Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 34: Giá phải trả

Trong trò chơi Mora tử thần này, nhất định phải có mạng trong tay, thì mới có thể kéo dài cuộc chơi, một khi nó biến thành số không, cũng có nghĩa là đã thất bại.

“Quả nhiên tớ không phải là đối thủ của cậu, tớ từng nghĩ rằng mình có thể thắng cậu một cách bất ngờ cơ đấy.” Dương Á Thịnh gượng cười đau khổ, cậu ấy quỳ sụp xuống đất, Cẩu Hồng Vân cũng đưa mắt nhìn tôi đầy căm phẫn, nước mắt rơi thành dòng, không ngừng, tôi chắc chắn rằng cô ấy đang rất hận mình.

Dương Á Thịnh nhìn Tiểu Hồng Vân, giọng hơi khó chịu: “Đừng hận Trương Vỹ, cậu ấy cũng như tớ thôi, đều là vật tế của cái trò chơi khốn nạn này!”

“Nhưng mà bây giờ cậu phải làm sao? Cậu đã hết mạng rồi!” Cẩu Hồng Vân khóc nức nở hỏi Dương Á Thịnh, Dương Á Thịnh xám mặt lắc đầu, giọng nghẹn ngào: “Không còn cách nào cả, chỉ có thể rời khỏi cuộc chơi này thôi, tớ đã thua rồi!”

Cẩu Hồng Vân không nói thêm được lời nào, chỉ ôm chầm lấy Dương Á Thịnh và khóc, đôi mắt Dương Á Thịnh cũng ngân ngấn lệ, nhưng rất nhanh, cậu ấy đã kiềm chế được cảm xúc, nhìn tôi nói: “Trương Vỹ, tớ thua trong tay cậu, cũng không có gì để hối tiếc cả!”

“Tớ không còn cơ hội nữa, Trương Vỹ, cậu rất thông minh, chắn chắn cậu sẽ sống sót, đến lúc đó, cậu nhất định phải tìm ra hung thủ, trả thù cho tớ!” Dương Á Thịnh nói đầy thành khẩn.

“Nhất định, tớ hứa với cậu!” Tôi khổ sở quay đầu lại trả lời, sau đó liền xoay người rời đi, tôi sợ mình không thể chế ngự được cảm xúc của bản thân, dù sao, đẩy một người xuống địa ngục, thật sự là một việc rất đau đớn.

Tôi và Dương Á Thịnh vốn không oán không thù, tuy học chung một lớp, nhưng hai đứa cũng không thân. Vậy mà trong thời khắc sống còn, tôi phải đẩy cậu ấy vào chết, cũng là một chuyện quá tàn nhẫn.

Rời khỏi con hẻm nhỏ, tâm trạng của tôi vô cùng nặng nề, bây giờ là ba giờ chiều, trời cũng đã dần tắt nắng, u ám như chính tôi. Thế nhưng, khi nhìn vào điện thoại, tôi đã lấy lại tinh thần rất nhanh, bởi vì, tôi vẫn chưa thắng trong trò chơi này, tôi cần phải có thêm một mạng nữa.

Trước mắt, tôi chỉ có thể chọn một trong hai người , Vương Chính hoặc Bí Tiểu Vũ, hai người này sẽ là mục tiêu tiếp theo của tôi, trong số họ, Vương Chính là một người thông minh, tôi vốn không thể đoán được suy nghĩ của cậu ấy.

Bí Tiểu Vũ thì đơn giản hơn nhiều, cô ấy là một cô gái mạnh mẽ xinh xắn, thích quyến rũ mấy bạn nam đẹp trai giàu có, đã vậy, trước đây còn hay cười nhạo chế giễu tôi.

“Xem ra cô ấy là mục tiêu kế tiếp của mình rồi!” Tôi nhìn điện thoại và lẩm bẩm, con người một khi bị đẩy vào tình cảnh tuyệt vọng, nếu họ vượt qua được nỗi sợ của mình thì sẽ làm ra được những chuyện ngoài sức tưởng tượng.

Và, tôi cũng là một người như vậy, nếu là trước kia, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ra tay cướp đi mạng sống của người khác, nhưng bây giờ, tôi bị buộc phải làm như thế, chỉ cần đoạt được một mạng này của Bí Tiểu Vũ, tôi sẽ thành công thoát khỏi trò chơi.

Nghĩ đến đây, tâm trạng tôi khá lên rất nhiều, tôi cầm điện thoại nhắn tin cho Bí Tiểu Vũ.

“Cậu đang ở đâu vậy? Có muốn đấu với tớ không?”

Rất nhanh, Bí Tiểu Vũ trả lời: “Không được, tớ đang đấu với Vương Chính rồi.”

Tôi nhăn mặt, hình như lúc này Bí Tiểu Vũ và Vương Chính đang tính đấu với nhau, không những vậy, mà là còn là đang đấu rồi, nếu vậy, rất nhanh sẽ biết được ai là người sống sót thứ ba, chuyện này khiến đường sống của tôi ngày càng bị thu hẹp lại.

Dường như cảm nhận được cái chết đang đến gần kề, tôi nghiến răng liếc nhìn điện thoại, sau đó quay trở về nhà, hiện giờ, tôi đã thật sự hết cách.

Vương Chính đang đấu với Bí Tiểu Vũ, người sống sót thứ ba sẽ là một trong hai người bọn họ, cũng có nghĩa là, danh sách chỉ còn lại một cái tên duy nhất.

Giờ cũng chẳng có cách nào, nghĩ vậy, tâm trạng của tôi lại càng thêm chán nản, nằm trên giường, tôi ngắm nghía cái la bàn Thái công, cái la bàn này tinh xảo đến từng chi tiết, khó mà tin được nó đã có cách đây hàng ngàn năm.

Dù sao Võ vương lên ngôi cũng đã là chuyện của hàng ngàn năm về trước, nhìn cái la bàn trong tay, tôi lại cẩn thận mở ra xem lần nữa, hí hoáy một hồi, tôi cũng không biết sử dụng nó như thế nào.

Cái la bàn này đã có từ thời cổ đại, nên người hiện đại như tôi không biết dùng cũng là điều dễ hiểu, trên mặt là bàn có vô số ký tự và vạch độ, toàn bộ đều là chữ cổ.

Tôi xem tới xem lui cũng không tìm được cách dùng, cũng chẳng có hướng dẫn đi kèm, nhìn cây kim trên bề mặt la bàn tự nhiên xoay tròn, tôi tò mò lắc lắc thử.

Rốt cuộc phải làm gì thì mới vận hành được cái la bàn này đây? Nghĩ đến đây, tôi vội vàng mở máy tính, tìm kiếm thông tin về nó, rất nhanh, tôi đã hiểu được rồi.

Cho dù là vậy, nhưng khi nhìn vào chiếc la bàn, nơi nơi đều ký tự cổ, khiến tôi nhức đầu vô cùng, thời xa xưa, cái la bàn này được dùng để xem phong thủy, trên mặt khắc Thiên-Can-Địa-Chi, Thiên: Cương-Địa-Sát.

Cái la bàn này, nếu không phải là người có kinh nghiệm lão làng thì không thể nào hiểu được, tôi nhăn mặt nhìn cái la bàn Thái công trong tay, chẳng lẽ với tôi, nó vô dụng thật sao?

Không đúng, nó được mệnh danh là la bàn thần kỳ, có thể tiên đoán sự tồn vong suy thịnh của các triều đại thời cổ đại, nếu vậy, có thể nó ẩn chứa một bí mật nào đó mà tôi không biết, nghĩ đến đây, tôi vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho bà nội.

Bà nội bắt máy, tôi đề cập đến vấn đề này xong, một lúc sau bà mới lo lắng nói: “Trương Vỹ, cái la bàn đó không phải là đồ chơi để nghịch ngợm đâu, nó là thứ cực kỳ nguy hiểm đó!”

“Bà nội, mau chỉ cho con biết cái la bàn Thái công này vận hành như thế nào đi!” Tôi năn nỉ bà.

“Đây là cái la bàn có khả năng đoán trước được tương lai, nhưng vì sức mạnh của nó quá ghê gớm, nên mỗi lần muốn nó vận hành, nhất định phải trả một cái giá nhất định, sử dụng nó để đoán tương lai càng nhiều, khoảng thời gian càng dài, thì cái giá phải trả sẽ càng đắt.”