Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 4: Tổ điều tra

“Lý Vũ Tuyền nhảy lầu rồi!” Tiếng la thất thanh đầy hoảng sợ của học trò từ phòng học vọng xuống đất, theo tiếng la nặng nề đó, học sinh của các lớp khác cũng ùa lại cửa sổ lớp mình để nhìn.

Khối mười một của chúng tôi nằm ở tầng năm, độ cao này cũng đã đủ chết người, huống chi Lý Vũ Tuyền là cắm đầu nhảy xuống. Trên mặt đất, thì thể Lý Vũ Tuyền đầy máu, nhất là phần não, nát bét tung tóe, máu tươi từ thi thể của cô ấy chảy ra không ngừng, cả mặt đất đều là máu. Hiện trường vô cùng thê thảm, mặt ai cũng trắng nhách.

Tại sao đột nhiên Lý Vũ Tuyền lại nhảy lầu? Rõ ràng là chỉ vài phút trước đó, cô ấy vẫn trò chuyện với bạn bè mà, còn rất vui vẻ nữa, vậy mà giờ đây, đã thành một xác chết lạnh băng.

Tôi cảm thấy cả người rét buốt, toàn thân run lên bần bật, tất thảy chuyện này giống như có một thế lực nào đó ở sau lưng điều khiển cả lớp học.

“Lớp mình bị nguyền rủa rồi, đầu tiên là Trần Phong, kế tiếp là Lý Vũ Tuyền, rồi sẽ tới phiên chúng ta thôi.” Một bạn nữ không kiếm chế được tinh thần hoảng loạn đã thốt lên như thế, còn các bạn học khác trong lớp thì gương mặt biến sắc rõ rệt.

Lý Mạc Phàm kéo tay của tôi, run rẩy nói: “Này cậu, cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Tớ cũng không biết.” Tôi kinh ngạc lắc đầu ngầy nguậy, không khí chết chóc bao trùm cả lớp, phủ lên đầu mỗi người, chỉ có hai ngày ngắn ngủi thôi, mà lớp chúng tôi đã chết tới hai người.

Vốn chỉ là một trò chơi bỏ phiếu, cuối cùng lại liên tục gây ra thảm kịch, cho tới hiện tại, diễn biến của sự việc đã biến thành một cơn ác mộng mà mọi người không có cách nào để thoát ra.

Đúng lúc này, một bạn nữ la lên với vẻ mặt đầy hốt hoảng: “Các cậu nhìn xem, lại có đợt bỏ phiếu mới!”

Một bạn trong lớp có đem theo điện thoại vội mở zalo ra, tôi cũng thế. Đúng là trong nhóm chat của lớp, một đợt bỏ phiếu mới đã bắt đầu. Vẫn như cũ, là do nick Trần Phong khởi xướng, chủ đề bỏ phiếu cũng vẫn như hôm qua, chọn một trong hai lựa chọn được đưa ra.

‘Lựa chọn thứ nhất: Tiêu Nam phải nhảy một đoạn vũ đạo trước mặt mọi người.

Lựa chọn thứ hai: Phùng Minh phải nhảy từ cửa sổ lớp học xuống.’

“Cái quái gì vậy?” Đọc nội dung đợt bỏ phiếu trước mắt, tôi không nhịn được mà thốt lên. Còn Lý Mạc Phàm thì sắc mặc kỳ lạ, nói: “Bắt Tiêu Nam nhảy múa trước mặt mọi người thì còn tạm chấp nhận đi, còn bắt Phùng Minh nhảy từ cửa sổ lớp học xuống, vậy có khác nào bảo cậu ấy tự sát đâu?”

Tiêu Nam là một nữ sinh có thân hình quyến rũ, tính cách hiền hòa, ngay lúc này, mặt cô ấy trắng bệch nhìn vào màn hình điện thoại, giọng đầy sợ hãi: “Không thể nào, đây không phải là sự thật, đúng không?”

Phùng Minh thì lại càng hoảng hơn, cô ấy xem điện thoại của mình, môi run run không nói thành lời.

Vì cái chết của Lý Vũ Tuyền nên cả lớp nghỉ học buổi chiều. Giáo viên chủ nhiệm vội vàng thông báo cho phụ huynh, ở ngoài hành lang, thỉnh thoảng chúng tôi nghe được tiếng khóc thảm thiết của cha mẹ Lý Vũ Tuyền.

Cảnh sát liên tục tìm nhân chứng để lấy lời khai, tất cả chúng tôi đều ngồi trong phòng học, một nhóm được cảnh sát gọi đi, rồi quay về, rồi lại một nhóm khác được gọi đi. Chúng tôi giống hệt như tội phạm tử hình chờ chết, mỗi phút mỗi giây trôi qua đều cảm thấy vô cùng khó khăn.

Rất nhanh đã đến lượt tôi, tôi được đưa đến một căn phòng trống, hai cảnh sát đang ngồi ở bàn làm việc, anh cảnh sát gầy gầy đang hút thuốc lá, còn anh béo ngồi đối diện tôi, hỏi: “Không có nhiều thời gian, tôi vào vấn đề chính luôn nhé, cậu và Lý Vũ Tuyền quan hệ thế nào?”

“Không có quan hệ gì đặc biệt, chỉ là bạn học phổ thông thôi.” Tôi cẩn thận trả lời.

“Khoảng thời gian gần đây, nạn nhân có biểu hiện gì không bình thường không? Ví dụ như có xích mích với người khác, gây thù oán, hoặc là chuyện tình cảm không được như ý muốn chẳng hạn?”

“Những chuyện này tôi không rõ lắm, tôi với Lý Vũ Tuyền cũng không thân.” Tôi lắc đầu nói, Lý Vũ Tuyền là một hoa khôi của lớp, tôi và cô ấy là hai thái cực khác nhau, ngày thường cũng ít khi nói chuyện.

“Vậy thì gần đây cậu có từng nghe cô ấy nói mình muốn tự sát không?”

“Không có.”

“Vậy cậu có cảm thấy hành động tự sát của cô ấy có gì kỳ quặc không?”

“Không có.”

Những câu anh cảnh sát béo hỏi tôi, tôi đều trả lời rất thành thật.

“Lớp của các cậu gần đây có phát sinh chuyện gì lạ không?” Anh ta đột nhiên hỏi vậy. Tôi liếc nhìn anh cảnh sát gầy bên cạnh, thấy anh ta đã hút xong điếu thuốc, đang rút điếu thứ hai. Sau đó tôi vội trả lời: “Không có gì lạ hết.”

“Được rồi..., vậy đi, cậu ra ngoài trước đi.” Anh cảnh sát béo hơi thất vọng nói. Tôi gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài, đợi cánh cửa phòng đóng sầm lại rồi, mồ hôi lạnh của tôi mới bắt đầu tuôn ra.

Tôi quay trở lại lớp học, cả phòng im phăng phắc, người nào cũng trầm mặc, sợ hãi, thỉnh thoảng có tiếng thút thít của các bạn nữ vang lên.

“Mọi người im lặng một lát.” Quan Ngọc bước lên bục giảng.

“Bây giờ chúng ta có thể khẳng định, lớp của chúng ta đã bị nguyền rủa rồi.” Quan Ngọc nói, sau đó hướng cặp mắt đẹp nhìn về phía chúng tôi: “Cho nên chúng ta nhất định phải đoàn kết lại để tìm ra cách giải quyết, nếu không, người chết tiếp theo có thể là bất cứ người nào trong số chúng ta.”

“Cậu nói nhiều như vậy làm gì, nói thẳng biện pháp ra luôn không được sao?” Vương Vũ dưới lớp hung hăng nói.

“Thật ra tớ cũng không có biện pháp nào hay, chỉ vừa nghĩ đến một cách.” Quan Ngọc ngập ngừng: “Đó chính là rời nhóm.”

Cô ấy vừa dứt lời, mắt mọi người trong lớp đều sáng lên. Đúng vậy, chuyện này xảy ra kể từ khi nhóm bắt đầu có đợt bỏ phiếu, nếu rời khỏi nhóm, không chừng mọi thứ sẽ kết thúc.

Nhưng câu tiếp theo của Quan Ngọc lại khiến mọi người bỏ ý định đó: “Dĩ nhiên, chẳng biết được hậu quả của việc rời nhóm sẽ ra sao, tớ cũng không dám thử, có bạn nào chịu thử trước không?” Quan Ngọc nhìn một lượt xung quanh, sắc mặt từng người từng người bắt đầu thay đổi, rồi lại quay về sự tĩnh lặng ban đầu.

Ai biết được rời nhóm sẽ xảy ra chuyện gì, lỡ chết thì sao? Chẳng ai ngu tới mức tự mình thử cả, thi thể Lý Vũ Tuyền hiện vẫn còn ở dưới lầu, không người nào muốn mình sẽ trở thành người kế tiếp.