“Đúng, Trương Vỹ, tớ thừa nhận là tớ từng xem thường cậu, rốt cuộc thì tớ phải làm gì cậu mới chịu bỏ qua cho tớ đây?” Tô Nhã nhìn tôi đầy thành khẩn.
“Bỏ qua cho cậu? Nếu cậu là tớ, liệu cậu có bỏ qua cho tớ không?” Tôi lạnh lùng hỏi, Tô Nhã lắc đầu, nét mặt đầy bi thương: “Phải, nếu tớ là cậu, tớ sẽ chẳng bỏ qua.”
“Hiện tại cậu vẫn còn một mạng, chúng ta đấutrận cuối đi!” Tôi nói với Tô Nhã, ân oán giữa hai chúng tôi cũng đến lúc phải chấm dứt rồi.
Gương mặt nữ thần của Tô Nhã trở nên méo xệch, cô ấy hét lên: “Tại sao? Tại sao thứ rác rưởi như cậu lại có thể thắng tớ hết lần này đến lần khác chứ?”
“Tại sao ư? Tớ cũng không biết nữa, lúc này, tớ đứng trước mặt cậu không phải là muốn chứng tỏ là mình lợi hại ra sao, tớ chỉ muốn nói với cậu một điều, cho dù tớ có là rác rưởi, nhưng khi tớ bị cướp đi cái gì, thì nhất định sẽ đòi lại bằng được!” Tôi nghiến răng nhìn Tô Nhã.
Cô ấy từng cấu kết với Triệu Thần Hách làm chuyện xấu, dùng thủ đoạn hèn hạ đoạt mất hai mạng của tôi, khiến tôi đang từ thiên đường rơi xuống địa ngục, nhưng mà bây giờ, tôi đã dùng thủ đoạn đê tiện hơn, cướp lại hai mạng đã từng bị cô ấy cướp đi.
Nghe xong những gì tôi nói, Tô Nhã như lần đầu tiên nhìn thấy con người thật của tôi, cặp mắt thận trọng quét khắp người tôi, sau đó nũng nịu nói: “Trương Vỹ, cậu thật là lợi hại, đúng là tớ đã sai thật rồi, nếu lúc trước tớ không chọn Triệu Thần Hách, mà chọn cậu, nói không chừng hôm nay tớ đã chẳng rơi vào tình cảnh như vầy.”
“Không cần nói nhiều, Tô Nhã, cậu đừng nghĩ rằng tất cả đàn ông trên thế giới này đều thích cậu, bây giờ, trông cậu thật sự rất ghê tởm.” Tôi chán ghét nhìn gương mặt của Tô Nhã, quyến rũ, xinh đẹp, là một cô gái nổi bật trong lớp, có rất nhiều cậu con trai thèm muốn.
Thân hình chuẩn, cặp mông đẫy đà, gương mặt yêu kiều, Tô Nhã là một cô gái mà mọi chàng trai đều mong ước có được, ở trong lớp, cô ấy giống như một nữ hoàng.
Không ai dám làm phật ý cô ấy, chỉ cần cô ấy loáng thoáng bật đèn xanh với nam sinh nào, thì dù cô ấy muốn gì, nam sinh đó cũng sẽ giống như một con chó ngoan, để cô ấy mặc sức sai khiến, ngay cả Triệu Thần Hách đẹp trai, giàu có, cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng trước mặt tôi, điều đó chẳng có giá trị gì cả, tôi không tiền không thế, cũng không được nữ sinh nào thích, nhưng dù sao tôi cũng là đàn ông, bị ép đến đường cùng, tôi bộc phát khả năng tiềm tàng, vượt quá sức tưởng tượng của Tô Nhã.
Giờ đây, nữ hoàng gợi cảm Tô Nhã, đã bị tôi đẩy đến vực thẳm của địa ngục, cuộc chiến cuối cùng sắp diễn ra.
“Đến đây, lần này tớ sẽ không gian lận, cậu cũng không cần gian lận, chúng ta đấu một trận công bằng quyết định thắng thua.” Tôi giơ tay lên, Tô Nhã cũng gật đầu, cô ấy hiểu, bây giờ có gian lận cũng chẳng còn tác dụng.
Bởi vì nếu cô ấy tiếp tục làm bừa, tôi cũng sẽ không buông tha mà ép cô ấy tiếp tục trò chơi, cho dù thắng một lần, với hai mạng cô ấy vẫn phải chết, chi bằng, đấu một trận hên xui, đánh một trận đại quyết chiến cuối cùng.
Tô Nhã đã chuẩn bị sẵn sàng, sau đó, hai bên giơ tay lên, rồi hạ xuống cùng lúc, tôi vẫn ra búa, còn Tô Nhã chọn ra kéo.
Búa thắng kéo!
Một mạng cuối cùng của Tô Nhã, cũng đã bị đoạt mất, lúc này, tôi có tổng cộng sáu mạng.
“Xong rồi, Tô Nhã!” Tôi nói.
“Không, không thể nào, tớ không thể thua trong tay một thằng rác rưởi như cậu được?” Tô Nhã nhìn tôi với ánh mắt dữ tợn, lúc này, cô ấy gần như đã sụp đổ hoàn toàn.
“Đừng so sánh tớ với bọn người rác rưởi kia mà vơ đũa cả nắm, đều xem như một con chó, cậu rất đẹp, nhưng đừng đối xử với tớ như một tên ngốc, cậu nghĩ tớ cũng ngốc như Triệu Thần Hách kia sao?” Tôi cười khẩy nói với Tô Nhã.
Thật nực cười, Tô Nhã vẫn nghĩ rằng tất cả nam sinh đều là chó ngoan của cô ấy, chỉ cần cô ấy tỏ vẻ đáng thương tội nghiệp, thì sẽ lập tức có nam sinh đến dỗ dành cô ấy, sẽ vì cô ấy mà tranh giành, ngay cả Triệu Thần Hách đẹp trai, giàu có cũng vậy, chỉ cần được ngủ cùng cô ấy, thì lập tức sẽ biến thành quân cờ trong tay, mặc cô ấy sai khiến.
Tô Nhã xem như là thua trắng rồi, cô ấy nhìn tôi cười ảm đạm, nài nỉ: “Cầu xin cậu, hãy cứu tớ đi, bây giờ cậu có tới sáu mạng, mấy mạng dư đó cũng chẳng để làm gì, hay là tặng cho tớ đi, sau này cậu bắt tớ làm gì cũng được.”
“Chuyện hoang đường như vậy đợi nằm mơ hẵng nói.” Tôi nhìn Tô Nhã đầy chán ghét rồi xoay người bước đi. Đúng lúc này, Bí Tiểu Vũ bất ngờ nhào tới trước mặt tôi.
Hiện tại, cô ấy đã cùng đường, sau khi biết kết quả giữa tôi và Tô Nhã, cô ấy nhất thời dấy lên hi vọng. Tôi đang có sáu mạng, trong khi mỗi người chỉ cần ba mạng thôi là đã có thể sống sót rồi.
Chỉ cần tôi cố ý thua ba lần, cô ấy sẽ được sống, vì vậy, tôi chính là hy vọng cuối cùng của Bí Tiểu Vũ. Bí Tiểu Vũ rất có lòng tin với việc sẽ thuyết phục được tôi giao ba mạng cho cô ấy.
“Trương Vỹ, đợi đã, hiện giờ cậu có sáu mạng, chỉ cần cậu chia cho tớ ba mạng thì tớ được sống rồi.” Bí Tiểu Vũ nói.
“Vậy thì sao?” Tôi chẳng thèm nhìn Bí Tiểu Vũ, cô ấy thay đổi thái độ thật nhanh, đầu tiên là vẻ mặt dương dương tự đắc, sau khi bại dưới tay tôi, thần sắc thảm hại như sắp chết, còn bây giờ, dùng ánh mắt nịnh bợ nhìn tôi.
“Tớ biết tớ có lỗi với cậu, nhưng đều là do Tô Nhã ép tớ làm, cậu tha thứ cho tớ đi, chỉ cần cậu cho tớ ba mạng, sau này tớ sẽ là người của cậu.” Bí Tiểu Vũ nói.
Tôi hơi do dự một chút, Bí Tiểu Vũ là một cô gái vô cùng xinh đẹp, tuy hay qua lại với các nam sinh, tính tình lại phóng khoáng, nhưng vẫn là một mỹ nhân, đứng trước cám dỗ như vậy, lòng tôi hơi động.