“Nếu tôi đoán không nhầm, thì đó chính là chuyến xe này, những người ngồi đây đều đã chết trong vụ tai nạn lần đó, và hung thủ, chính là ông.” Tôi chỉ vào mặt tài xế, giọng sắc bén. Mặt ông ấy lập tức biến sắc, sau đó liền hỏi: “Không sai, chính là tôi, nhưng dù vậy thì làm sao cậu biết là phải lấy được điện thoại của tôi?”
“Dễ thôi, lần đầu tiên leo lên chiếc xe này, hành khách xung quanh đều không có phản ứng gì với tôi cả, nhưng lần này, thái độ của họ thay đổi hoàn toàn, nhất là cô bé này, thân thiện với tôi hơn, đối xử với tôi như một người bạn, nếu tôi đoán không lầm thì trong mắt mọi người, tôi cũng là người sắp chết rồi.”
“Tôi cũng đã hỏi thăm về vụ tai nạn năm đó, tổng cộng có hai mươi sáu người chết, nhưng hiện tại trên xe này, có tới ba mươi người, vậy, bốn người kia ở đâu ra? E rằng, họ cũng là những nạn nhân như tôi, có đúng không?” Tôi cười lạnh.
Tài xế gật đầu: “Đúng, họ giống như cậu, đều chọn trúng chuyến xe này, và kết quả là không thoát được.”
“Phải rồi, chẳng ai nghĩ rằng nguyên một chiếc xe đều là người chết cả, ngay cả tài xế cũng chết luôn.” Tôi nhún vai, giọng đầy châm biếm: “Quan sát thái độ của các người thì tôi biết, trước sau gì tôi cũng chết.”
“Nhưng chết kiểu nào đây? Có rất nhiều cách, nhưng mô phỏng lại vụ tai nạn của chiếc xe này vào năm đó, là đơn giản nhất. Nên tôi khẳng định rằng, chiếc xe này sẽ lại rơi xuống cầu.”
“Thế nhưng tại sao cho đến bây giờ chiếc xe này vẫn bình an vô sự? Là vì, chưa tới lúc. Khi leo lên xe, tôi đã chú ý nhìn vào cái huy hiệu trên ngực ông, ông là một tài xế đã có hơn hai mươi năm kinh nghiệm, nên chắc không thể phạm phải những sai lầm cơ bản dẫn đến một vụ tai nạn làm chết nhiều người như vậy được. Vậy thì tại sao cuối cùng chiếc xe vẫn rơi xuống cầu?”
“Tôi liền nghĩ, có phải ông đã bị điều gì tác động hay không? Xâu chuỗi lại việc ông liên tục nhìn vào điện thoại khi đang lái xe, cùng với việc cô bé nói với tôi rằng mình đã mất ba mẹ, tôi rút ra được một kết luận đầy kinh ngạc.”
“Ông là chú của cô bé! Lúc đang lái xe thì ông đột nhiên nhận được tin anh và chị dâu của ông đã mất, trong cơn hoảng loạn, ông đã để xe rơi xuống cầu, tạo thành một bi kịch.” Tôi chỉ vào ông ta, nói rõ ràng rành mạch.
“Không, cậu nói sai một điểm, tôi là cậu của cô bé, người chết là em trai và em gái của tôi, họ bị người khác hại chết.” Tài xế lạnh lùng nhìn tôi.
“Không sao, dù gì thì tôi cũng đã đoán đúng trọng tâm của vấn đề. Như vậy, cách duy nhất để tránh khỏi cái chết, là ngăn cản không cho ông đọc được tin nhắn này, tránh bị chấn động tâm lý.” Tôi cười nhạt, vừa nói vừa xem điện thoại của ông ấy.
Điện thoại trong tay tôi đang có tin nhắn tới, nội dung chỉ có một câu: “Con ơi, em trai con chết rồi, em gái của con cũng không còn nữa, giờ chúng ta phải làm sao đây? Người đó chúng ta đυ.ng vào không được đâu.”
“Đúng là bi kịch.” Tôi đọc xong tin nhắn thì hờ hững nói.
“Các em tôi, là bị một đại ca xã hội đen hại chết, tôi phải trả thù cho họ.” Tài xế lạnh lùng nói với tôi.
“Vì thế anh không ngừng gϊếŧ người sao, sát hại những người vô tội để gia tăng lực lượng của chính mình?” Tôi chất vấn.
“Đúng vậy, chiếc xe này của tôi chở ngày càng nhiều người chết, thì phạm vi nó chạy được càng xa. Sớm muộn gì cũng tới một ngày, tôi có thể chạy đến trước mặt kẻ thù, chỉ cần hắn ta lên xe, tôi sẽ có cách khiến cho hắn sống không bằng chết.” Vẻ mặt của tài xế vô cùng dữ tợn.
“Các em của ông đúng là vô tội thật, nhưng chẳng phải những người trên chiếc này cũng vô tội hay sao? Suy cho cùng, ông và tên đại ca xã hội đen kia có gì khác biệt đâu.” Nói xong, trước ánh mắt bứt rứt tài xế, tôi xoay người đến ngồi cạnh cô bé, nhẹ nhàng ôm cô bé vào lòng.
“Bỏ đi, tôi vốn cũng chẳng có hứng thú gì với chuyện này, mau đưa tôi về bến đi.” Tôi lạnh lùng nói, đồng thời nhìn cô bé mặc áo hồng đang ngồi trong lòng mình. À không, phải gọi là ‘ma nữ áo hồng’ mới đúng.
“Anh ơi! Chơi với em đi, mấy người kia không ai chịu chơi với em hết.” Cô bé nhìn tôi thành khẩn, tôi hôn nhẹ lên mặt cô bé, mặt nó lạnh như băng, nhưng rất mềm mại.
“Xin lỗi em, anh còn có chuyện rất quan trọng cần làm, nhưng bất cứ khi nào rảnh, anh sẽ đến chơi với em.” Tôi vừa mỉm cười vừa ngắt nhẹ gò má bụ bẫm của nó.
Cô bé im lặng, nó lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng, giọng nói đầy giận dỗi: “Ai ai cũng lạnh như băng, cả ngày chẳng nói tiếng nào, Y Y rất buồn.”
“Y Y, cái tên thật dễ thương, nghe rất hay.” Tôi mỉm cười.
“Thật không anh?” Cô bé vui vẻ hỏi lại, kèm theo một nụ cười với vài giọt máu trên môi, thoạt nhìn trông giống như một con quỷ hút máu. Tôi nhíu mày, cầm lấy miếng khăn giấy, vừa nhẹ nhàng lau máu trên khóe miệng, vừa nhìn vào mắt nó và nói: “Khi cười, em đừng nhắm mắt lại nhé, nếu không sẽ dọa người khác chết mất.”
“Anh bị hù chết rồi sao?” Cô bé nhìn tôi đầy mong đợi.
“Chắc là cũng sẽ bị hù chết thôi.” Tôi trầm mặc trả lời.
“Vậy thì tốt quá rồi, ca ca, em sẽ hù chết anh, sau đó thì chúng ta có thể ở cùng nhau rồi.” Cô bé cười nói, nhưng dù cho nó cười tươi tới đâu, thì nhìn vẫn rất buồn.
“Không được, anh còn rất nhiều việc phải làm, hãy đợi tới ngày anh Tứ Đại Giai Không* rồi hẵng nói.” Cảm nhận được tâm địa đen tối của cô bé, tôi bất lực trả lời.
*Mọi thứ đều là hư không.
“Anh ích kỷ quá.” Y Y ‘hứ’ một tiếng rồi liếc tôi, tôi cũng im lặng không nói gì. Chẳng qua vì tôi không muốn hứa hẹn, con người không thể kết thân với ma quỷ được. Nếu tôi đồng ý với cô bé, có nhiều khả năng tôi không thể xuống xe.