Trẫm

Chương 32: Lễ Giáo Nghiêm Ngặt

Tín Hà, đời Thanh đổi tên Tín Giang, Triệu Hãn thật đúng là chưa từng tới.

Một đường ôm trọn cảnh sắc vùng sông nước, không bao lâu đã tới Nga Hồ trấn. Trấn này tuy không hưng thịnh bằng trấn Hà Khẩu, nhưng cũng thuộc loại trấn lớn buôn bán, vô số lá trà, đồ sứ trấn Cảnh Đức, từ nơi này hướng đông vận đi các nơi của Chiết Giang.

Cửa hàng trên Nga Hồ trấn, hơn phân nửa đều là của nhà Phí Ánh Hoàn.

Đất đai quanh trấn Nga Hồ, cũng có non nửa là của nhà Phí Ánh Hoàn.

“Đại thiếu gia đã về rồi! Đại thiếu gia đã về rồi!”

Ở nháy mắt Phí Ánh Hoàn bước ra khoang thuyền, đã có người làm việc ở bến tàu nhận ra, lập tức mở cổ họng bắt đầu rống to.

Tiếp theo, tiếng hô lúc trầm lúc bổng, từ bến tàu truyền mãi tới ngoài đường.

Rất nhanh có mấy người trẻ tuổi, hướng về phía núi Nga Hồ chạy như điên, ngươi truy ta đuổi như thi chạy. Ai chạy đến Phí gia báo tin trước, người đó có thể đạt được càng nhiều tiền thưởng hơn, loại chuyện tốt này có thể nào tụt lại phía sau người ta.

“Đại thiếu gia!”

“Đại thiếu gia!”

Một đường đi qua, ven đường gặp mấy người, đều dừng lại ân cần thăm hỏi.

Phí Ánh Hoàn ngẩng đầu ưỡn ngực, luôn mỉm cười, giống như ngôi sao lớn đang kiểm duyệt fan.

Ở trong cảm nhận của Triệu Hãn, Phí công tử giờ phút này hình tượng thay đổi hẳn, hoàn mỹ hóa thân thành... Đứa con ngốc nhà địa chủ.

Cẩn thận quan sát những người dân này, Triệu Hãn phát hiện bọn họ tinh thần diện mạo đều không tệ, hiển nhiên cuộc sống tạm thời còn sống được.

Ra khỏi trấn nhỏ, đó là ruộng đất bờ ruộng dọc ngang.

Rất nhiều nông dân đang ở đồng ruộng làm việc, mạ lương thực mùa thu xanh um tươi tốt, xem ra năm nay lại sẽ nghênh đón mùa thu hoạch lớn.

Nếu là chỉ nhìn mặt ngoài, tựa như nơi đây đã toàn dân bước vào xã hội tiểu khang*!

* cả xã hội đều ở mức thịnh vượng vừa phải

Đi một lát, một đám người vội vã chạy tới.

Hai dư phu* chạy tới trước mặt Phí Ánh Hoàn, buông cáng tre cung kính nói: “Mời đại thiếu gia lên kiệu.”

* ám chỉ xa phu hoặc kiệu phu

Phí Ánh Hoàn cũng không nói nhiều, tập mãi thành thói quen ngồi lên.

“Khởi kiệu, chống ô!” Lại có một gia nô trung niên hô to, lại là thư đồng theo Phí Ánh Hoàn lớn lên, hôm nay đã ở Phí gia đảm nhiệm quản sự tầng trung.

Dư phu nâng cáng tre tiến lên, có người hầu to khỏe cầm ô che nắng, tránh cho Phí đại thiếu gia bị phơi nắng.

Phía trước cáng tre có gia nô mở đường, phòng ngừa cả người lẫn vật bất ngờ chạy ra, không cẩn thận va chạm đại thiếu gia.

Sau cáng tre có ba đồng tử đi theo, đều là phó đồng của Phí Ánh Hoàn.

Hòm sách Ngụy Kiếm Hùng đeo, bọc hành lý trong tay Triệu Hãn, cũng đều bị gia nô khác đón lấy.

Quản sự xuất thân thư đồng bảo vệ cáng tre hò hét suốt đường: “Đại thiếu gia về nhà, đại thiếu gia về nhà!”

Mẹ kiếp!

Triệu Hãn nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, một cử nhân về nhà mà thôi, bày vẽ giống như quan lớn biên giới đi tuần.

Vô nghĩa nhất là, ba đồng tử theo sát cáng tre đó, chỉ là phó đồng mà thôi, trên người thế mà tất cả đều mặc tơ lụa.

Thiên hạ thân sĩ, quả nhiên đáng chết!

Có nông phu gánh thùng phân tới, xa xa đã lựa chọn tránh đi, hơn nữa tránh tới cách mấy chục bước, sợ nước phân làm Phí gia đại thiếu gia chịu thối.

Bây giờ biết Duyên Sơn Phí thị, vì sao liên tục hai đời không xuất hiện tiến sĩ, một thế hệ này thậm chí chỉ có cử nhân dòng độc đinh rồi chứ?

Gia phong hỏng rồi!

Lúc Phí Hoành, Phí Thái còn sống, Phí thị không thể ở riêng tích lũy tài sản, huynh đệ tỷ muội phải đoàn kết hữu ái. Con cháu Phí thị không thể sa vào hưởng lạc, mặc dù có được công danh cử nhân, cũng nghiêm khắc quy định mức nô bộc, bình thường ra ngoài nhiều lắm có thể mang một hai người.

Nhưng bây giờ, tộc quy không cho ở riêng đã sớm bị phá hư hoàn toàn, đã phân ra vô số chi nhỏ.

Giữa các tông chi, chẳng những không đồng lòng hợp sức, ngược lại cạnh tranh thâu tóm lẫn nhau, thậm chí còn âm thầm cấu kết người ngoài.

Tộc nhân phái đi Phúc Kiến, Chiết Giang làm ăn, trực tiếp ở tỉnh ngoài tự lập môn hộ, thế lực gia tộc to như vậy bị tách rời thành vô số phần.

Lòng người tan rồi, không tụ lại được.

Con cháu Phí thị cũng dần dần vô tâm khoa cử, bình thường tận tình hưởng thụ, thi đỗ tú tài thì có thể mua chức quan nhỏ như hạt vừng. Nếu là thi tú tài cũng khó, có thể chơi xấu thì chơi xấu, không thể chơi xấu thì cả đời ăn bám mẹ cha.

Qua một lúc nữa, quần thể kiến trúc dựa vào núi mà xây xuất hiện ở trong tầm mắt Triệu Hãn, ít nhất diện tích hai ba trăm mẫu.

Hơn một trăm tộc nhân, gia nô đứng ở cửa chờ đợi đại thiếu gia trở về.

Người cầm đầu, là nhị đệ Phí Ánh Dĩ của Phí Ánh Hoàn, tiếp theo là tam đệ Phí Ánh Kha.

“Đại huynh!” Hai huynh đệ tiến lên chào.

Cáng tre hạ xuống đất, lập tức có gia nô đỡ Phí Ánh Hoàn xuống.

Phí đại thiếu gia chắp tay hoàn lễ, hỏi: “Tứ đệ đâu?”

Phí Ánh Dĩ trả lời: “Tứ đệ cả ngày không ở nhà, cũng không biết đi chỗ nào phát điên rồi. Đại huynh mau mau vào nhà, nhị lão đều ở nhà chờ ngươi đấy.”

Cửa chính đặt một cái chậu than.

Phí Ánh Hoàn nâng bước từ chậu than vượt qua, có thể trừ đi xui xẻo dính phải trên đường.

Về phần hai huynh muội Triệu Hãn, cùng với Ngụy Kiếm Hùng bọn một đám gia nô, chỉ có thể đi đường vòng từ cửa bên tiến vào.

Lễ giáo quy củ nghiêm ngặt, nhất thời hiển lộ hoàn toàn.

Mặc kệ Phí Ánh Hoàn, Ngụy Kiếm Hùng thân cận cỡ nào, mặc dù thân như huynh đệ, chủ chính là chủ, nô chính là nô, lạch trời thân phận không thể vượt qua.

Triệu Hãn nắm tay tiểu muội, theo Ngụy Kiếm Hùng đi vào cửa hông, rẽ ngang rẽ dọc tới một sân nhà.

Ngụy Kiếm Hùng giải thích: “Nơi này là Cảnh Hành uyển của công tử, phụ cận hơn hai mươi gian phòng, đều là đất riêng của công tử. Nếu không được triệu kiến, không thể xông vào tầng sân thứ ba.”

“Đa tạ Ngụy thúc chỉ điểm.” Triệu Hãn ôm quyền nói.

Ba người tới phòng Ngụy Kiếm Hùng, chờ đợi xử lý.

Chờ một lúc, Phí Ánh Hoàn bái kiến cha mẹ chưa về, thư đồng cùng nhau lớn lên với hắn lại đến đây.

Ngụy Kiếm Hùng giới thiệu: “Vị này là tổng quản sự Cảnh Hành uyển Phí Lẫm tiên sinh.”

Triệu Hãn lập tức kéo muội muội chào: “Tiểu tử ra mắt Phí quản sự.”

“Ngụy huynh mạnh khỏe.” Phí Lẫm đầu tiên là cười ôn chuyện với Ngụy Kiếm Hùng, đột nhiên mặt không biểu cảm hỏi Triệu Hãn, “Ngươi chính là đồng tử đại thiếu gia mang về đến?”

Triệu Hãn chỉ có thể hành lễ lần nữa: “Tiểu tử Triệu Hãn, ra mắt Phí quản sự.”

Phí Lẫm lập tức gọi đến một thị nữ, phân phó: “Mặc Hương, mang huynh muội này đi Trung Cần viện, chọn một gian phòng tốt cho bọn họ.”

Không đợi Triệu Hãn rời khỏi, Phí Lẫm lại nụ cười đầy mặt, kề vai sát cánh với Ngụy Kiếm Hùng: “Ngụy huynh, hơn nửa năm không gặp, chúng ta đi uống hai chén.”

Dưới lễ giáo gia quy, nô bộc cũng chia rất nhiều cấp bậc.

Có lẽ Phí Ánh Hoàn tương đối dễ nói chuyện, nhưng quản sự Phí Lẫm này lại phải cẩn thận hầu hạ.

Con mẹ nó quy củ!