Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 12: Phá vỡ

“Cậu mau xuống đây đi, một mình tớ sợ lắm!” Ở dưới lầu, giọng Diệp Nhã Tuyết vang lên đầy hoảng sợ, tôi lập tức chạy xuống, nhìn gương mặt trắng xanh của Diệp Nhã Tuyết, tôi cảm thấy áy náy vô cùng.

“Xin lỗi cậu, nếu không phải tại tớ thì hai chúng ta đã chẳng ở đây.” Tôi nói đầy hối hận.

"Không, tớ là người đề nghị tới đây điều tra mà, không thể trách cậu được." Dù gương mặt Diệp Nhã Tuyết đã tái không còn giọt máu, nhưng vẫn đủ bình tĩnh để nói câu đó, chính vì vậy mà tôi càng áy náy hơn.

Nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là phải tìm cho được đường ra, trước tình hình đi kiểu nào cũng vẫn ở tầng hai này, tôi không ngừng suy nghĩ.

“Phải kiểm tra tầng dưới mới được.” Tôi tự nhủ, rất nhanh đã tìm được giải pháp. Tôi bình tĩnh nói với Diệp Nhã Tuyết: “Nếu tớ đoán không lầm thì trong ký túc xá này có ma, chính nó đã thay đổi toàn bộ bố cục của không gian, khiến cho chúng ta không thể tìm được lối ra.”

“Nó biến tất cả các tầng trở nên giống nhau như đúc, để chúng ta tưởng rằng mình đang đi trong một cầu thang tuần hoàn vô tận. Nhưng dù nó thay đổi như thế nào đi nữa thì cũng vẫn không thay đổi được vị trí thực tế chúng ta mà đang đứng.”

“Cậu thử nghĩ xem, từ lầu hai chúng ta đã đi lên được ba tầng rồi, hay nói đúng hơn là chúng ta đã lên đến lầu năm, nhưng tấm bảng chỉ tầng vẫn cứ ghi số ‘2’, nếu tớ đoán không sai thì chúng ta đang bị đánh lừa. Thực tế, chỗ chúng ta đang đứng không phải là lầu hai, mà là lầu năm. Bây giờ, nếu chúng ta đi xuống lại ba tầng, nghĩa là chúng ta sẽ quay lại lầu hai.”

“Theo như suy luận của cậu, nếu bây giờ chúng ta đi xuống thêm một tầng nữa, thì chúng ta có thể thoát ra ngoài?” Diệp Nhã Tuyết vui mừng, cơ thể mảnh mai của cô ấy run lên, tựa như sắp ngã.

“Nếu như tớ đoán không sai thì đúng là như vậy!” Tôi hơi đắc ý trả lời, mặc dù thoạt nhìn cách bố trí quỷ quái này rất lợi hại , nhưng thực tế, trên đời này không có gì là hoàn hảo vô khuyết, dù ma quỷ có năng lực mạnh đến đâu đi nữa thì cũng không thể có khả năng tách rời không gian, điều chúng có thể làm chẳng qua cũng chỉ là nhiễu loạn thị giác của chúng tôi mà thôi, khiến cho chúng tôi lầm tưởng rằng mình đã rơi vào trong một vòng tuần hoàn vô hạn.

Suy luận của tôi sẽ không sai, tôi tin tưởng hoàn toàn vào nó, những gì đang xảy ra trước mắt chẳng qua chỉ là một ma trận mà thôi. Mặc dù nghe qua ma trận rất đáng sợ, nhưng thực tế nó chỉ diễn tả việc một người bị mất phương hướng vào ban đêm hoặc khi đi ở một nơi hoang vu vắng vẻ, bản thân mơ hồ, không xác định được là mình đang đi đâu, sau một hồi lại trở về chỗ cũ.

Nhưng đây là cầu thang, nó vốn không đủ rộng để có thể phản chiếu lại không gian xung quanh, dù là gì thì cũng không thể, cũng bởi vì nó là cầu thang, nên chỉ có hai đường, đi lên hoạc là đi xuống mà thôi.

Tôi kéo tay Diệp Nhã Tuyết bước nhanh xuống dưới, nhưng khi đặt chân tới bậc cuối cùng, đó vẫn là lầu hai. Mặt tôi hơi biến sắc, song vẫn tiếp tục đi xuống chứ không hề sợ hãi.

Liên tục đi hết năm tầng, tôi ngã sụp xuống đất, mặt tái xanh. Trước mặt tôi đều là tầng ‘2’, không có bất kỳ điều gì thay đổi, ngay đến các vết cắt trên tường đều giống hệt nhau.

Thực tế đã chứng minh rằng tôi đã suy luận của tôi sai, tòa nhà này chỉ có năm tầng, chúng tôi đã đi xuống nhiều tầng như vậy, nếu nó bình thường thì đã đến tầng trệt từ lâu rồi.

Nhưng bây giờ, những gì tôi có thể thấy chỉ là tầng ‘2’ vô cùng vô tận mà thôi, mọi thứ chẳng có gì thay đổi.

Diệp Nhã Tuyết mệt mỏi ngồi xuống bậc thang, nét mặt thất thần, thế nhưng cô ấy cũng không trách tôi, chỉ lẳng lặng lấy điện thoại ra.

“Đúng! Điện thoại di động.” Tôi sực nhớ, vội vàng cầm lấy điện thoại, lại phát hiện căn bản chẳng có bất kỳ tín hiệu gì. Tôi lắc đầu, thất vọng quỳ sụp xuống.

“Cái cầu thang này! Thật sự không thể thoát ra ngoài sao?” Tôi lẩm bẩm. Dù đi lên hay đi xuống, tôi đã thử qua tất cả, nhưng đều không có lối ra. Dù có đi như thế nào, tất cả các tầng vẫn là tầng hai mà thôi.

Giống như hàng loạt vòng tuần hoàn vô hạn, dù chúng tôi đi ra sao cũng không thể nào đi xa hơn nữa. Toàn bộ ký túc xá dường như được bao trùm bởi một lời nguyền, chỉ cần bước vào bên trong, thì không có cách nào đi ra ngoài.

“Chúng ta phải đi tiếp, tớ nhất định sẽ tìm được lối ra.” Tôi nghiến răng nói xong nắm lấy tay Diệp Nhã Tuyết, cứ thế bước xuống tầng dưới, hàng loạt bậc thang không ngừng hiện ra trước mắt chúng tôi.

Mặt tôi trắng bệch không còn giọt máu, vẫn thế vẫn là tầng hai như những lần trước, chẳng có gì thay đổi, chúng tôi vẫn bị mắc kẹt trong cái cầu thang quái quỷ này, không cách nào thoát được.

Diệp Nhã Tuyết khóc lớn, tôi cũng suy sụp hoàn toàn, đúng là không thoát được, cái cầu thang này giống như một lời nguyền khủng khϊếp, khiến chúng tôi không thở nổi.

“Giờ phải làm sao? Làm sao đây?”. Tôi tự nói trong sợ hãi, cánh tay tôi run rẩy, mà hình như toàn thân cũng đang run, cảm giác bất lực này quả thật không thể nào tả được.

“Chúng ta đi lên lại đi!” Tôi kéo Diệp Nhã Tuyết, lúc này cô ấy đã chẳng còn ý kiến gì nữa rồi, cứ để mặc tôi kéo đi như một con rối. Một mạch, tôi kéo Diệp Nhã Tuyết leo thẳng lên lầu bảy.

“Nếu đi xuống không được thì chúng ta đi lên vậy, tớ muốn xem xem tòa nhà này rốt cuộc có bao nhiêu tầng.” Tôi nghiến răng nói, giống như một con bạc hăng máu chẳng còn gì để mất.

Bảy tầng liên tiếp, đều giống hệt nhau, dấu vết trên tường cũng y như đúc, không có gì thay đổi. Toàn bộ cái cầu thang này cứ như một vòng tròn lặp đi lặp lại, cho dù chúng tôi đi như thế nào đi nữa thì cũng không tìm được đường ra.

“Nếu cầu thang bên này không được thì chúng ta hãy thử cầu thang bên kia xem sao!” Tôi vừa hô lên vừa chỉ vào phía bên kia của hành lang, sau đó kéo Diệp Nhã Tuyết chạy đến cầu thang bên cạnh của hành lang đó.