Chí Dã

Chương 2.2: Ngựa ô bất khang (2)

Đang ngủ mơ màng thì Hứa Tâm Sênh bị đánh thức. Sáng nay, bố mẹ đứa trẻ học đàn tới đón muộn, cô vội vàng ăn xong bữa cơm, vừa gục xuống bàn nghỉ ngơi được một chút thì nhóm Sâm Dã lại đến sớm hơn giờ hẹn.

“Cốc, cốc, cốc…” Tiếng gõ cửa sổ inh ỏi, rõ ràng có chuông nhưng không chịu ấn. Hứa Tầm Sênh mở mắt ra, thấy trên cửa sổ bằng kính đối diện có người dùng ngón tay vẽ hình chú mèo, còn có mấy gương mặt mờ mờ đang lắc lư bên ngoài.

Cô có chút lúng túng, vì tư thế ngủ sấp mặt nên tóc tai rối bù, cũng chưa kịp rửa mặt cho tỉnh táo. Nhưng họ gõ cửa dồn dập quá, cuối cùng, cô chỉ kịp rửa mặt qua loa, tóc còn chưa kịp chải ngay ngắn đã chạy ra mở cửa.

Trương Thiên Dao đi vào trước tiên, tiếp theo là Huy Tử, Triệu Đàm, không thấy mấy người khác.

Hứa Tâm Sênh thắc mắc. “Những người còn lại đâu?”

Huy Tử đáp: “Anh Hải có việc nên đến muộn, Tiểu Dã đi đổi tiền.”

Hứa Tầm Sênh không hiểu lắm, hỏi: “Đổi tiền?”

Huy Tử giải thích: “À, phải trả tiền thuê cho cô ấy mà, cả đống tiền lẻ, cậu ấy bảo đổi thành tiền chẵn rồi mới đưa cho cô.”

“À.”

Trương Thiên Dao đi được vài bước, chợt quay đầu lại, cười nhìn cô: “Dáng vẻ ngủ thϊếp đi của cô đáng yêu lắm.”

Hứa Tầm Sênh lặng thinh. Huy Tử và Triệu Đàm cố nín cười, Triệu Đàm đẩy Trương Thiên Dao một cái, ba người đi xuống hầm.

Lời của Trương Thiên Dao khiến khuôn mặt Hứa Tầm Sênh hơi nóng, cô đi đến trước gương tỉ mỉ chải tóc, vừa buộc vòng dây chun cuối cùng liền nghe thấy phía sau vang lên tiếng động. Cô quay đầu lại, chẳng biết Sầm Dã đứng ở cửa từ lúc nào, đang lẳng lặng tựa vào tường, dùng ánh mắt điềm tĩnh nhìn cô.

Hứa Tầm Sênh đi về phía chiếc bàn, giọng nói cũng bình thản: “Đến rồi à?”

Anh đi đến, trong tay còn cầm chai nước ngọt đã uống một nửa, lấy mười mấy tờ một trăm tệ trong túi ra, đặt lên bàn: “Đi mua nước, đến muộn. Đây là tiền bến lần tập trong tháng này.”

Hứa Tầm Sênh nhận lấy, chợt nhớ khi nãy Huy Tử bảo Sầm Dã cố ý đi đổi tiền chẵn cho cô, cũng nhớ đến bóng dáng anh ra sức di chuyển chồng ghế nhựa ở quảng trường bên bờ sông mấy hôm trước.

Hình như bữa ăn khuya là anh chủ động thanh toán, tốn những ba, bốn trăm tệ.

Anh chàng này hiện giờ trong người còn không có nổi tiền mệnh giá lớn rồi sao?

Anh cầm chai nước ngọt, nghênh ngang đi xuống hầm.

Sáng nay, Hứa Tầm Sênh đang đọc dở một quyển sách về lý thuyết nhạc, định dành buổi chiều để đọc nốt. Cô không đóng cánh cửa thông xuống tầng hầm lại, coi như vừa đọc sách vừa thưởng thức, giọng người kia rất êm tai, nghe một lát còn khiến cô thư giãn và tập trung hơn.

Vừa lật được vài trang, Hứa Tâm Sênh bỗng phân tâm khi anh hát đến đoạn cao trào. Cô chợt ngẫm nghĩ, hình như mình đã nghe bài này hôm qua, nhưng có gì đó hơi khác. Hứa Tầm Sênh miên man một lúc mới bừng tỉnh, bỗng bật cười. Có lẽ ngay cả các thành viên cũng chưa phát hiện ra điểm khác biệt nhỏ bé kia đâu.

Đúng là phải đến khi anh hát bài thứ hai rồi thứ ba, cuối cùng mấy chàng trai kia mới nhận ra điều khác lạ. Tiếng hô của Trương Thiên Dao truyền đến: “Tiểu Dã, sao hôm nay cậu hát yếu thế? Có phải hôm qua lại thức trắng đêm nữa không?”

Triệu Đàm trả lời thay: “Làm gì có. Hôm qua về, cậu ấy ngủ như chết ấy.”

“Vậy sao hát ỉu xìu thế? Cảm xúc đâu rồi hả?” Trương Thiên Dao mắng: “Cậu chưa ăn cơm à?”

Sầm Dà đốp lại: “Cậu mới ỉu xìu ấy. Tôi là Ca thần Tiểu Trương Học Hữu* đó, hát thì phải có lúc lên lúc xuống chứ? Là do mấy đứa cậu chơi nhạc không khơi gợi được hứng thú cho tôi thì có!”

(* Trương Học Hữu là nghệ sĩ nổi tiếng người Hồng Kông, được mệnh danh là “Ca thần”.)

Mấy thành viên cười nói, chọc phá nhau inh ỏi. Hứa Tầm Sênh khẽ lắc đầu bất lực.

Sầm Dã lại hát thêm một bài, lần này chất giọng mạnh mẽ hơn mấy bài trước. Hứa Tầm Sênh nhìn vào ngăn tủ đã kéo ra từ nãy, bên trong đặt mấy gói bim bim chuẩn bị cho đám học trò nhỏ. Cô không biết con trai hơn hai mươi tuổi lúc đói bụng có phải sẽ hát tệ hơn không nhỉ? Trước kia, khi quen Từ Chấp, gia đình anh giàu có, cả ngày vùi đầu vào âm nhạc nhưng chưa bao giờ phải chịu cảnh đói khổ.

Chừng một giờ trôi qua, Hứa Tầm Sênh nghe tiếng nhạc dừng lại, có lẽ họ nghỉ giải lao, cô liền bưng khay đi xuống, bên trong có mấy cốc cà phê nóng và hộp bánh quy. Cô vừa xuất hiện, đầu tiên họ đều sửng sốt thắc mắc, sau đó sung sướиɠ hoan hô. Cô cười tươi tắn đáp lại, đặt khay lên chiếc bàn bên cạnh rồi tìm một chiếc ghế ngồi xuống.

“Cô giáo Hứa, cô chu đáo quá rồi.” Huy Tử hớn hở “Oreo? Wow, được đấy, cô bưng đến rồi, tôi mà từ chối thì thật không phải đạo!”

“Cảm ơn… cô giáo Hứa!” Triệu Đàm cũng sửa cách xưng hô: “Có phải chúng tôi ăn đồ của bọn trẻ không?” Hứa Tầm Sênh đánh giá Triệu Đàm là một người trầm lặng, không quá nổi bật nhưng thật ra rất khôn khéo.

“Cô giáo Hứa…” Trương Thiên Dao gọi đùa, cười cười rồi bưng cốc cà phê lên, ngồi trên đất uống, không gần cũng không xa Hứa Tầm Sênh.

Sau khi cô xuống đây, Sầm Dã luôn ngồi ở bên kia, cúi đầu gảy guitar. Anh là người cuối cùng gia nhập, hai tay đút vào túi quần, dáng điệu rất nhàn nhã, thậm chí còn soi xét lựa chọn mấy gói bim bim. Hứa Tầm Sênh chú ý, cuối cùng anh cầm lấy gói còn nhiều nhất, bưng cốc cà phê ngồi xuống bên cạnh Trương Thiên Dao.

Lát sau, cô quay lên tầng. Đến khi hoàng hôn buông xuống, tiếng nhạc mới ngừng lại lần nữa, chắc hẳn nhóm họ đã thấm mệt. Lúc này, Tầm Sênh đang xem một vài món đồ trên mạng xung quanh im ắng bầu trời trĩu nặng mây xám, dường như tối nay lại có tuyết rơi.

Thình lình có tiếng người vang lên phía sau lưng: “Xem gì vậy cô giáo?”

Hứa Tầm Sênh quay đầu lại, thấy Trương Thiên Dao đang đứng đấy, đôi mắt ánh nét cười.

Nói một cách công bằng, Trương Thiên Dao là một anh chàng đẹp trai, mái tóc dài vô cùng bắt mắt nên lúc buộc tóc sau gáy như bây giờ sẽ tôn lên vẻ sáng sủa, mạnh mẽ. Anh ta đánh guitar khá hay, quả thật cũng có vốn liếng để kiêu ngạo.

Khi anh ta không ồn ào ba hoa lại giống như biến thành một người khác, hơi lạnh lùng, thâm trầm, có tài hoa và cũng có chút hung hãn.

“Len à? Cô định tự đan khăn quàng cổ sao?” Trương Thiên Dao tò mò.

“Ừm…” Hứa Tầm Sênh nói qua loa: “Chỉ xem chơi thôi.”

Họ không tiếp tục đề tài này nữa, thấy anh ta cứ đứng như vậy, cô đành đẩy bàn phím ra, uống ngụm trà rồi lịch sự mời: “Muốn uống trà không?”

Trương Thiên Dao kéo chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh cô: “Không cần, vừa mới uống cà phê của cô xong, cảm ơn.”

Hứa Tầm Sênh khẽ cười. Trương Thiên Dao ngẩng đầu nhìn những bức ảnh trẻ nhỏ treo trên tường, hỏi bâng quơ: “Cô luôn thích chăm sóc người khác như thế hả?”

“Phải tùy vào tâm trạng nữa.”

Trương Thiên Dao bị chọc cười, quay đầu lại, thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, ý cười dịu dàng như ẩn chứa ánh sáng rực rỡ. Tim Trương Thiên Dao chợt đập rộn rã, anh ta bỗng cảm thấy giờ phút này đẹp đẽ đến lạ. Tuy chỉ lặng lẽ ngồi cạnh cô trong căn phòng này, nhưng kết hợp với ánh đèn vàng cam êm dịu trên đỉnh đầu, sắc trời u ám bên ngoài, những nhạc cụ và chiếc bàn gỗ trong phòng, còn có hai bên vách treo kín hình, tất thảy trở nên thật tươi đẹp làm sao!

Anh ta lăn lộn trong giới này, đã gặp đủ kiểu phụ nữ, nhưng đến hôm nay mới thực sự cảm nhận được, hóa ra mộc mạc và yên tĩnh lại là một nét đẹp hút hồn khác.

L*иg ngực như có chú mèo con không ngừng cào nhẹ, Trương Thiên Dao cảm thấy mặt mình nóng lên, lát sau mới khàn giọng hỏi: “Tôi có thể hút thuốc không?”

Hứa Tầm Sênh khẽ thở dài: “Không sao.”

Trương Thiên Dao nở nụ cười, cảm thấy cô gái này nói chuyện lãnh đạm nhưng lại rất thú vị: “Vậy tôi hút nhé!” Anh ta châm một điếu, rít một hơi thật dài: “Năm nay sắp có một cuộc thi toàn quốc dành cho các ban nhạc, chúng tôi định đăng ký tham gia. Cô giáo Hứa, đến lúc đó, cô có thể đến cổ vũ chúng tôi không?”

Thấy Hứa Tầm Sênh đưa tay nghịch chậu hoa nhỏ trên bàn, vừa như đang suy nghĩ vừa như không nghe thấy, Trương Thiên Dao ngập ngừng trong lòng nôn nao, vừa vui sướиɠ vừa thấp thỏm. Cuối cùng giọng cô ôn hòa cất lên: “Trương Thiên Dao, có phải cậu có ý với tôi, muốn theo đuổi tôi không?”

Cho dù tự nhận đã quen cảnh sóng to gió lớn, cũng có kinh nghiệm chốn tình trường Trương Thiên Dao vẫn không tránh khỏi bàng hoàng. Bất cứ cô gái nào nói thẳng thắn như vậy đều không khiến anh ta kinh ngạc, nhưng không ngờ đến Hứa Tầm Sênh cũng có một mặt như thế. Nàng tiên dịu dàng ít nói như bước ra từ trong tranh đâu rồi? Không phải cô nên ngượng ngùng cúi đầu im lặng sau đó chỉ cần anh ta da mặt dày một chút là cô sẽ bó tay chịu trói sao?

Trương Thiên Dao hơi bất an, cố quan sát hòng tìm chút manh mối từ khuôn mặt cô, rốt cuộc Hứa Tầm Sênh thích hay ghét mình đây? Nhưng nghĩ kỹ mới phát hiện không có khả năng nào cả. Đạo hạnh của cô quá cao thâm, sau khi nhìn thấu tâm tư anh, câu hỏi bình thản này không hề chứa đựng cảm xúc, ngay cả ánh mắt cũng không chút gợn sóng.

Cảm giác không tài nào nắm bắt được suy nghĩ của phụ nữ quả thật không dễ chịu. Trương Thiên Dao hạ quyết tâm tiến lên một bước, chống tay xuống mặt bàn bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô: “Nếu phải thì sao?”

Giọng nói của Hứa Tầm Sênh vẫn rất mực điềm đạm: “Vậy thì không cần theo đuổi đâu, tôi không có ý định yêu đương.”

Trương Thiên Dao sững sờ, lòng buồn bã hụt hẫng. Thấy cô quay người đi về phía chiếc đàn, cố tình né tránh mình, anh ta hỏi: ‘Tại sao?”

Hứa Tầm Sênh lấy làm lạ nhìn anh: “Việc này có gì mà tại sao? Không muốn thì không muốn thôi. Hôm nay tôi không muốn ăn quýt, lẽ nào còn cần lý do?”

Tâm trạng Trương Thiên Dao thật sự rối rắm. Chỉ một câu của Hứa Tầm Sênh đã khiến anh ta dở khóc dở cười, nhưng lòng vẫn nặng trĩu tổn thương. Anh ta lại nghĩ, cô gái này rõ ràng không hiểu đàn ông, bởi vì lý do cự tuyệt của cô thật thiếu thuyết phục, khiến cánh đàn ông không sao cam lòng.

Trương Thiên Dao dứt khoát giở trò ăn vạ, tiến tới gần cô nhưng không dám tùy tiện nắm tay, chỉ nắm lấy tà váy cô, mè nheo: “Cô giáo Hứa, bây giờ cô không muốn yêu đương cũng không sao, tôi có thể xếp hàng trước mà. Cho tôi tư cách theo đuổi cô, được không?”

Hứa Tầm Sênh muốn rút tà váy khỏi tay anh ta, nhưng không sao rút ra được. Vẻ mặt Trương Thiên Dao cợt nhả, thế mà ánh mắt lại sâu hút, thành khẩn, khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy có chút bất lực.

“Cô giáo Hứa, cô giáo Hứa…” Anh ta thỏ thẻ nài nỉ.

Hứa Tầm Sênh lại thở dài, cười nhẹ bảo: “Được, muốn có được tư cách thì giành giải nhất thành phố Tương rồi bàn tiếp”

Trương Thiên Dao mặt mày nặng nề đi xuống tầng hầm, mấy anh em đều tò mò nhìn anh ta.

Huy Tử nghi ngờ: “Này, cậu không làm gì cô giáo Hứa của bọn tôi đấy chứ?”

Trương Thiên Dao còn chưa đáp thì Sầm Dã đã cất lời: “Cậu ta mà có gan đó sao?”

“Cậu đi chết đi!” Trương Thiên Dao đi đến bên cạnh Sầm Dã, lấy hai miếng bánh quy trong nửa gói bánh khi nãy anh giữ riêng cho mình, nhai rôm rốp, sau đó dựa người vào tường, đôi mắt sáng rực nhưng giọng lại ỉu xìu: “Nhất thời mất kiểm soát, tôi tỏ tình luôn rồi.”

“Ồ ôi…” Cả đám gào rú.

“Hành động nhanh thế!”

“Vậy cô ấy có nhận lời không?” Triệu Đàm hỏi.

Trương Thiên Dao buồn bã nhìn trời một lúc, thật ra là nhìn trần nhà, sau đó đưa tay bóp trán, chán chường đáp: “Còn chưa, cô ấy bảo người giành được giải quán quân mới có tư cách theo đuổi cô ấy.”

* * *

Lời tỏ tình của Trương Thiên Dao về cơ bản không hề khiến Hứa Tầm Sênh có chút xao động nào. Tình yêu có lẽ là thứ cảm xúc khó nắm bắt nhất, nhưng không yêu lại dễ dàng xác định rõ. Trương Thiên Dao có ưu điểm của mình, cởi mở nhiệt tình, cũng tài hoa, nhưng trong mắt Hứa Tầm Sênh, anh ta quá bỗ bã, hơn nữa chỉ mới hai mươi hai, ít hơn cô một tuổi. Hứa Tầm Sênh không nhìn ra được một chàng trai như vậy sẽ có nhận thức chín chắn và có trách nhiệm với tình yêu thế nào. Có lẽ anh ta chỉ si mê vẻ ngoài của cô, thậm chí là thích thú nhất thời với tính cách khác lạ của cô mà thôi.

Hứa Tầm Sênh cũng hiểu, thích thì dễ, nhưng yêu mới thật sự khó.

Nhìn sắc trời dần dần tối, cô hơi đói, bỗng nghĩ đến người tên Sầm Dã kia, không biết bữa tối hôm nay có gì ăn không? Mà anh đi chung với đám anh em, chắc không đến nỗi bị bỏ đói. Cô gọi điện thoại đặt thức ăn giao đến tận nhà.

Hôm nay, lúc họ sắp luyện tập xong, Trương Hải mới lộ diện. Anh ta bắt chuyện với Hứa Tầm Sênh đôi ba câu, nhưng ngay từ ngày hôm qua, cô đã không mấy thích người này, luôn có cảm giác anh ta có chút gian xảo không đáng tin, chỉ thờ ơ đáp vài câu theo phép lịch sự.

Buổi trình diễn ở Cà Phê Đen hôm qua, Sầm Dã đã thu hút hết sự chú ý của Hứa Tầm Sênh, cô chỉ nhớ mang máng Trương Hải chơi keyboard không tệ. Hôm nay, khi anh ta đến tập luyện chung với nhóm, cô lại lắng nghe chốc lát, quả thật có chút tài nghệ, nhưng so với giọng hát của Sầm Dã và kỹ thuật đánh guitar của Trương Thiên Dao, rõ ràng tiếng đàn của Trương Hái không mấy có hồn, năng lực cũng thấp hơn một bậc, đồng thời thua kém Triệu Đàm và Huy Tử một chút.

Có điều, một ban nhạc vốn không thể hoàn mỹ về mọi mặt.

Họ tập đến hơn bảy giờ mới xong. Lúc đi lên chào tạm biệt Hứa Tầm Sênh, Trương Thiên Dao quả thật không tỏ vẻ thân thiện như bình thường. Anh ta đi sau cùng với Sầm Dã, chỉ nhìn cô từ đằng xa. Điều này khiến cô rất hài lòng, rốt cuộc cũng được yên bình.

Chờ họ đi xa, Hứa Tầm Sênh cầm lấy chổi định xuống tầng hầm quét dọn vệ sinh, thầm nghĩ đám con trai tập luyện cả ngày chắc hẳn sẽ rất bừa bộn. Không ngờ vừa xuống đến nơi đã thấy bàn ghế được sắp xếp rất chỉnh tề, rác cũng được thu dọn vào thùng rác trong góc tường, chỉ còn sót lại vài mẩu vụn.

Nhạc cụ được đặt về chỗ cũ, đầu cắm điện và mọi thứ khác đều được sắp xếp gọn gàng. Hứa Tầm Sênh khá hài lòng, đặt chổi xuống, đi đến vuốt ve dàn nhạc cụ kia. Đến trước cây đàn guitar dành cho giọng ca chính mà Sầm Dã sử dụng cũng là cây đàn Từ Chấp từng chơi, cô đưa tay gảy nhẹ, âm thanh trong trẻo vang lên. Cuối cùng đi đến trước cây đàn keyboard, nghĩ đến mấy bài khi nãy Trương Hải đánh, Hứa Tầm Sênh nhếch khóe môi cười khinh thường.

Có lẽ cô nhìn ra được khiếm khuyết từ buổi luyện tập hôm nay của họ, cũng có thể do buổi tập luyện của họ khiến cô nhớ lại chuyện trước kia. Trong thời khắc này, xung quanh yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy hiu quạnh. Như ma xui quỷ khiến, Hứa Tầm Sênh ngồi xuống trước cây đàn keyboard, cắm điện vào, ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống.

Là bản nhạc mở màn của nhóm Triều Mộ hôm qua, cũng là bài Hứa Tầm Sênh đã nghe Sầm Dã hát vài lần. Chỉ dựa vào trí nhớ, tay cô cứ thế lướt trên phím đàn, ban đầu hơi lạ lẫm, hơn nữa còn có vài nốt sai, nhưng sau đó nhanh chóng trở nên lưu loát. Cảm giác này vừa xa xôi, vừa bỡ ngỡ mà cũng thật quen thuộc.

Khóe môi Hứa Tầm Sênh từ từ cong lên, tốc độ mỗi lúc một nhanh, thậm chí tiết tấu còn dồn dập hơn màn biểu diễn của nhóm Sầm Dã, có vài âm điệu khác lạ do có ngẫu hứng đánh ra. Đoạn điệp khúc qua đi, những ngón tay càng uyển chuyển mượt mà hơn trên mỗi phím đàn, tiếng nhạc dần trở nên trầm bổng. Cô biết đó là thứ tình cảm sáng ngời nhưng đượm buồn thương, vốn dĩ được Sầm Dã cất giấu trong ca khúc anh sáng tác, vậy mà cô có thế cảm nhận được nó.

Bản nhạc kết thúc, sau những nốt nhạc tráng lệ, Hứa Tầm Sênh bỏ hai tay xuống, ngồi một mình trước cây đàn keyboard, cả căn phòng tĩnh lặng trống trải đến tột độ. Sau đó, cô ngẩng đầu lên, thấy có người đang đứng ở cầu thang, Sầm Dã đút hai tay vào túi quần, trên tóc còn vương bông tuyết chưa tan hết. Đây là lần đầu tiên Hứa Tầm Sênh nhìn thấy thần sắc như thế trong đôi mắt anh. Trong màu đen láy thăm thẳm ấy, phải chăng đang ẩn chứa một sự dịu dàng không tên?

Nhưng nét dịu dàng kia chỉ lóe qua rồi biến mất, anh cất lời: “Cô đã sửa bản nhạc của tôi.” Giọng hết sức lãnh đạm.

Hứa Tầm Sênh lập tức đáp trả: “Anh nghe lén tôi đánh đàn.”

Sầm Dã nhếch cười, nghênh ngang đi xuống: “Được rồi, hòa nhau.” Anh đi thẳng về phía cô, Hứa Tầm Sênh bất giác bối rối. Anh càng đến gần, vẻ phách lối trên gương mặt tuấn tú càng hiện rõ. Cô bị anh nhìn đến mức tim đập thình thịch, vội tránh né ánh mắt như xuyên thấu kia theo bản năng.

Anh đi đến phía sau cô, khom lưng nhặt chiếc mũ lưỡi trai sau ghế lên, thản nhiên bảo: “Để quên mũ ở đây.”

Hứa Tầm Sênh đứng dậy: “Họ đâu?”

Sầm Dã đội mũ vào, đúng lúc cô thấy được mấy lọn tóc ướt vì đọng tuyết.

“Về rồi. Tối nay không biểu diễn, Đàm Tử đến siêu thị máy tính làm thêm.”

Hứa Tầm Sênh lại hỏi: “Anh không đi làm à?”

Anh lạ lùng nhìn cô: “Nghề nào có chuyên môn của nghề nấy, công việc của tôi không chuyên về IT.”

Hứa Tầm Sênh không nhịn được cười, nào ngờ anh lại vươn cánh tay đặt lên giá đàn keyboard, hơi khom lưng lại gần. Hứa Tầm Sênh ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh. Anh chợt mỉm cười, nụ cười lạnh lùng mang theo chút ấm áp, có chút đùa vui.

“Chơi keyboard tốt đấy!” Anh trêu chọc: “Còn giỏi hơn cả anh Hải. Xin hỏi tài nữ có muốn cân nhắc đến ban nhạc chúng tôi phát triển không?”

“Không muốn.” Hứa Tầm Sênh dứt khoát từ chối.

Anh nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt tỉnh bơ: “Tôi nghiêm túc đấy! Có giọng hát chính như tôi, có ban nhạc như chúng tôi… chờ đến khi nổi tiếng, cô muốn tham gia cũng không có cơ hội đâu. Cô nghĩ kỹ đi.”

Hứa Tầm Sênh chậm rãi nở nụ cười. Chàng trai này ngay cả cơm trưa hôm nay còn không có tiền ăn, nhưng vì sao trong lòng cô lại tin tưởng lời anh nói sẽ thành sự thật nhỉ?

‘Ừ, nghĩ kỹ rồi.” Hứa Tầm Sênh ôn hòa đáp: “Sầm Dã, tôi không hứng thú với cuộc sống như thế. Các anh cố lên!”

Sầm Dã im lặng một lát rồi thẳng người dậy, lại kéo mũ áo hoodie lên. Đội những hai chiếc mũ, khuôn mặt giấu bên trong không thấy ngộp sao? Hứa Tầm Sênh nghe thấy anh cười phì: “Chán ngắt.”

Cô lặng thinh.

Lúc này, trên tầng văng vẳng tiếng gõ cửa, có người đang gọi: “Giao thức ăn đây!” Hứa Tầm Sênh quay người đi lên, Sầm Dã theo sau.

Anh chàng giao thức ăn bị tuyết phủ đầy người đứng ở cửa, đưa túi cho cô.

Khóe mắt Hứa Tầm Sênh nhìn thoáng qua Sầm Dã đứng dửng dưng ở một bên, cô không nhận lấy, chỉ nói: “Tôi hủy đơn đặt hàng rồi.”

Anh chàng kia “Ơ” một tiếng, cúi đầu mò điện thoại xem: “Tôi không thấy… Đâu có, cô xem đi, không có hủy…”

“Vậy có thể là tôi ấn nhầm. Nhưng tối nay, tôi có hẹn người khác rồi, có thể trả lại không?”

Anh chàng giao thức ăn khó xử “Như vậy sao được… Đã giao đến tận nơi rồi, hơn nữa, cô cũng đã thanh toán. Cô ăn thêm một phần đi…”

Hứa Tầm Sênh cười: “Sao tôi ăn nhiều thế được?” Sau đó, cô cau mày tỏ vẻ suy tư rồi nhận lấy, nhìn về phía Sầm Dã: “Anh có thể ăn hộ tôi được không?”

Sầm Dã chỉ hờ hững nhìn cô, không nói lời nào.

Hứa Tầm Sênh lại bổ sung: “Tôi hẹn bạn cùng phòng ký túc xá thời đại học ăn cơm. Thanh niên các anh ăn khỏe, “tiêu thụ” giúp tôi đi. Tôi không thích lãng phí thức ăn. Tiểu Dã, giúp đi mà.”

Năm chữ cuối cùng, giọng cô rất khẽ khàng và dịu dàng. Sầm Dã vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt cô ẩn chứa ý cười ấm áp, giống như chẳng hề để bụng vẻ khinh khinh khi nãy ở dưới tầng hầm của anh.

“Bị cô cho ăn hai lần rồi đấy!” Sầm Dã hời hợt đáp lại rồi nhận lấy hộp cơm: “Được, tôi giải quyết thay cô.”

Là ba lần mới đúng! Hứa Tầm Sênh thầm sửa trong lòng.

Vậy mà người này được hời còn không biết điều. Chờ anh đi ra ngoài, Hứa Tầm Sênh đang định đóng cửa lại thì bỗng nghe anh lớn tiếng gọi: “Này, Hứa Tầm Sênh!”

Cô đứng yên nhìn anh.

Sầm Dã đứng dưới ngọn đèn đường, nụ cười hiện trên khóe môi: “Khi nãy, lúc đàn bản nhạc kia, cô đang nhớ đến ai?” Hứa Tầm Sênh giật mình, thế nhưng anh lại đưa ngón tay lên chỉ vào ngực trái của mình: “Tôi có thể nghe ra được tình cảm của cô đấy!”

Trong khoảnh khắc này, tim Hứa Tầm Sênh như ngừng đập vì lời anh nói. Cô chợt thấy buồn cười: “Không nhớ đến ai cả, chỉ là nhớ lại một số chuyện ngày trước thôi.” Cô dừng lại chốc lát rồi nói tiếp: “Đừng nói bừa.”

Sầm Dã bóp vành mũ, cười đắc ý bỏ đi.

* * *

Khu chung cư anh thuê vốn không xa studio của Hứa Tầm Sênh, chỉ là điều kiện chênh lệch rất lớn, thua xa khu cao cấp của cô. Anh cầm theo hộp cơm, vừa hát ngâm nga vừa chạy nhanh lên tầng.

Vừa vào nhà, bụng đã sôi ùng ục, Sầm Dã lập tức đặt hộp cơm lên chiếc bàn gỗ nhỏ cũ kỹ, kéo ghế ngồi rồi tức tốc “xử lý”. Phần cơm gồm ba hộp, mở hết ra, Sầm Dã thoáng sửng sốt. Cả hộp cơm đầy, một phần canh củ từ hầm xương, một phần thịt xào ớt, lượng thức ăn rất nhiều.

Một suy đoán nhỏ bé nào đó bỗng như dòng điện xông thẳng lên não anh, nhưng gần như ngay lập tức bị lý trí phủ định một cách kiên quyết. Sao cô biết hôm nay anh “cháy túi” chứ? Hơn nữa, cô cũng không cần thiết phải đối tốt với anh như vậy. Thậm chí, cô chưa chắc đã quan tâm đến giới chơi nhạc nghiệp dư nữa kìa.

Thức ăn trong hộp bốc khói, hai món ăn gia đình bình thường lại khiến anh nhớ đến sự ấm áp đã lâu rồi không cảm nhận được.

Sầm Dã và một miếng cơm, nhưng dường như mắc nghẹn đến khó chịu. Buông đũa xuống, anh lấy chai nước suối uống dở ở trên giường tu ừng ực, sau đó nhanh chóng ăn sạch cả phần cơm. Gương mặt anh đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng, trầm tĩnh thường ngày.