Trẫm

Chương 26: Thiên Hạ Đệ Nhất Thanh Lâu (2)

Triệu Hãn nhíu mày nói: “Như thế nào là cố công?”

Lão lại giải thích: “Cái này không dễ nói tách ra. Cố công xen vào giữa lương tiện, bất lương bất tiện, vừa lương vừa tiện. Trong lúc thuê là tiện, phụ thuộc vào nhà chủ, địa vị ngay cả gia nô cũng không bằng. Nếu khế ước thuê giải trừ, có thể hóa thành lương dân, con cháu cũng có thể tham gia khoa cử.”

Hay, Triệu Hãn nhất thời mở rộng tầm mắt.

Cố công này không phải cố công kia, thuộc loại thuật ngữ pháp luật đời Minh, dân gian tục xưng “cố nô (thuê nô bộc)”, không phải làm công bình thường trên xã hội.

Cố công không được nhà chủ coi là người một nhà, bởi vậy thường thường hà khắc đối đãi, ngay cả gia nô cũng có thể bắt nạt bọn họ. Nhưng ít ra còn giữ lại niệm tưởng, không cần sửa đổi dòng họ tổ tông, con cháu còn có thể tham gia khoa cử bình thường!

Trên lý luận, hết hạn thuê, cố công có thể tự do rời đi.

Nhưng ở trong hiện thực, cố công ắt gặp chủ nhân khắt khe, căn bản không cất giữ được tiền bạc gì. Không có năng lực kinh tế, đương nhiên chưa nói tới tự lập môn hộ, còn không bằng thành thành thật thật làm gia nô.

“Đa tạ tiên sinh chỉ giáo.” Triệu Hãn ôm 《 Đại Minh luật 》, cất bước đi về phía nội trạch huyện nha.

...

Vương Dụng Sĩ về huyện thành, lại không về huyện nha gì cả.

Kẻ này to gan lớn mật, thế mà mang lương thực vụ hè đã trưng thu giữ lại, từ chối không đưa đi nộp lên phủ Hà Gian. Mà là mang chỗ lương thực tiền bạc đó dùng cho cứu tế nạn dân cả huyện, dâng tấu thỉnh cầu hoàng đế giảm miễn thuế má.

Thuế má cũng không nộp lên, khảo hạch chiến tích nhất định khó đủ tư cách.

Vương Dụng Sĩ đang lấy tiền đồ mình, cứu lại sinh mệnh vô số nạn dân!

Không chỉ có thế, hắn còn mang theo uy thế chém gϊếŧ chủ bộ, tiêu diệt cường đạo, bắt buộc thương nhân lương thực bình ổn giá lương thực, ép nhà giàu quyên góp tiền bạc lương thực. Trong lúc nhất thời, thân sĩ sôi trào, tiếng oán than dậy đất.

Có tiền bạc có lương thực có người, Vương Dụng Sĩ thành lập kho quan, cho nạn dân mượn hạt giống lương thực.

Nạn dân thật sự không có ruộng trồng trọt, thi hành phương pháp “công chẩn”, bảo bọn họ tu bổ huyện thành, tiếp theo lại khơi thông mương nước, xây dựng lại dịch trạm Đường Quan truân đã bỏ hoang.

Như thế, bận tối tăm mặt mũi, Vương tri huyện đã sớm mang Triệu Hãn quên đi.

Ngay cả Phí Ánh Hoàn, lần nữa gặp được Vương Dụng Sĩ, cũng là chuyện nửa tháng sau đó.

Vương Dụng Sĩ mỏi mệt tiều tụy, tựa như lại già đi rất nhiều, hắn cười nói: “Đại Chiêu huynh, ngươi trái lại có số công tử phú quý, cuộc sống thật sự nhàn nhã thoải mái.”

Phí Ánh Hoàn thở dài nói: “Ài, Kỳ Triệu huynh cần gì như thế, cái mũ cánh chuồn này của ngươi chỉ sợ không đội được tới sang năm.”

Vương Dụng Sĩ có chút bất đắc dĩ, nhưng còn có thể cười được, ra vẻ thoải mái nói: “Ta không có số làm quan, sớm bãi quan về quê cũng tốt. Một người mất chức quan, còn hơn ngàn vạn dân chúng mất mạng, cái này tính ra rất có lãi. Phật gia có câu, cứu một mạng người, hơn xây bảy tầng tháp. Ta lần này xây mười vạn tầng phù đồ, có lẽ có thể khiến con cháu hưởng chút phúc ấm.”

Phí Ánh Hoàn không còn lời nào để chống đỡ, chỉ có thể chỉnh mũi áo, hướng Vương Dụng Sĩ vái hết mức.

Vương Dụng Sĩ mỉm cười nói: “Ta đã phái sư gia đến phủ Hà Gian, chu toàn với tri phủ, ngự sử. Chỉ hy vọng cái mũ quan này có thể đội tới mùa xuân năm sau, không đến mức để cho dân chúng thời kì giáp hạt, lại xuất hiện con mẹ nó một lần nạn đói.”

Phí Ánh Hoàn tâm tình nặng nề, hổ thẹn nói: “Kỳ Triệu huynh để bụng vạn dân, ta không bằng được.”

Vương Dụng Sĩ đột nhiên cười ha ha: “Dù sao ta cái tri huyện này, cũng là dùng bạc đi cửa sau mà có. Đánh mất thì đánh mất, đơn giản tổn thất chút tiền bạc, coi như ở lầu xanh ném cho kỹ nữ.”

Phí Ánh Hoàn rốt cuộc bị chọc cười, mỉm cười nói: “Quan lại của Lại bộ, quả thực như kỹ nữ, cho đủ tiền bạc thì ai đến cũng không từ chối.”

Vương Dụng Sĩ cười càng thêm vui vẻ: “Nói như thế, Lại bộ chính là thiên hạ đệ nhất thanh lâu!”

Phí Ánh Hoàn góp vui nói: “Thượng thư là tú bà, thị lang là quy công.”

“Ha ha ha ha ha!” Vương Dụng Sĩ cười đến rơi cả nước mắt, đột nhiên nghiến răng nói, “Đại Chiêu huynh, chúng ta gian khổ học tập, rốt cuộc tính kỹ nữ hay là ân khách?”

Phí Ánh Hoàn nói thầm: “Kỹ nữ đi.”

Vương Dụng Sĩ nói: “Cho dù là kỹ nữ, ta cũng muốn làm Lương Hồng Ngọc.”

Phí Ánh Hoàn bĩu môi nói: “Vậy ta nhiều lắm có thể làm Tô Tiểu Tiểu.”

“Tô Tiểu Tiểu là đủ.” Vương Dụng Sĩ bi phẫn nói, “Quan lại trong thiên hạ, kẻ không bằng kỹ nữ chiếm đa số, có thể làm một đời danh kỹ đã là không dễ.”

Hai người trò chuyện vui vẻ, cuối cùng dứt khoát ngồi ở thành lâu uống rượu.

Ánh chiều tà rơi xuống.

Phí Ánh Hoàn phủi mông đứng dậy, ôm quyền nói: “Kỳ Triệu huynh, ngu huynh là tới chào từ biệt.”

“Khi nào đi?” Vương Dụng Sĩ hỏi.

Phí Ánh Hoàn nói: “Ngày mai liền đi.”

Vương Dụng Sĩ nói: “Chúc quân thuận buồm xuôi gió.”

Phí Ánh Hoàn nói: “Đứa bé hiến kế sách phá địch, ta tính thu làm thư đồng của khuyển tử. Hắn chưa trả lời, nhắm chừng vẫn luôn chờ gặp ngươi.”

Vương Dụng Sĩ nhíu mày nói: “Cần gì giậu đổ bìm leo* như thế?”

* nghĩa chuẩn hơn là nhân lúc người ta gặp khó khăn

Phí Ánh Hoàn nói: “Quả thật giậu đổ bìm leo, nhưng Phí thị ta suy bại đến cùng, khuyển tử lại là ngu xuẩn trời sinh. Ta nếu ngày nào đó chết, khuyển tử định không giữ được gia nghiệp Nga Hồ Phí thị, sớm hay muộn sẽ bị tông chi khác ngầm chiếm hết. Ta phải giữ lại cho con cái cố mệnh đại thần chứ.”

“Đại Chiêu huynh cũng nhọc lòng.” Vương Dụng Sĩ tỏ vẻ hiểu.

Phí Ánh Hoàn nói: “Kẻ này nhạy bén hơn người, ngày sau nhất định không tầm thường. Hắn nếu thực có tài kinh thiên vĩ địa, ta cũng sẽ giúp hắn một bước lên mây, cho Nga Hồ Phí thị ta cường viện. Hắn nếu chỉ là tư chất trung thượng, cũng có thể phụ tá khuyển tử bảo vệ gia nghiệp. Trái phải các kiểu, là không thiệt.”

Vương Dụng Sĩ cười nói: “Ngươi trái lại tính toán cũng hay. Thôi được, ta phái người đưa hai mươi lượng bạc cho hắn, hơn nữa giúp Đại Chiêu huynh chặt đứt tạp niệm của hắn.” Nói xong, lại chế nhạo châm chọc, “Bồi dưỡng kẻ này cho tốt, nói không chừng hắn có thể vào các làm tướng, đến lúc đó lại gả con cho, Duyên Sơn Phí thị ngươi không phải lại có thể hưng thịnh sao?”

Phí Ánh Hoàn dở khóc dở cười: “Kỳ Triệu huynh, cần gì lại nói móc ta?”

Vương Dụng Sĩ gắt: “Ngươi chính là tên khốn kiếp, hai cử nhân, tính kế một đứa bé. Không có mặt mũi, cực điểm vô sỉ!”

Phí Ánh Hoàn giải vây cho bản thân nói: “Tính kế thì tính kế, cũng không thương thiên hại lí, thậm chí cứu tính mạng huynh muội bọn họ.”

“Nếu không phải như thế, lão tử sẽ không giúp ngươi.” Vương Dụng Sĩ lại nhịn không được nói tục, “Ngươi tên chó này tuy láu cá, lại ít nhiều còn có chút lương tâm. Không giống cầm thú cả triều, lương tâm đều bị chó ăn mất rồi!”