Quả nhiên, chúng ta đã xuống được tầng trệt, bên cạnh cầu thang là cánh cửa chính, vậy là suy luận của tôi hoàn toàn chính xác, cuối cùng chúng tôi cũng thoát ra khỏi cái nơi nguy hiểm chết người này.
“Chúng ta sống rồi!” Mặt tôi tái nhợt kéo tay Diệp Nhã Tuyết, lúc này Diệp Nhã Tuyết cũng rất xúc động, gật đầu thật mạnh. Sau đó tôi xoay người kéo cô ấy cùng chạy khỏi ký túc xá.
“Đi thôi, hãy mau rời khỏi cái ký túc xá ma ám này.” Tôi quay đầu lại nói, Diệp Nhã Tuyết cũng gật đầu, chúng tôi cùng chạy đi thật nhanh. Trong chốc lát, ký túc xá đã bị chúng tôi bỏ lại phía sau.
Trời tối mịt, tôi lấy điện thoại ra xem, sáu giờ chiều, đã đến giờ ăn tối rồi. Lúc này tôi mới phát hiện ra, cả mặt mình sưng phù.
“Cậu không sao chứ?” Bây giờ Diệp Nhã Tuyết mới nhìn thấy gương mặt của tôi, hỏi xong, cô ấy rụt rè rút bàn tay của mình ra khỏi lòng bàn tay tôi, tôi có cảm giác hơi tiếc nuối, lắc đầu nói: “Không sao, tớ không sao!”.
“Trầy xước khắp mặt thế kia mà cậu còn nói là không sao?” Diệp Nhã Tuyết nhìn tôi lo lắng, sau đó nói tiếp: “Giờ này phòng y tế cũng đóng cửa rồi, cậu ở đây đợi tớ một lát nhé!”
Dứt lời, cô ấy để tôi ngồi đợi trước cổng ký túc xá nữ rồi xoay người chạy vào trong. Vì nam sinh không được vào trong ký túc xá nữ, nên dù tôi có muốn cũng không vào được.
Chẳng bao lâu sau Diệp Nhã Tuyết đã trở ra, cầm theo băng keo cá nhân và chai cồn khử trùng vết thương. Sau đó, cô ấy kéo tôi quay về lớp học. Vào giờ này, đa số mọi người đã xuống căn tin ăn tối, trong lớp chỉ còn lại vài học sinh mà thôi.
Thấy chúng tôi quay trở lại, có người châm chọc: “Hai người các cậu đã bỏ trốn đi đâu vậy? Trương Vỹ, mặt cậu bị làm sao thế kia?”
“Không có gì!” Tôi dè dặt trả lời. Diệp Nhã Tuyết nháy mắt ra hiệu tôi trở về chỗ của mình, sau đó, cô ấy cũng tới ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận lấy một miếng bông ra rồi bắt đầu lau thật nhẹ các vết máu trên khóe miệng của tôi.
Cồn sát trùng lau đến đâu thì da thịt rôi đau rát đến đó, nhưng lúc này, chỉ cần được nhìn gương mặt dịu dàng của Diệp Nhã Tuyết thôi thì trái tim tôi đã trở nên loạn nhịp rồi, từ nhỏ đến giờ, chưa có một người con gái nào tỏ ra quan tâm tới tôi như vậy.
Tính tôi vốn cẩu thả, cộng thêm gia cảnh cũng chẳng khá giả gì, áo quần quê mùa cũ kỹ, vì thế cho nên từ tiểu học cho đến trung học, tôi bị không ít bạn nữ xem thường. Hiện giờ, Diệp Nhã Tuyết là bạn học nữ đầu tiên không hề quan tâm tới những thứ đó mà đối xử tốt với tôi.
“Sao vậy, tớ làm cậu đau hả?” Diệp Nhã Tuyết vừa nhẹ nhàng lau vết thương, vừa nhìn tôi đầy lo lắng, cô ấy quan tâm tới từng biểu cảm trên gương mặt tôi, chỉ cần tôi nhăn nhẹ thôi thì cô ấy sẽ lập tức dừng lại, cử chỉ dịu dàng đó khiến tôi vô cùng cảm động.
Ngay lúc này đây, tôi cảm nhận được mình đã thích Diệp Nhã Tuyết mất rồi, một cô gái vừa dịu dàng lại vừa có nét tinh nghịch đáng yêu.
Thấy tôi nhìn mình chằm chằm, gương mặt thanh tú của Diệp Nhã Tuyết thoáng chút thẹn thùng, xấu hổ cúi xuống cười nói nhỏ: “Cậu nhìn tớ như vậy làm gì chứ?”
“À, ôi… thật xin lỗi!” Tôi lắc lắc đầu nói.
“Được rồi, nhìn cậu như vậy chắc là không sao nữa rồi.” Diệp Nhã Tuyết nhìn tôi thở phào nhẹ nhõm, cầm chai cồn đứng dậy xoay người định bước đi.
Nhưng đột nhiên cô ấy quay đầu lại nói với tôi: “À đúng rồi, cậu vẫn chưa ăn cơm đó, hay là để tớ mời cậu nhé, dù gì hôm nay cậu cũng đã cứu tớ!”.
“Không cần đâu! Nếu lỡ như chúng ta rơi vào tình huống này một lần nữa, tớ nhất định vẫn sẽ cứu cậu, không cần mời tớ ăn cơm đâu!” Tôi vội nói. Mặc dù tôi hơi nhút nhát, nhưng vẫn là một nam tử hán, xưa nay luôn cho rằng dùng tiền của con gái là một việc đáng hổ thẹn, dù Diệp Nhã Tuyết chủ động mời tôi đi nữa thì tôi cũng cảm thấy ngại vô cùng.
Diệp Nhã Tuyết mỉm cười, sau đó mới rời đi, bỏ lại một mình tôi ngồi cười ngây ngốc, phải đến một lúc sau tôi mới choàng tỉnh, đứng dậy đi đến căn tin của trường, mua một ổ bánh mì, những đứa học ngoại trú như tôi, mỗi ngày đều được cấp cho năm đồng để ăn cơm.
Ngồi trên ghế, vừa gặm ổ bánh mì tôi vừa suy nghĩ, hôm nay, suýt chút nữa thì chúng tôi đã không thể thoát ra khỏi cái ký túc xá quỷ quái kia rồi. Nhưng cũng nhờ vậy mà tôi biết được trước đây, nữ sinh đó đã gặp chuyện gì.
Nếu không thì đã không xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy, biết đâu, lần theo vụ án nữ sinh tự sát ở ký túc xá trước đây, sẽ tìm được chút manh mối gì thì sao. Nhớ tới việc hôm nay thiếu chút nữa là bỏ mạng, tôi rùng mình lắc đầu, cố xua tan ám ảnh đó đi, mà vẫn không thể được. Và chắc chắn một điều, tôi không bao giờ muốn quay lại cái cầu thang quỷ quái đó thêm một lần nào nữa.
Trong tiết tự học vào buổi tối, Lý Mạc Phàm cứ ngây người nhìn tôi, rồi hỏi với giọng gàn dở: “Cậu có chuyện gì mà mặt mày đỏ ửng thế kia, kể tớ nghe xem.”
“Ha ha, có chuyện gì đâu.” Tôi cười trả lời, mặc dù những vết thương trên mặt vẫn còn rất đau, nhưng nghĩ đến việc chính mình đã cứu Diệp Nhã Tuyết, tâm trạng lại phấn chấn vô cùng.
Tôi tin rằng hiện giờ cô ấy đang có ấn tượng rất tốt về tôi, mà có khi đã thích tôi rồi cũng không chừng. Vậy là tôi đã có khả năng cạnh tranh với tên giàu có đang theo đuổi cô ấy, và bắt đầu một bước ngoặc của đời mình. Chuyện như vầy sao tôi có thể kể có Lý Mạc Phàm nghe được chứ.
Trong vô thức, tôi đã vướng vào một căn bệnh chung, đó là ‘tự mình đa tình’.
Tối muộn, tôi trở về nhà, sau khi cơm nước xong xuôi, tôi lên giường nằm và lấy điện thoại ra xem. Trong nhóm chat zalo của lớp, sau hàng loạt chuyện nguyền rủa xảy ra thì chẳng có lấy một tin nhắn mới nào, không còn ai dám vào đây trò chuyện nữa, vì vậy, hộp thư chat cứ rỗng không.