Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 11: Cầu thang ma quái

Chúng tôi đã tới rất nhiều chỗ trong trường, còn lại toàn là khu vực cấm địa, nếu không từng xảy ra án mạng thì cũng từng có người tự sát. Mà những nơi này, dù là ban ngày cũng vô cùng âm u, một mình cô ấy chắc chắn không dám tới.

“Hay là cậu đi cùng tớ đi.” Diệp Nhã Tuyết nhắn tin qua zalo cho tôi.

“Chuyện này không thành vấn đề, tớ đi cùng cậu.” Tôi vui mừng trả lời tin nhắn.

“Ừ, vậy thì tốt quá.” Diệp Nhã Tuyết nhắn.

Sau đó, tôi thích thú cất điện thoại vào túi rồi tiếp tục trò chuyện với Lý Mạc Phàm, quên hẳn những chuyện vừa rồi.

Buổi chiều, Lưu Thiên dắt Triệu Minh với vẻ mặt xám như tro quay lại lớp, trông Triệu Minh cực kỳ hốc hác, giữa tiếng ồn ào náo loạn của mọi người, Lưu Thiên công khai tuyên bố: “Từ hôm nay trở đi, Triệu Minh là người đàn ông của tớ, ai dám động tới cậu ấy, là đối địch với tớ.”

Còn Triệu Minh thì không hề lên tiếng, chỉ lặng lẽ đi theo sau lưng của Lưu Thiên, thân hình gầy yếu của cậu ấy càng trở nên tiều tụy, điều này khiến cho cả đám chúng tôi mặt mày quái dị, vậy là, xem ra bọn họ đã quan hệ với nhau thật rồi.

Triệu Minh cũng chẳng dám nhin ngó xung quanh, chỉ đỉ thẳng tới ngồi trên ghế, gục đầu xuống bàn. Mà những bạn xung quanh cũng chẳng có tâm trạng trêu chọc cậu ấy, ai nấy đều vội vàng tham gia điều tra tiếp.

“Các cậu đã nói có quỷ, thì chúng ta đi nhờ người bắt quỷ đi.” Quan Ngọc nói.

“Đúng vậy, giờ chẳng phải có rất nhiều hòa thượng đạo sĩ sao?” Vương Vũ mắt sáng lên đáp.

“Vậy thì chúng ta thỉnh một người tới đây, mọi người cùng góp tiền.” Ngay lập tức có người đề nghị.

“Không cần, cứ để mình tớ đảm nhận.” Vương Vũ xung phong.

“Vậy thì trông cậy vào cậu.” Một giọng nữ cất lên. Cả lớp đều biết nhà Vương Vũ là đại gia bất động sản, nên cũng chẳng ai phản đối. Cả đám đều nhìn Vương Vũ bằng một ánh mắt đầy kỳ vọng.

Vương Vũ đắc ý bước ra ngoài, có vẻ là tính đi thỉnh đạo sĩ tới đây.

Tôi và Diệp Nhã Tuyết cũng bắt đầu triển khai hành động, hai người chúng tôi chuẩn bị tới ký túc xá nữ. Chỗ đó đúng là khu vực cấm của trường, dù vào ban ngày cũng chẳng có người nào tới đó.

Khi chúng tôi đến nơi, cảnh vật trước mắt đều hoang tàn cũ nát, không gian tĩnh mịch vô cùng. Diệp Nhã Tuyết sợ hãi chụp lấy cánh tay của tôi, khiến tôi vô cùng khoái chí.

“Đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu.” Tôi nói với Diệp Nhã Tuyết.

Diệp Nhã Tuyết cười dịu dàng, nói: “Vậy thì thật cảm ơn cậu.”

Hai chúng tôi đi sát nhau bước vào trong ký túc xá, đây là một nơi cực kỳ tĩnh mịch, không có bất cứ âm thanh nào, đi sâu vào trong, tôi nhất thời có cảm giác lạnh buốt toàn thân, cả cái ký túc xá này, giống hệt như địa ngục.

Dù đang là ban ngày, nhưng ký túc xá vô cùng âm u, đi thêm một đoạn, bỗng có một trận gió lạnh ở đâu quét qua, cứ như muốn cho người đứng đây buốt óc. Diệp Nhã Tuyết nắm cánh tay của tôi ngày càng chặt, không dám buông lỏng một giây nào.

Nhưng lúc này tôi chẳng còn tâm trạng nào để bận tâm tới Diệp Nhã Tuyết nữa, tôi kéo tay cô ấy, đánh bạo đi về phía cầu thang của ký túc xá. Ký túc xá này đã bỏ hoang từ lâu, tất cả các phòng đều trống rỗng, không có bất cứ ai.

Tiếng bước chân của chúng tôi vọng lại từ các căn phòng trống đó, đi trên hành lang tối thui, thỉnh thoảng tôi đảo mắt nhìn vào các phòng, trong đó vốn không có người, chỉ có mấy cái giường tầng cũ kỹ mà thôi.

Cả một cái ký túc xá rộng lớn này, khắp nơi đều là tro bụi, nhìn sơ cũng biết nó đã được bỏ hoang rất lâu rồi. Chúng tôi dè dặt đi lên tầng hai, bắt đầu quan sát thật kỹ, tất cả phòng ốc ở đầy, đều là ‘vườn không nhà trống’, không có chút sự sống.

“Nghe nói nữ sinh đó nhảy từ tầng năm xuống, chúng ta lên đó xem thử đi.” Tối nói với Diệp Nhã Tuyết.

“Hay là chúng ta quay về đi.” Diệp Nhã Tuyết có vẻ sợ hãi.

“Đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu.” Tôi nghiêm túc nói. Diệp Nhã Tuyết gật đầu, theo sát tôi bắt đầu đi lên tầng năm. Nhưng sau khi chúng tôi đặt chân lên tầng ba thì lại vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện, mình vẫn còn ở tầng hai.

Nhìn hai chữ ‘tầng hai’ trước mặt, Diệp Nhã Tuyết hơi sợ, vội vàng nói: “Tốt nhất là chúng ta trở về đi, đừng điều tra nữa.”

“Cũng được.” Tôi cũng đã bắt đầu cảm thấy nổi da gà, vội nắm tay cô ấy tính bước xuống bậc thang, nhưng chuyện kinh dị lại đến, sau khi chúng tôi xuống lầu, lại phát hiện, mình vẫn ở tầng hai.

“Chuyện này là sao?” Tôi trợn mắt há mồm nhìn cái bảng ghi số tầng đang mồn một số ‘2’, bảng này thông báo rằng chúng rôi đang ở tầng hai, vậy là chúng tôi lại trở về chỗ cũ.

“Không thể nào, chúng ta đi tiếp đi.” Diệp Nhã Tuyết sợ hãi nói, sau đó, cô ấy lật đật chạy xuống dưới, tôi cũng chạy theo cô ấy. Thế nhưng khi vừa đặt chân xuống tầng dưới, sắc mặt của tôi lập tức trắng xanh.

Tấm bảng trước mắt tôi ghi số ‘2’, là vẫn đang ở tầng hai. Lúc này, Diệp Nhã Tuyết đã khóc ré lên: “Giờ chúng ta phải làm gì đây? Chúng ta không thể nào đi xuống được nữa rồi.”

Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, tôi không ngừng tự nhắc bản thân mình. Nhìn những thứ quỷ dị đang xảy ra trước mắt, tôi biết rằng, nếu mình không thỉnh táo, thì kết quả chỉ có một, là chết.

“Đi tiếp, nhất định chúng ta phải ra khỏi đây.” Tôi kéo Diệp Nhã Tuyết, đồng thời lén lấy cây dao nhỏ khắc một chữ lên tường làm dấu, sau đó nắm tay Diệp Nhã Tuyết tiếp tục bước xuống cầu thang.

Những bước chân cẩn trọng đi xuống, lúc này, chúng tôi đã tới tầng dưới. Và rồi, đợi chúng tôi vẫn là tấm bảng ghi một số ‘2’ lạnh lẽo.

Nhìn thấy nó, Diệp Nhã Tuyết như sụp đổ, cố ấy ngồi bệt xuống đất, khóc lớn: “Sao lại như vậy được? Chúng ta đi kiểu nào cũng không thể ra ngoài, nhất định là có quỷ rồi.”

“Khoan đã.” Nói xong, tôi quay đầu lại nhìn vách tường. Trên tường, đúng là có dấu vết tôi vừa khắc lên lúc nãy, đồng tử của tôi nhất thời co lại, dấu hiệu tôi để lại sao có thể xuất hiện ở đây được chứ.

“Cậu đợi một lát, tớ nghĩ tớ đã có cách rồi.” Mắt tôi chợt lóe lên, sau đó nhìn Diệp Nhã Tuyết đang khóc rồi vội chạy lên lầu, đúng là vẫn tầng hai.

Tôi nói vọng xuống dưới: “Diệp Nhã Tuyết, cậu nhìn dấu khắc trên vách tường, rồi nhìn lại bảng số, xem có phải cả hai đều có không?”

“Có hết, cả hai đều có.” Giọng của Diệp Nhã Tuyết vang lên. Câu trả lời này khiến tôi sửng sốt, tôi nhìn tấm bảng trước mặt, lắc đầu bất lực. Ban đầu tôi nghĩ, có ai đó đã thay đổi tấm bảng ghi số tầng, nhưng hiện giờ xem ra là không phải.

Hai chúng tôi như đang bước đi trên một cầu thang vô hạn không có điểm cuối, cho dù đi xuống hay đi lên, điểm đến vẫn là tầng hai. Không có bất kỳ thay đổi gì, chúng tôi đang bị kẹt lại trong cái cầu thang ma quái này, cuối cùng vẫn chưa thoát được.