“Thả cô ấy ra!” Tôi nhìn Triệu Thần Hách, giận dữ hét lên.
“Thả cô ấy tất nhiên không thành vấn đề, nhưng đây là bắt cóc, thì phải có trao đổi, cậu thừa biết thứ được trao đổi là gì rồi chứ?” Triệu Thần Hách cười khẩy.
Tôi nghiến răng nhìn Triệu Thần Hách, chỉ hận không thể băm cậu ấy ra thành trăm mảnh, nhưng vì Tô Nhã đang đứng cạnh Diệp Nhã Tuyết, trong tay còn cầm một con dao nhỏ, cô ấy uy hϊếp: “Cậu mau ra điều kiện trao đổi đi, nếu không chúng tớ sẽ gϊếŧ con tin!”
“Không thành vấn đề.” Tôi bất đắc dĩ bước tới, giơ tay lên: “Chơi Mora đi, bây giờ tớ sẽ ra búa.”
“Hy vọng lần này cậu không nuốt lời, nếu không, dù tớ có chết, tớ cũng quyết kéo theo Diệp Nhã Tuyết xuống địa ngục.” Tô Nhã cười lạnh, sau đó cô ấy dùng ánh mắt ra hiệu, Triệu Thần Hách liền gật đầu, đi tới bên cạnh Diệp Nhã Tuyết, cậu ấy nở nụ cười tàn khốc, vung cây gậy bóng chày trong tay lên, cây gậy này làm bằng gỗ đặc, một khi đánh vào đầu, nếu không chết cũng phải sống đời thực vật.
“Được!” Tôi đành chấp nhận, sau đó thẳng tay ra quả đấm, Tô Nhã liền ra cái bao, kết quả dĩ nhiên cô ấy thắng, lúc nãy chỉ có một mạng, bây giờ đã thành hai, còn tôi thì mất đi một mạng, cũng còn lại hai.
“Nữa đi, tớ muốn thắng cậu một lần nữa, đổi lại mạng của cô ấy.” Tô Nhã mỉm cười.
“Được, lần này tớ vẫn ra búa.” Tôi giơ tay lên và nói.
Sau đó, Tô Nhã lại thắng thêm một lần, lúc này, cô ấy cười như hóa điên: “Ha ha ha, Trương Vỹ, cậu đúng là điên rồi, vì một đứa con gái, đến chính mạng mình cũng không cần sao?”
“Cậu im đi!” Tôi hừ lạnh, sau đó nhìn về phía Diệp Nhã Tuyết nói: “Bây giờ tớ có thể đưa cô ấy đi được chưa?”
“Dĩ nhiên, cậu có thể đi.” Triệu Thần Hách mỉa mai nhìn tôi, sau đó phất tay: “Đi đi, tình yêu vĩ đại!”
“Chúng ta đi thôi!” Tôi vừa nói vừa gỡ miếng băng keo dán trên miệng Diệp Nhã Tuyết ra.
Nước mắt rơi không ngừng trên khuôn mặt của Diệp Nhã Tuyết, đôi mắt cô ấy ngây dại nhìn tôi nói: “Tại sao? Tại sao cậu lại làm theo yêu cầu của cô ấy chứ? Bây giờ cậu chỉ còn có một mạng, có khác nào tìm đến cái chết đâu!”
“Yên tâm đi, tớ thông minh như thế, nhất định sẽ không sao đâu!” Tôi trấn an Diệp Nhã Tuyết, hiện giờ tôi còn một mạng, chỉ cần thắng liên tục hai lần thì có thể sống sót.
Triệu Thần Hách kéo tay Tô Nhã, xoay người định rời khỏi nhà kho, nhưng hình như cậu ấy sực nhớ điều gì, khựng lại lấy trong cặp xách ra một xấp tiền mặt, rồi bỏ vào trong cặp của tôi.
Cậu ấy chế giễu nói với tôi: “Trương Vỹ, cậu hãy hưởng thụ thời gian còn lại của mình thật sung sướиɠ vào, số tiền này coi như là tớ đền bù cho cậu.”
“Rất cảm ơn.” Tôi cười lạnh.
Sau đó, Triệu Thần Hách dứt khoát rời đi, chỉ còn lại tôi và Diệp Nhã Tuyết đứng trong nhà kho.
“Trương Vỹ, Sao cậu ngốc vậy? Tớ không đáng để cậu làm như vậy.” Diệp Nhã Tuyết thều thào, kéo kéo cánh tay tôi.
“Đừng nói nữa, tớ đã nói rồi, sau này dù cậu xảy ra chuyện gì thì tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu!” Tôi khẽ vỗ bờ vai cô ấy nói.
“Trương Vỹ, cậu ngước nhìn tớ!” Diệp Nhã Tuyết bất ngờ nói.
Tôi nghe lời cô ấy ngước đầu lên, gương mặt xinh đẹp của Diệp Nhã Tuyết bất chợt sà vào gần tôi, sau đó, môi tôi bỗng nhiên nóng hổi, Diệp Nhã Tuyết hôn tôi, đây là nụ hôn đầu đời của tôi.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy hạnh phúc như lúc này, gương mặt của Diệp Nhã Tuyết gần tôi trong gang tấc, tôi chìm đắm trong hương vị ngọt ngào, hai má của Diệp Nhã Tuyết ửng hồng, rời khỏi lòng tôi, tay chân cô ấy hơi luống cuống.
Có ấy cúi mặt, tự nắm chặt ngón tay của mình, giọng nói nhỏ xíu như muỗi kêu: “Cậu đừng nghĩ lung tung, đây là phần thưởng dành cho cậu, cảm ơn cậu đã cứu tớ.”
“Ừ.” Tôi gật đầu đầy hạnh phúc, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, theo bản năng, tôi chụp lấy tay của Diệp Nhã Tuyết, bàn tay cô ấy mềm mại, nằm gọn trong tay tôi.
Diệp Nhã Tuyết cũng không hề phản kháng, hai chúng tôi cứ thế mà nắm tay nhau, rời khỏi nhà kho. Lúc này, những lo lắng trong lòng tôi đã tan biến hết, nhìn Diệp Nhã Tuyết đi bên cạnh, tôi cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian.
“Bây giờ cậu chỉ còn một mạng, sau này phải làm sao đây?” Diệp Nhã Tuyết buồn rầu nói.
“Đừng lo, tớ sẽ nghĩ cách thắng lại.” Tôi nói xong thì thò tay vào cặp xách móc xấp tiền ra, tôi cười: “Bây giờ có tiền rồi, chúng ta đi xem phim đi.”
“Chuyện đã đến nước này mà cậu còn có tâm trạng xem phim sao?” Diệp Nhã Tuyết giận dỗi nhìn tôi.
“Đừng lo, tớ sẽ không thua đâu.” Tôi tự tin trả lời.
“Vậy... cũng được.” Diệp Nhã Tuyết kéo tay tôi, ngập ngừng nói.
Sau đó, chúng tôi cùng nhau đến rạp chiếu phim, vào rạp, chúng tôi vừa ăn bắp rang vừa xem phim. Trên màn ảnh đang chiếu phim tình cảm ‘Quất tử nở hoa’, tôi không có thích thể loại này bằng phim khoa học viễn tưởng, còn Diệp Nhã Tuyết thì xem đầy xúc động, thỉnh thoảng còn kéo kéo tay tôi.
Hết phim, tôi theo Diệp Nhã Tuyết về nhà cô ấy, nhà cô ấy là một biệt thự hai tầng xa hoa, điều này khiến tôi không khỏi trầm trồ: “Không ngờ nhà cậu lại giàu như vậy.”
“Cũng bình thường thôi, cha của tớ là doanh nhân, chẳng mấy khi ở nhà, còn mẹ tớ thì ngày nào cũng chơi mạt chược.” Diệp Nhã Tuyết miễn cưỡng nói, sau đó bảo tôi ngồi xuống sofa, tự mình tới tủ lạnh rót cho tôi một ly nước ngọt.
Tôi bắt đầu uống nước, nhân tiện quan sát một vòng nội thất trong căn phòng, căn biệt thự này đúng là vô cùng lộng lẫy, đối với một kẻ nghèo hèn như tôi, là một giấc mơ không thể nào với tới.
“Cậu đợi tớ đi tắm một chút đã nhé.” Diệp Nhã Tuyết cười nói với tôi rồi xoay người đi lên lầu. Sau đó trong phòng vang lên tiếng xả nước, xem ra cô ấy dã bắt đầu tắm rồi.
Tôi lắc lắc đầu, không khỏi ngưỡng mộ cuộc sống của người giàu có. Như chỗ ở của gia đình của tôi, vốn là một căn chung cư lâu năm cũ kỹ, rộng chỉ năm mươi mét vuông, đừng nói máy nước nóng, ngay cả cái phòng tắm cũng phải gộp chung với nhà xí.