Người Chơi Hung Mãnh

Chương 30: Oán Thù

Cạch, cạch, cạch.

Tiếng bước chân vang lên sau lưng Phùng Thiết Căn.

Lòng bàn chân của hắc cương dính đầy máu đen sền sệt, cọ xát vào lớp sỏi mịn trên con đường xi măng, càng thấy chói tai hơn trong màn đêm tĩnh lặng.

Phùng Thiết Căn không dám nhìn lại, chỉ liều mạng di chuyển mắt cá chân đã bị gãy của mình, lảo đảo tiến về phía trước từng bước một.

Đối mặt với nỗi sợ hãi và khát vọng sống sót, nỗi đau dữ dội như xuyên qua não của hắn ta cũng đành phải nhường bước.

Lách cách.

Tiếng xương gãy quá rõ ràng khiến Phùng Thiết Căn lảo đảo ngã xuống đất, hắn ta chật vật quay người lại, nhìn con cương thi gầy gò, khuôn mặt toàn là nước mắt, nước mũi và bụi bặm.

Hắc cương uốn cong cột sống, bước từ từ về phía Phùng Thiết Căn, màu đỏ tươi khó tả của nội tạng rơi ra từ cái miệng không một chiếc răng nào của nó, chỉ còn lại đôi mắt trắng đυ.c vô thần.

Nó khom lưng xuống, những chiếc móng dài sắc nhọn đung đưa trong gió, vô thức cào lên đất.

Kèm theo tiếng xì xầm chát chúa, bề mặt xi măng bị những chiếc móng vuốt cào xé toạc hằn lên những vết thương sâu hoẳm.

-Mẹ!

Phùng Thiết Căn bật khóc, khàn khàn hét lên:

-Mẹ, không phải con muốn bỏ đói mẹ, là Trương Thúy Phương, là Trương Thúy Phương người đàn bà đó không cho mẹ ăn!

Hắc cương ngoảnh mặt làm ngơ.

Hận thù, oan khuất, bi phẫn, tuyệt vọng. Những cảm xúc tột cùng này khiến cho người chết một lần nữa hồi sinh, đã chi phối hoàn toàn thần chí của hắc cương.

Ngoại trừ việc trả thù, trong tâm trí thối nát của nó đã không còn chứa bất cứ thứ gì khác.

Đối mặt với hắc cương, Phùng Thiết Căn co quắp ngồi trên mặt đất, dùng cả tay chân để lùi về phía sau:

-Con là Thiết Căn, Thiết Căn! Là con trai của mẹ!

-Mẹ! Mẹ có nhớ không? Cha mất sớm, đều là mẹ một tay phân một tay nướ© ŧıểυ nuôi con lớn.

-Năm ấy trong thôn xảy ra thiên tai, nhà nào cũng không có gì để ăn, mẹ ngay thẳng cả đời, để nuôi con và bà, không thể không làm con chuột ăn cắp, trộm lương thực từ trong cối xay gió ra.

-Trưởng thôn phát hiện lương thực bị giảm bớt, nên đã tiến hành khám xét nghiêm ngặt, để phóng tránh mang lậu ra ngoài.

-Không còn cách nào khác trước khi sắp tới giờ tan làm mẹ đã phải trốn vào trong cối xay gió, tranh thủ trời tối, chịu đựng nôn mửa, từng miếng từng miếng nuốt số lương thực khô ráp đó vào, ào ào, ào ào, đầy hết cái dạ dày.

-Con và bà ở nhà đói đến chóng mặt, mẹ về đến nhà, mặt mày đỏ bừng, cúi xuống bắt đầu nôn khan.

-Bà nội và con đều cho là mẹ bị ốm, ôm lấy mẹ mà khóc, toàn thân mẹ chảy đầy mồ hôi, sống lưng cong như con tôm.”

-Tiếng nôn mửa giống như sấm đánh, mùi của hạt đậu hòa cùng với nước dãi và máu tanh, lạch cạch lạch cạch rơi vào trong chậu gỗ giống như trân châu.

-Mẹ ngẩng đầu lên, cười với con, khàn khàn nói: “Con trai, hai mẹ con ta được cứu rồi."

-Ngày qua ngày, cuối cùng bà và con không phải chịu đói nữa, nhưng mẹ thì gầy đi, chẳng khác gì cây sào.

-Gia đình chúng ta đã sống sót sau nạn đói.

Phùng Thiết Căn đôi mắt đỏ hoe, quỳ gối trước con cương thi là mẹ mình, khóc:

-Mẹ ơi, con xin lỗi, con không phải là người, mẹ ạ.

Hắc cương dừng bước, đứng trước mặt con trai mình, khuôn mặt khô quắt xấu xí dường như có một biểu cảm kỳ lạ nào đó lộ lên trên.

Nó run rẩy cúi xuống, vươn tay ôm lấy Phùng Thiết Căn.

Ngay khi khuôn mặt Phùng Thiết Căn lộ ra niềm vui sướиɠ, thì giây tiếp theo, hắn ta bị trói chặt bởi hai cánh tay của hắc cương.

Hai cánh tay hắc cương cứng như kìm sắt kẹp chặt lấy Phùng Thiết Căn, khiến nước da hắn ta đỏ bừng, nổi hết gân xanh lên.

-Mẹ...

Đôi mắt của Phùng Thiết Căn nổ tung, một tiếng rêи ɾỉ thoát ra từ cổ họng hắn ta.

Két.

Xương gãy, nội tạng vỡ ra, Phùng Thiết Căn đã chết, giống như một vũng bùn, tuột khỏi vòng tay của hắc cương.

Hắc cương đứng tại chỗ sững sờ nhìn cái xác dưới chân, hồi lâu sau, nó mới ngồi xổm xuống, xé bụng cái xác ra, moi hết ruột gan nuốt vào bụng.

Khi máu thức ăn xuống dưới bụng, lớp da khô như vỏ cây của cương thi dần dần mềm mại lên, cùng với đó lớp lông trên người cùng lóe lên ánh sáng lấp lánh.

Nếu như cơ thể nó không bị phân hủy, nếu như linh trí của nó chưa bị dập tắt, nó nhất định sẽ dở khóc dở cười.

Đáng tiếc, không hề có nước mắt hay nụ cười nào trên khuôn mặt đen sạm đó.

Đột nhiên, Hắc cương đang nhai nội tạng lại ngửi thấy hơi thở người sống, nó ngẩng đầu lên nhìn về rừng cây phía trên vách đá của con đường núi quanh co.

Soạt soạt, Lý Ngang bước ra khỏi rừng cây đung đưa, nhảy xuống vách đá, đứng trên đường cao tốc.

Dựa vào khả năng làm suy yếu cảm giác tồn tại của mặt nạ, hắn đã trốn trong rừng hơn mười phút, lặng im nhìn hắc cương hoàn thành việc báo thù của nó.

-Oan có đầu, nợ có chủ, có thù báo thù, có oán báo oán.

Lý Ngang không quan tâm hắc cương có thể hiểu được hay không, hắn bình tĩnh nói:

-Cương thi được sinh ra từ oán khí trong trời đất, lấy oán hận làm sức mạnh. Ta sẽ không ngăn cản ngươi trả thù, nhưng khi hận thù đã bị xóa sạch, thì cũng là lúc ra đi.

Hắc cương không nói một lời, nhưng đáp lại bằng sự im lặng.

Một người và một xác chết lặng lẽ đối diện nhau dưới màn đêm tĩnh mịch, chiếc xe tải nhỏ tông vào đống đá đang bốc khói tưởng chừng cuối cùng cũng không thể cầm lòng được, đèn xe nhấp nháy, dần dần chuyển sang tắt.

Khi đèn xe tắt, hắc cương động đậy.

Hình dáng của nó giống như một bóng ma, sải bước từng nhịp, nhẹ nhàng lướt qua khoảng cách hàng chục mét, vụt qua trước mặt Lý Ngang, một trảo vung ra.

Những chiếc móng vuốt dài cắt vào không khí phát ra âm thanh sắc nhọn, Lý Ngang vốn đã chuẩn bị từ lâu, hai chân bám chặt như gang thép đâm vào mặt đất, nửa thân trên thẳng như tấm ván, ngả người ra sau.