Còn Lưu Thiên, tuy cái tên rất dễ nghe, nhưng thực tế lại là một nữ sinh xấu nhất khối mười một, cô ấy mập mạp, tính tình mạnh mẽ, thậm chí trên mép còn có râu, là một điển hình của ‘nữ anh hùng’.
Cả lớp chúng tôi thường gọi cô ấy là Lưu ca, cô ấy chẳng những không phàn nàn, mà còn chơi thân với các bạn nam hơn. Đã vậy, cô ấy còn có sức mạnh đáng kinh ngạc, trình độ đánh nhau của cô ấy đến các bạn nam cũng phải nể phục. Vì vậy, trong lớp không ai dám trêu chọc cô ấy.
Còn Triệu Minh thì sao? Là một nam sinh bị xem thường nhất trong lớp, đồng nghĩa với một ‘oắt con vô dụng’. Trong lớp chỉ có tôi, Lý Mạc Phàm và vài người nữa chơi với cậu ấy.
Đợt bỏ phiếu lần này khiến cho cả lớp bàn tán xôn xao, mặt mày ai cũng kỳ quái, không ít ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi trong vô thức.
Bỗng nhiên Tô Nhã đứng bật dậy, ngón tay chỉ thẳng vào tôi, nét mặt tối sầm, nói: “Tớ tuyên bố với cậu, Trương Vỹ, nếu cậu dám động tới một sợ tóc của tớ, tớ thề sẽ kêu người đánh cho cậu tàn phế.”
Nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của cô ấy dành cho mình, tôi bỗng nổi điên, tôi thừa biết Tô Nhã khinh tôi, bình thường mỗi khi tôi đi gần cô ấy, cô ấy đều tỏ ra rất chán ghét tôi.
Chút lòng tự trọng ít ỏi trong tôi bị bóc ra từng lớp từng lớp trước mặt Tô Nhã, nhưng tôi đã đứng lên rất nhanh, vẻ mặt đầy bình tĩnh: “Tớ chẳng quan tâm, dù sao thì cậu mới là người bị chỉ định trong nội dung bỏ phiếu, nên tớ sẽ không bị trừng phạt.”
Tôi vừa dứt lời, cả lớp nhao nhao gật đầu, bọn họ đọc kỹ nội dung bỏ phiếu xong thì lên tiếng: “Đúng rồi, người bị chỉ định trong này chỉ có hai người Tô Nhã và Lưu Thiên mà thôi.”
Gương mặt xinh xắn của Tô Nhã tái mét, sau đó lạnh lùng nói với tôi: “Dù có chết thì tớ cũng không làm chuyện đó với cậu, thứ rác rưởi như cậu quả là ghê tởm.” Nói xong, cô ấy cũng chẳng thèm quay đầu lại, cứ thế mà ngồi phịch xuống ghế.
Sắc mặt của tôi lúc đỏ lúc trắng, không ngờ lại bị cô ấy lại xỉ nhục tới mức này, nhìn những ánh mắt hả hê cười nhạo xung quanh, tôi chỉ còn biết ngồi lại xuống chỗ của mình.
Quan Ngọc không có lựa chọn khác đành bước tới đứng trước bục giảng, ấp a ấp úng một hồi, cuối cùng cũng phải mở miệng khó khăn nói ra từng chữ: “Mọi người phải bỏ phiếu, không còn cách nào nữa đâu.”
“Vậy giờ chúng ta nên chọn cái nào đây?” Một nữ sinh lên tiếng. Quan Ngọc sững người một lúc, trên gương mặt thanh tú hiện lên chút ngượng ngùng, hai người này, dù chọn ai thì cũng sẽ đắc tội với người đó.
Dưới lớp lại nhao nhao lên, còn hai người trong cuộc, nét mặt ngày càng trở nên khó coi, Lưu Thiên còn đỡ, chứ gương mặt xinh xắn của Tô Nhã thì đã xám ngoét như một nhúm tro tàn.
“Còn bốn tiếng nữa mới hết thúc đợt bỏ phiếu, mọi người cứ suy nghĩ đi, nghĩ xem cuối cùng nên chọn ai.” Vương Vũ nói.
Triệu Thần Hách đẹp trai giàu có bên cạnh hung hăng liếc tôi, cậu ấy đang theo đuổi Tô Nhã, Tô Nhã cũng có vẻ thích cậu ấy, chuyện này cả lớp đều biết, nên khó trách cậu ấy lại nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù như vậy.
Triệu Thần Hách thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói với mọi người: “Tớ đề nghị chọn Lưu Thiên.”
“Triệu Thần Hách, cậu muốn chết hả?” Lưu Thiên giận tím mặt, đứng phắt lên hét to, giọng của cô ấy như sư tử gầm, thân hình đồ sộ, khiến người ta liên tưởng tới một con cọp cái.
Triệu Thần Hách cũng chẳng ngán gì, cậu ấy bình tĩnh nói tiếp: “Chuyện của cậu hồi cấp hai tớ đều biết hết, nếu cậu không muốn tớ tiết lộ ra thì đừng chống đối.”
Một con khủng long như Lưu Thiên, sau khi nghe câu này của Triệu Thần Hách thì lập tức thay đổi thái độ, cố ấy thì thầm hỏi nhỏ Triệu Thần Hách: “Không thể nào? Cậu cũng biết chuyện đó sao?”
“Dĩ nhiên, ầm ĩ như vậy sao tớ không biết được chứ.” Triều Thần cười lạnh nói, còn Tô Nhã với gương mặt tái xanh, nghe vậy thì liền vui mừng, nhìn Triệu Thần Hách với một đôi mắt tràn đầy xúc động.
“Vậy giờ cậu muốn sao?” Lưu Thiên cảnh giác nhìn Triệu Thần Hách, Triều Thần Hách nắm được điểm yếu của cô ấy, khiến cho cô ấy không kịp trở tay.
“Không có gì, chỉ cần cậu mặc kệ đợt bỏ phiếu, để cho mọi người chọn cậu, thì chuyện của cậu tớ sẽ giữ bí mật tuyệt đối.” Triệu Thần Hách mỉm cười nói.
Gương mặt mập mạp của Lưu Thiên đầy căm phẫn, nhưng cô ấy chằng nói gì thêm, quay trở về chỗ ngồi của mình, xem như là đã chấp nhận lời đề nghị này.
“Triệu Thần Hách, cậu dùng thủ đoạn này chẳng phải là hèn hạ quá rồi sao?” Quan Ngọc bất bình lên tiếng.
“Hèn hạ ư? Có gì mà hèn hạ?” Tô Nhã đứng lên phản bác, cô ấy tức giận nhìn Quan Ngọc: “Chuyện này liên quan tới trinh tiết của tớ, đây chẳng phải là điều quý giá nhất của nữ sinh sao? Nếu cậu vĩ đại như vậy, hay là cậu thay tớ làm chuyện đó với Trương Vỹ đi.”
Quan Ngọc vô cùng kinh ngạc, con ngươi trong suốt nhìn lướt qua tôi rồi sau đó quay đầu đi, gương mặt thanh tú có chút ngượng ngùng.
“Hừ, chẳng qua cũng chỉ bày đặt giả nhân giả nghĩa mà thôi.” Tô Nhã liếc Quan Ngọc đầy chán ghét, sau đó quay lại nói: “Được rồi, mọi người bắt đầu bỏ phiếu được rồi đó, nhớ kỹ là đừng chọn tớ, sau này không thiếu phần tốt cho các cậu.”
Lời cô ấy vừa dứt, số lượng phiếu đã tăng lên vài cái, đợt phỏ phiếu đã bắt đầu. Về phần tôi, bản thân tôi đang lén vận động mọi người bỏ phiếu, tôi quyết định chọn Tô Nhã, tôi muốn cô ấy phải trả giá vì đã dám xem thường tôi.
Dĩ nhiên Lý Mạc Phàm bỏ một phiếu cho tôi, tiếp theo đó vài người khác cũng đang nói chuyện với tôi.
“Tớ nhất định bỏ phiếu cho cậu, đã chọn rồi.” Triệu Minh nói, nếu cậu ấy bị chọn đợt này thì nhất định phải quan hệ với Lưu Thiên, chuyện này cậu ấy vốn không thể nào kham nổi.
Chu Vinh ngồi chung bàn với cậy ấy cũng đồng ý bỏ phiếu cho tôi, cậu ấy là một người mập mạp, tính tình dung tục, chẳng được bạn nữ nào yêu thích cả.