Trẫm

Chương 38: Người Thay Đổi Mạt Chược (1)

Triệu Hãn nói: “Phu nhân quá khen rồi.”

Lâu thị thấy hắn nhỏ tuổi, đã biểu hiện lời nói hành động khéo léo, không khỏi hỏi: “Trong nhà ngươi là làm nghề gì?”

Triệu Hãn lặp lại lời nói dối lúc trước: “Hồi bẩm phu nhân, tiểu tử xuất thân nho hộ, gia phụ chính là cử nhân huyện Võ Thanh phủ Phách Châu. Bởi chính trực thanh chính, gia phụ tuy đỗ cử nhân, lại từ chối hương dân tặng quà, nhà nghèo không qua được thiên tai năm nay. Khi cả nhà chạy nạn, lại gặp mã phỉ cướp sạch, cả nhà chỉ còn ta cùng tiểu muội sống nương tựa lẫn nhau.”

“Lệnh tôn nhân sĩ thanh liêm, làm người ta bội phục.” Lâu thị thở dài nói, “Tuổi còn nhỏ, đã lưu lạc tha hương, huynh muội các ngươi cũng đáng thương.”

Triệu Hãn nói: “Mỗi người đều có số mệnh, không cần oán trời.”

Một đứa trẻ mười tuổi, biểu hiện thong dong như thế, Lâu thị càng nhìn càng thích. Nàng hỏi: “Việc ban đêm tập kích loạn tặc ở trấn Độc Lưu, là thật phải không?”

Triệu Hãn mỉm cười nói: “Nửa thật nửa giả.”

“Ồ?” Lâu thị có chút kinh ngạc, “Những cái nào là thật, những cái nào là giả?”

Triệu Hãn nói: “Tiểu tử lúc ấy cơ thể yếu ớt, muội muội cũng đang bệnh, chưa theo công tử cùng nhau gϊếŧ địch. Sở dĩ nói như vậy, là tiểu tử mới đến, sợ hãi bị hạ nhân khác bắt nạt. Về phần hiến kế phá địch, cũng là công tử làm ra.”

Lâu thị hơi suy tư, cười nói: “Ngươi cũng đừng dát vàng lên mặt thiếu gia, nếu thật sự là hắn nghĩ ra kế sách, đã sớm tự mình nói vô số lần.”

“Có thể là công tử hiến kế.” Triệu Hãn nhắc nhở, “Nghe nói tuần phủ lão gia sắp đến đây.”

Lâu thị không khỏi cười càng thêm vui vẻ: “Tuổi còn nhỏ, đã thất khiếu linh lung, không hổ xuất thân gia đình nho nghiệp. Ngươi ưu tú như vậy, nghĩ hẳn lệnh muội cũng không kém, ngày mai bảo nó vào ở nội viện.”

“Đa tạ phu nhân cất nhắc.” Triệu Hãn phi thường vui vẻ.

Lâu thị còn nói: “Về phần ngươi, thiếu gia có an bài khác, trước tiên an tâm ở tạm Trung Cần viện.”

Triệu Hãn nói: “Tiểu tử chờ đợi sai phái bất cứ lúc nào.”

Thị nữ Nghênh Xuân rốt cuộc bưng nước trà vào, đặt xuống nói: “Tiểu ca mời thong thả dùng.”

Triệu Hãn nói: “Làm phiền tỷ tỷ.”

Lâu thị nói với Nghênh Xuân: “Hãn Nhi mới đến, cho hắn hai lượng bạc lễ gặp mặt.”

Hai lượng bạc?

Nghênh Xuân nhất thời có chút kinh ngạc, không khỏi nhìn Triệu Hãn thêm vài lần, nhận lệnh đi chuẩn bị phong bao bạc.

Lâu thị lại bắt đầu tán gẫu việc nhà, hỏi Triệu Hãn ăn ở có quen hay không, thích ứng khí hậu Giang Tây hay không vân vân, giống như hóa thân thành trưởng bối gia tộc Triệu Hãn.

Rốt cuộc, Nghênh Xuân mang phong bao cầm đến.

Lâu thị cười nói: “Đây là lễ gặp mặt, cầm dùng trà.”

Triệu Hãn lập tức đứng dậy chắp tay: “Đa tạ phu nhân ban thưởng, tiểu tử cáo lui trước.”

“Đi đi.” Lâu thị mỉm cười.

Nghênh Xuân thay đổi khuôn mặt không cảm xúc lúc trước, trên mặt luôn mang theo nụ cười, chẳng những mang Triệu Hãn tiễn ra khỏi sảnh nhỏ, thậm chí tự mình tiễn hắn đến cửa nội viện.

“Hãn Nhi.” Nghênh Xuân đột nhiên báo cho, “Nếu là gặp việc khó giải quyết, lại không vào được nội viện, không gặp được thiếu gia, thiếu phu nhân, có thể đi tìm Trọng Lương của Trung Cần viện.”

Triệu Hãn chắp tay nói: “Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở.”

Trở lại Trung Cần viện, Triệu Hãn đầu tiên là tìm tới Tửu Phách, nói bóng nói gió hỏi thăm tin tức.

Tửu Phách mở cửa sổ, chỉ vào một lão bộc tưới nước cho cây to: “Đó, lão chính là Trọng Lương, chuyên trách vẩy nước quét nhà tưới cây Trung Cần viện cùng ngõ Thúy Trúc.”

“Ngươi quen với lão không?” Triệu Hãn lại hỏi.

Tửu Phách cười nói: “Một lão già quét rác tưới nước, ta không có việc gì thân với lão làm chi?”

Được rồi, ngay cả Tửu Phách cũng không biết, nơi này có lão bộc là cơ sở ngầm của nội viện.

Thiếu nãi nãi Lâu thị, hiển nhiên đối với Trung Cần viện rõ như lòng bàn tay, bao gồm lão bà của Phí quản sự tự cho mình là phu nhân.

Sở dĩ không trở mặt, không có gì ngoài hai nguyên nhân:

Thứ nhất, Phí quản sự là xuất thân thư đồng của Phí Ánh Hoàn.

Thứ hai, Lăng phu nhân là xuất thân nha hoàn của lão thái thái.

Ngày nào đó Phí thị lão thái thái, cũng chính là mẹ đẻ của Phí Ánh Hoàn cụ đi chân lạnh toát hồn về Tây Thiên, thiếu nãi nãi Lâu thị nhất định xé rách da mặt!

Triệu Hãn cẩn thận cân nhắc, mình rốt cuộc tính là người của đại thiếu gia, hay là người của thiếu nãi nãi Lâu thị?

Hôm sau, sáng sớm.

Thị nữ nội viện Đông Phúc lặng yên tới Trung Cần viện.

Lăng phu nhân không ai bì nổi, nghe tin lập tức ra cửa nghênh đón, lấy lòng nói: “Đông Phúc cô nương có gì sai phái? Là chuyện tuần phủ lão gia phải không?”

Đông Phúc mặt không biểu cảm, chậm rãi nói: “Phụng mệnh thiếu phu nhân, đến chỗ ngươi đón nữ đồng.”

“Xin hỏi là nữ đồng nào?” Lăng phu nhân hỏi thăm.

Đông Phúc nói: “Triệu Trinh Phương.”

Sắc mặt Lăng phu nhân có chút không vui, nhưng nháy mắt khôi phục nụ cười, lập tức quát nha hoàn bên người: “Còn không đi dẫn Triệu Trinh Phương đến!”

“Không cần, ta tự mình qau đó.” Khi nói chuyện, Đông Phúc đã cất bước.

Lăng phu nhân vội vàng đuổi theo, tìm đề tài để nói chuyện: “Đông Phúc cô nương hiếm khi đến Trung Cần viện, không bằng uống chén trà nhỏ lại đi? Trước đó vài ngày, ông chồng kia nhà ta đi Củng Bắc uyển nghe sai bảo, lão gia thưởng hai lượng trà Hà Hồng thượng hảo.”

Trà Hà Hồng là đặc sản bản địa Duyên Sơn, đã tiêu thụ toàn cầu, rất được quý tộc châu Âu theo đuổi.

“Đã là trà ngon lão gia thưởng, ta một nha hoàn chỉ sợ vô phúc tiêu thụ.” Đông Phúc mắt không nhìn nghiêng, chậm rãi đi tới đông sương, nhẹ nhàng gõ vang cửa phòng, “Hãn Nhi có đây không?”

Triệu Hãn đẩy cửa mà ra: “Chính là đệ, vấn an tỷ tỷ.”

Đông Phúc rốt cuộc lộ ra mỉm cười, tự giới thiệu: “Hãn Nhi, ta tên Đông Phúc, là hầu gái của thiếu phu nhân.”

“Thì ra là Đông Phúc tỷ tỷ.” Triệu Hãn chắp tay chào.

Đông Phúc nói rõ ý đồ đến: “Ta lần này đến, là đón Trinh Phương muội tử đi nội viện.”

Triệu Hãn cung nghênh nói: “Mời tỷ tỷ vào trong phòng ngồi.”

“Cũng được, đi ngồi một chút.” Đông Phúc mỉm cười vào nhà.

Triệu Hãn lại nói: “Mời Lăng phu nhân vào.”

Cái xưng hô này, khiến Lăng phu nhân có chút kinh hoảng, theo bản năng nhìn về phía Đông Phúc.

Đông Phúc đã vào phòng, đầu cũng không quay lại, tựa như cái gì cũng chưa nghe được.

Lăng phu nhân thấp thỏm theo vào, đánh giá bố trí trong phòng, cao giọng nói: “Có chút keo kiệt rồi, cái chậu rửa mặt này cũng hỏng rồi, không biết đã dùng bao nhiêu năm, lát nữa ta bảo người đưa cái mới đến.”

Triệu Hãn nói: “Đa tạ ý tốt của phu nhân, ta chỉ là gia đồng, thân thể không mảnh mai như vậy.”

“Đừng gọi phu nhân, thế này không phải tổn thọ ta sao?” Lăng phu nhân càng thêm ân cần, “Hãn Nhi được thiếu gia, thiếu phu nhân coi trọng, nếu còn dùng cái chậu rửa mặt hỏng, chẳng phải là làm mất mặt thiếu gia, thiếu phu nhân?”