Rất nhanh, cảnh sát đã có mặt, pháp y cũng nhanh chóng tiến hành kiểm tra thi thể của Trần Phong. Toàn bộ học sinh chúng tôi phải ra khỏi phòng học, cả đám đứng ở bên ngoài khϊếp đảm nhìn vào bên trong. Trong phòng học, giáo viên chủ nhiệm đang trình bày với cảnh sát, cảnh sát cũng đang yêu cầu lấy lời khai của người chứng khiến.
Mỗi người chúng tôi đều cảm nhận được sự sợ hãi mà trước nay mình chưa từng trải qua, chụm đầu lại nhỏ giọng bàn luận với nhau, tại sao Trần Phong lại có hành động gớm ghiếc như vậy, ở trước mặt đông người, tự xé cổ họng của mình.
“Sao Trần phong lại làm vậy? Chết một cách quá tàn nhẫn như thế?”
“Có khi nào cậu ấy bị điên hay không, hồi nãy tớ thấy tinh thần của cậu ấy cũng không được tốt cho lắm.”
“Không thể nào, Trần Phong học chung lớp với chúng ta cũng hơn một năm rồi, đâu ai thấy cậu ấy bị gì đâu.”
Cảnh sát rất nhanh đã bước ra, cho chúng tôi một lời giải thích.
“Kết quả kiểm tra cho thấy, Trần Phong bị mắc bệnh động kinh, bệnh tột nhiên phát tác lúc đang đi học, vì vậy mới khiến thần trí hỗn loạn, tự sát mà chết.”
Chuyện này nhanh chóng kết thúc, thi thể Trần Phong cũng đã được đưa đi. Còn cả bọn chúng tôi không ai dám quay lại lớp học, vì ở đó có một người vừa mới chết. Giáo viên không những không ép mà còn cho mọi người nghỉ học buổi chiều, chỉ cần vận động ở bên ngoài.
Bước đi trên sân trường, tâm trạng của tôi vẫn chưa thể nào bình ổn được, vừa rồi lúc Trần Phong tự sát, tôi ở sát bên, khi ấy, thái độ của Trần Phong rõ ràng không phải là thần trí hỗn loạn, mà hệt như có một người nào đó bóp chặt cổ của cậu ấy từ phía sau. Còn Trần Phong vì muốn thoát ra nên mới vùng vẫy không ngừng, còn đưa tay cào cấu cốt để gỡ bỏ bàn tay đó, thế nên mới khiến cậu ấy tử vong.
Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy nổi da gà. Tôi lắc lắc đầu, cố gắng xua tan cái suy nghĩ vớ vẩn này đi, nhưng nó vẫn cứ bám riết lấy tôi như hình với bóng, khiến bản thân tôi luôn cảm thấy bất an.
“Này, Trương Vỹ, cậu không sao chứ?” Đột nhiên có người vỗ vai tôi, làm tôi giật bắn mình. Thì ra là bạn học ngồi chung bàn, Lý Mạc Phàm. Lý Mạc Phàm không chỉ là bạn ngồi chung bàn, mà còn là bạn thân nhất của tôi thời trung học.
“Không sao, tớ chỉ sợ chút thôi.” Tôi lắc đầu trả lời.
“Đúng thật, ai mà ngờ Trần Phong lại chết đột ngột như thế chứ.” Lý Mạc Phàm nói.
“Thôi, tụi mình qua bên kia nói chuyện đi.” Tôi rủ.
Tôi nói chuyện phiếm với Lý Mạc Phàm suốt cả buổi chiều. Cái chết của Trần Phong giống như một cơn bão lan xa, không có điểm dừng. Trước khi phòng học được dọn dẹp cọ rửa sạch sẽ, cũng chưa có ai dám quay lại. Còn các bạn lớp khác thì bàn tán nhao nhao, một bầu không khí quỷ dị bao bọc cả trường cho đến tận khi tan học.
Về tới nhà, sau khi cơm nước qua loa, tôi liền nằm trên giường nghịch điện thoại. Đúng lúc này, zalo có thông báo, lại là tin nhắn từ nhóm chat ở lớp. Sau khi thờ ơ mở tin ra xem, sắc mặt tôi trở nên xám ngoét, tôi cảm thấy toàn thân lạnh băng, cả người không ngừng run lên bần bật.
Là tin nhắn của Trần Phong gửi tới nhóm chat của lớp, nick chat lẽ ra đã tắt lại đột ngột sáng lên, lại còn là ‘đang soạn tin...’.
“Tớ chuẩn bị mở ra một đợt bỏ phiếu mới, ai đang học lớp mười một đều được tham gia. Người có số phiếu cao nhất sẽ phải thực hiện nội dung đợt bỏ phiếu trong vòng hai mươi bốn giờ, không thì sẽ bị phạt.”
“Chuyện này là sao?” Tôi lẩm bẩm một mình, cảm thấy lạnh sống lưng. Sáng nay, Trần Phong đã tự sát một cách quỷ dị, vậy mà tối đến cậu ấy lại online. Sau tôi, những bạn khác cũng đã phát hiện, nhóm chat bắt đầu ầm ĩ.
“Cậu là ai? Sao lại dùng tài khoản của Trần Phong?” Là tin nhắn của lão Vương, cậu ta tên là Vương Vũ, lớp phó thể dục, chơi rất thân với Trần Phong.
“Tóm lại cậu là ai, sao lại lấy tên Trần Phong?”
Cả nhóm hỏi dồn, nhưng Trần Phong vẫn không trả lời, thay vào đó, cậu ấy bắt đầu gửi nội dung bỏ phiếu, chủ đề chỉ có một câu:
‘Chọn một trong hai lựa chọn sau đây:
Lựa chọn thứ nhất: Lý Vũ Tuyền phải bắt chước chó sủa cho mọi người xem.
Lựa chọn thứ hai: Trương Văn Tĩnh phải bày tỏ với đối tượng mình thầm mến ở nơi công cộng.’
Thời gian hiển thị trên đợt bỏ phiếu là bốn giờ, sau bốn giờ, công cụ bỏ phiếu sẽ tự động ngừng và hiển thị kết quả, người bỏ phiếu được ẩn danh, hay nói cách khác là không ai biết ai lựa chọn cái gì.
Lý Vũ Tuyền là hoa khôi của lớp chúng tôi, gương mặt mỹ miều, thân hình đầy đặn. Còn Trương Văn Tĩnh cũng xinh xắn, là một cô gái điềm tĩnh hệt như tên của mình, trong lớp cũng có rất nhiều ban nam để ý cô ấy.
“Đừng có đánh trống lãng, rốt cuộc mày là ai? Dám dùng nick zalo của Trần Phong để đùa, có ngon thì xuất hiện đi, có tin tao gϊếŧ chết mày hay không?” Đây là tin nhắn của Vương Vũ.
“Ai mà lại ác như vậy chứ, bạn học Trần Phong của chúng tớ đã mất rồi, mà còn lấy níck của cậu ấy để đùa giỡn nữa?” Đây là tin nhắn của Tề Giai Vỹ, cậu ấy là một công tử con nhà giàu đẹp trai, cũng là một nam sinh nổi bật trong lớp chúng tôi, đương nhiên, vì vậy mà không thân với Vương Vũ lắm.
“Lại còn bày trò bỏ phiếu gì nữa, quản trị viên mau xóa đi.” Tiêu Nam trả lời.