Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 13: Tuyệt vọng

Thế nhưng cũng vậy, cũng chẳng có gì khác biệt, tầng trên cũng là lầu hai, mà tầng dưới cũng là lầu hai.

“Cậu đi cầu thang bên này, tớ đi cầu thang bên kia, chúng ta cùng đi lên một lượt.” Tôi nói với Diệp Nhã Tuyết, lúc này tôi đã quyết định đánh liều một ván, được ăn cả ngã về không. Diệp Nhã Tuyết cũng đồng tình, gật đầu thật mạnh. Chúng tôi mạnh ai nấy tới cầu thang của mình, sau đó nhìn nhau và bắt đầu bước lên cùng một lúc.

Nhưng những gì xảy ra khiến tôi vô cùng chấn động, khi tôi và Diệp Nhã Tuyết lên đến tầng tiếp theo, nhìn hành lang phía bên Diệp Nhã Tuyết, tôi thất vọng quỳ sụp xuống đất, mặt mày xám ngoét.

Những gì có thể nghĩ, tôi cũng đã nghĩ, những gì có thể thử, tôi cũng đã thử, vậy mà chúng tôi vẫn không thể nào thoát ra khỏi cái cầu thang quỷ quái này.

“Vô ích, tất cả đều vô ích.” Diệp Nhã Tuyết đi đến trước mặt tôi và nói, toàn thân cô ấy đã mệt mỏi rã rời, nét mặt cũng đầy thất vọng. Tôi lắc đầu, cứ thế mà ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cố lục lọi trong đầu mong tìm được manh mối gì đó.

Bầu trời đang tối dần, nếu bây giờ không thể thoát ra ngoài thì tình hình của chúng tôi sẽ càng lúc càng nguy hiểm, ban đêm là thời điểm ma quỷ lộng hành, chúng tôi sẽ khó mà sống sót.

Làm thế nào mới có thể thoát được đây, đi lên hay đi xuống gì cũng không có lối ra. Cho dù chúng tôi cố gắng đi kiểu nào cũng chẳng hề có tác dụng.

“Đi lên cũng không được, đi xuống cũng không xong, còn cách nào khác không?” Tôi vừa lẩm bẩm vừa động não, Diệp Nhã Tuyết vẫn luôn ở bên cạnh siết mạnh cánh tay tôi, cô ấy cũng đang lầm bầm sợ hãi.

Trời mỗi lúc một tối hơn, tình cảnh của chúng tôi ngày càng trở nên khó khăn. Nếu không tìm được đường ra, đến khuya chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm hơn bây giờ nhiều.

“Đúng rồi, đi lên không được đi xuống cũng không xong, vậy thì chỉ còn cách phá vỡ chúng!” Tôi đột nhiên nói. Sau đó, trước ánh mắt đầy kinh ngạc của Diệp Nhã Tuyết tôi nhặt lấy một viên gạch cạnh cửa sổ, đập thẳng vào cửa kính để tìm lối ra.

Cùng với tiếng thủy tinh vỡ vụn, khung cửa sổ cũng đã lung lay, tôi đạp thêm mấy cái, cả cánh cửa đổ ầm, dù sao đây cũng là một căn phòng đã bỏ hoang từ lâu, nên cửa kính và khung sắt cũng đã cũ nát hết rồi.

“Đây là lầu hai, nhảy từ lầu hai xuống cũng sẽ không hề gì.” Tôi tự tin nói, sau đó chồm đầu ra ngoài cửa sổ, quả nhiên, theo tầm nhìn của tôi thì đây đúng là lầu hai. Khoảng cách từ chỗ này xuống mặt đất chưa tới hai mét, là một độ cao an toàn tuyệt đối, thậm chí, có nhảy xuống cũng sẽ chẳng bị gì.

“Thế này cũng cao quá.” Diệp Nhã Tuyết lo lắng nói.

“Đừng bận tâm, tớ sẽ nhảy xuống trước, sau đó tới lượt cậu, chắc chắn tớ sẽ đón được cậu.” Tôi mỉm cười trấn an Diệp Nhã Tuyết sau đó nhẹ nhàng gỡ cánh cửa sổ xuống ném sang một bên, dẫm chân lên thành cửa dợm nhảy xuống.

Nhưng đúng lúc này, tôi đột nhiên ngừng lại, hai mắt chớp liên tục, cả người run lên. Ngay lập túc, tôi nhảy lùi lại vào bên trong, nét mặt trở nên phức tạp.

“Sao vậy, sao cậu không nhảy xuống?” Nhìn hành động của tôi, Diệp Nhã Tuyết thắc mắc.

“Nếu tớ nhảy xuống, nhất định tớ sẽ chết.” Tôi trả lời, ánh mắt đăm chiêu.

“Không thể nào, vừa nãy cậu mới nói đây chỉ là lầu hai thôi mà.” Diệp Nhã Tuyết nói.

“Không phải, chẳng lẽ cậu đã quên ba năm trước nữ sinh kia chết như thế nào rồi sao?” Nét mặt tôi bỗng trở nên gian xảo.

“Thì là do nhảy lầu tự sát.” Diệp Nhã Tuyết nói.

“Đúng, là nhảy lầu nhưng nhất định không phải là tự sát.” Tôi cười lạnh.

“Ý của cậu là...?” Diệp Nhã Tuyết hỏi.

“Nếu tớ đoán không sai, ba năm trước đây nữ sinh kia cũng gặp tình cảnh giống hệt như chúng ta hiện giờ, cô ấy cũng chọn cách nhảy xuống, và kết quả là đã chết.” Tôi nói mà không hề thay đổi thái độ.

“Cho dù là vậy thì chỗ này cũng chỉ là tầng hai thôi mà.” Diệp Nhã Tuyết thắc mắc.

“Nếu vậy thì cậu nhầm rồi, những gì cậu đang thấy và đang nghe, có lẽ đều là giả cả.” Mặt tôi trắng bệch nhìn bốn vách tường xung quanh.

“Vậy là chúng ta đã cùng đường rồi sao?” Giọng nói của Diệp Nhã Tuyết đầy hoảng sợ, lúc này, gương mặt xinh đẹp cũng đã bị nỗi sợ làm cho trở nên méo xệch, thân hình cii ấy cũng run lẩy bẩy.

“Đúng, cùng đường rồi.” Tôi lắc đầu, bất lực ngồi bệt xuống đất. Đi lên không được, đi xuống không xong, mà nhảy ra cửa sổ cũng chỉ có một đường chết, chờ đợi chúng tôi, trước sau gì cũng chỉ có một kết quả.

Sắc trời ngày càng sậm lại, cả ngôi trường giống hệt như địa ngục, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt trọng chúng tôi. Diệp Nhã Tuyết cuộn mình lại trong lòng tôi, đôi mắt vô cùng sợ hãi.

Mà lúc này, tôi cũng đã tuyệt vọng, nhưng vẫn cố gắng suy nghĩ, nhìn Diệp Nhã Tuyết trong lòng mình, nột tâm của tôi giằng xé, không lẽ tôi và Diệp Nhã Tuyết phải chết ở đây sao?

Suy nghĩ thật kỹ thử xem, không chừng có thể phát hiện được gì đó. Tôi cố lục lọi trí nhớ, cuối cùng phát hiện ra hình như mình đã bỏ sót chi tiết nào đó, chi tiết này rất quan trọng, tới mức có thể quyết định sinh tồn của chúng tôi.

Đối diện với hoàn cảnh tuyệt vọng, tôi không còn cách nào. Tôi cảm thấy vô cùng hối hận, nếu không đến đây thì tốt rồi, tuy lớp đang bị nguyền rủa, nhưng vẫn chưa đến lượt tôi, nên tạm thời tôi vẫn an toàn.

Vậy mà bây giờ tôi đang rơi vào trong một cái cầu thang không lối thoát, đây chính là cái chết được báo trước. Tôi cảm nhận được, ma quỷ nơi này đang nhích từng bước tới gần chúng tôi, nếu chúng tôi cứ như vậy, không có bất cứ hành động gì, thì chúng tối sẽ chết.

“Suy nghĩ kỹ một chút, nhất định có cách.” Tôi dùng sức lắc lắc đầu, tuy tay chân của tôi vì sợ mà lạnh run, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo.

Suy nghĩ cả mười phút mà tôi vẫn chưa tìm được cách gì, Diệp Nhã Tuyết ngồi trong lòng tôi, lo lắng nhìn tôi nói: “Bỏ đi, tớ đi không nổi nữa rồi, mệt sắp chết rồi.”