một hồi lâu rồi đi đến cạnh cửa sổ, vén rèm ra một khe nhỏ, trông về ngã rẽ dưới ngọn đèn đường. Lúc này, ở đó đã trống vắng, Sầm Dã đi rồi.

***

Sầm Dã ngủ một giấc dài, lúc tỉnh dậy đã là chiều hôm sau. Anh chỉ thấy toàn thân đau nhức giống như va đập vào đâu đó, dụi mắt mới phát hiện ra mình đang ngủ trên giường của Triệu Đàm, phía trên truyền đến âm thanh của game mobile.

Anh vừa cử động, Triệu Đàm liền phát hiện: “Tỉnh rồi hả?”

Sầm Dã xoa cái đầu đau như búa bổ của mình: “Sao tôi lại ngủ ở đây?”

Triệu Đàm nhảy xuống, cười hỏi ngược lại: “Tôi còn chưa hỏi cậu đây? Tối qua, cậu uống rượu rồi chạy đi đâu? Tôi liều mạng đưa cả đám lên xe, một giờ sáng trở về thấy nằm ở ven đường, sắp sửa chết cóng. Tôi tốn rất nhiều công sức mới lôi được cậu lên nhà đấy.”

Sầm Dã chỉ biết câm lặng.

“Sao cậu lại nằm đó?” Triệu Đàm thắc mắc.

Sầm Dã cố nhớ lại, nhưng đầu óc trống rỗng, tức giận gắt “Làm sao tôi biết?”.

Triệu Đàm nhìn anh: “Tôi nhớ lúc cậu đi, vẻ mặt nghiêm túc lắm, không thèm ngó ngàng đến bọn tôi. Còn khí thế hừng thực nữa kìa, chắc chắn là đi làm chuyện xấu gì rồi.” Bỗng nghĩ đến gì đó, anh ta lại vỗ vai Sầm Dã, cười gian: “Không phải chạy đi “xả” chứ? Tôi thấy cậu nghẹn ứ cả người rồi ấy.”

Sầm Dã đẩy Triệu Đàm ra, cười mắng: “Biến đi, không bao giờ. Anh đây dù có say vẫn “giữ thân như ngọc” nhé.”

Tuy nói như vậy nhưng khi Sầm Dã đứng đánh răng trong phòng vệ sinh chật hẹp, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của mình trong gương vẫn không sao nhớ nổi tối qua, sau khi rời khỏi quán, rốt cuộc bản thân đã đi đầu và làm gì. Có điều, anh mơ hồ có chút cảm giác bất an, luôn ngờ ngợ hình như mình đã làm gì đó.

Song trước giờ, tính cách anh luôn phóng khoáng, không nhớ ra thì thôi. Láng máng nhớ đến Hứa Tâm Sênh không đến xem họ biểu diễn mà lại xem Nghịch Lý Haig, không hiểu sao bây giờ anh lại không thấy tức giận nữa. Dù sao anh cũng không phải kiểu đàn ông hẹp hòi.

“Chắc giờ này mọi người vẫn còn ngủ say như chết, ngày mai lại đến chỗ cô giáo Hứa tập luyện như bình thường thôi. Phải chuẩn bị thật tốt để tuần sau tranh top 10 khu vực.” Triệu Đàm đề xuất.

“Không vấn đề gì!” Sầm Dã đồng ý, chống hai tay xuống mép bồn rửa mặt, nhìn mình trong gương. Tâm trạng bỗng trở nên sáng sủa, rất nhiều chuyện dù rõ ràng hay mơ hồ, hiện tại hay tương lai, dường như đều tràn đầy hy vọng. Ngày mai lại đến chỗ cô giáo Hứa tập luyện, bộ dạng anh vừa lười nhác vừa vui vẻ, trong lúc nghĩ ngợi vu vơ còn huýt sáo thật kêu.