Chị Đại Xuyên Không!!!

Chương 50

Nàng và hắn đặt chân lên hoàng cung Linh Bắc là rạng sáng tinh mơ, thế nhưng không ngờ được có rất nhiều người ở Ngọ môn chào đón bọn họ!

Phu quân nàng thật quyền lực đi?

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng quý phi thiên tuế, thiên thiên tuế"

Cảm giác song hành cùng nhau đứng trên cao được mọi người tung hô. Cả nàng và hắn đều thoả mãn mỉm cười, nàng nhìn tới phía có nữ nhân thật nhiều

"Mẫu hậu" - Dương Chi không nhịn được buông tay hắn chạy xuống bên cạnh thái hậu mà nhào đến ôm bà

"Nhi tức của ta" - bà rơi nước mắt ôm lấy nàng, chỉ mới mấy tháng mà đã thật nhớ nhung, đồng hương của ta! - "Con có khoẻ hay không? Quay một vòng cho mẫu hậu xem nào"

"Con rất khoẻ, rất nhớ người" - nàng vừa nói vừa như đứa trẻ vâng lời quay một vòng

Bà cười hiền nhìn nàng, sau đó lại lôi kéo tay Minh Nguyệt, Minh Nguyệt vui mừng nhìn nàng

"Hoàng tẩu a"

"Không gọi là tỉ tỉ nữa sao?" - thái hậu trêu chọc nàng

Ánh mắt nàng chạm đến nữ nhân, nữ nhân nhìn nàng cười dịu dàng

"Hoàng tẩu" - Nam Cung Tâm Như khẽ gọi

Dương Chi ngại ngùng cười nhẹ, đối với Tâm Như tỉ tỉ, vẫn là không biết đối mặt như thế nào cho đúng

"Cứ như cũ gọi muội là tiểu Chi, tỉ tỉ, đã lâu không gặp"

Sau khi nhìn đến những người mà nàng thương nhớ, cuối cùng ánh mắt chạm đến đám oanh oanh yến yến đứng phía sau! Vẻ mặt đen xì quay lại nhìn Hàn Lạc Thần, tại sao nàng lại quên mất hắn có cả một đội quân hùng hậu mang tên là hậu phi? Đáng chết!

Hàn Lạc Thần bị nàng nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn, liền biết nguyên nhân, chỉ có thể cười cười sủng nịnh. Ái thê, tức giận sẽ rất mau già!

Nàng hùng hổ lôi kéo tay thái hậu và Minh Nguyệt hướng điện thái hậu mà tới, lại bày biện lí do

"Nhi tức rất lâu trở về nhà, cho nên rất nhớ mọi người, chúng ta nên tâm sự thâu đêm suốt sáng a"

Hàn Lạc Thần đen mặt, hắn và nàng cùng lúc rời đi Linh Bắc, hắn liền viện lí do đối phó với triều đình, rằng chuyến thăm quốc mẫu của Hoàng quý phi, tiện thể gắn kết thân thiết giữa hai nước, cho nên hiện tại hắn phải ở lại cùng các đại nhân ở đây tiếp chuyện. Cũng là để Hàn Liệt nghỉ ngơi, cho nên không thể đi theo nàng.

————————

Dương Chi theo ý định ban đầu nhất quyết ở lại chỗ của thái hậu mà trò chuyện, nàng kể qua cả quá trình ở Linh Nam, cùng ba người bọn họ dùng thiện, thái hậu lại vô tình hữu ý mà nhắc nhở nàng một chuyện

"Cái này...tiểu Chi, con đấy.. hoàng quý phi cũng đã trở về, việc tuyển tú năm nay có lẽ sẽ bắt đầu"

Đầu nàng oang một cái

"Tuyển...tuyển tú?" - Hàn Lạc Thần, cái tên ngựa đực chết tiệt!

Minh Nguyệt và Tâm Như nhìn phản ứng của nàng liền tủm tỉm cười. Thái hậu lại cố ý trêu chọc nàng

"Đúng vậy, con nói xem, đây vốn là truyền thống. Huống hồ chánh phi thì nên có trách nhiệm giúp cho đế vương khai chi tán điệp. Một mình con làm sao có thể?"

"Làm sao con lại không thể!" - nàng quả quyết

Nàng còn đang cùng bọn họ tranh luận, lại không để ý sắc trời đã chuyển màu, Hàn Lạc Thần xong việc cho nên cũng tìm đến

"Mẫu hậu" - hắn gọi một tiếng, sau đó ánh mắt lại chuyển sang nhìn nữ nhân đang vận một thân y phục màu cam của hoàng hôn, nhăn nhó nhìn hắn, sau lại nâng cốc cạn ly, đặt xuống bàn tạo ra một tiếng kêu rõ lớn

"Tiểu Chi, làm sao vậy?" - hắn nhẹ ngồi lại gần nàng, tay nhẹ xoa tóc

Dương Chi không thèm để ý bên cạnh có bao nhiêu người, chỉ làm ra vẻ thuỳ mị nhìn hắn

"Thần Thần, chàng sắp có thêm thật nhiều thê tử. Như thế nào, có thích không?"

Hàn Lạc Thần vì nàng cho nên cũng quên mất việc tuyển tú năm nay, hôm nay nàng nhắc lại mới chợt nhớ ra, làm sao hắn lại muốn có thêm vợ chứ?

"Không có, năm nay sẽ không tuyền tú, ngày mai lên triều ta sẽ hạ lệnh. Không nên tức giận" - hắn lập tức lấy lòng nàng

Ba nữ nhân ngồi đó chỉ có thể mỉm cười trong lòng, thái hậu ngược lại có chút ủ rũ - "cha con các người thật không có tiền đồ, không có tiền đồ! Chẳng lẽ sau này chắt nhi của ta sẽ giống như vậy thê nô? Aizz"

"Chàng nói năm nay không tuyển, nghĩa là hai năm sau nữa sẽ tuyển? Huống hồ đám lão thần đó để cho chàng không tuyển tú sao? Hừ" - nàng tức giận thở mạnh, qua vài năm nữa nàng đều đã có chút già đi, làm sao tự tin tranh sủng cùng đám nữ nhân kia chứ. Cho nên... - "Không được, năm nay phải tuyển tú cho ta!"

"Hả?" - bốn người đều ngạc nhiên nhìn nàng, nữ nhân thích tự ngược?

Hàn Lạc Thần không muốn nàng vì hắn mà thương tâm cái gì. Cho nên mạnh mẽ ôm nàng

"Nàng không thích thì sẽ không để chuyện đó xảy ra. Không cần lo lắng, những lão già kia nếu dám không phục, ta liền có cách. Không cần như vậy. Ta sẽ đau lòng"

Ai bảo nàng tự đau lòng mình, nếu không để cho đám nữ nhân đó và cả sau đó nữa vụt tắt ý định nhập cung, thì khẳng định nàng sẽ không được sống yên sống ổn!

———————

Sau buổi chiều ở chỗ thái hậu, Hàn Lạc Thần mang nàng về Hiền Phúc cung, nàng bất chợt lặng lẽ đứng ở trước cửa, tất cả đều không có sự thay đổi nào, huống hồ, trên đường đi đâu đâu cũng là màu sắc của cẩm tú cầu, Dương Chi rưng rưng nước mắt nhìn hắn

"Thần Thần..."

Hắn ôn nhu mỉm cười

"Không cần khóc, nàng xứng đáng, mau đi vào, bọn họ chắc chắn rất nhớ nàng"

Bọn họ? Tiểu Hạ!

Nàng vội để hắn một mình đứng ở đó mà lao vào bên trong, hạ nhân đều đang nơm nớp mong đợi nàng, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy chủ tử

"Nương nương!"

Chủ tớ ôm nhau khóc lóc kể lể, Phí Oanh cũng cùng bọn họ ôn chuyện cũ, sủng sủng ái ái nhau. Nàng cao hứng cực kì, liền mang bao trâm lớn hắn mua cho nàng, mỗi hạ nhân phát liền ba chiếc, làm cho mọi người kinh hỉ cực kì. Hàn Lạc Thần thì đen mặt, nàng cũng thật hào phóng đi!

"Tiểu Hạ, thật có lỗi với em rồi. Ở đây, bọn họ có ăn hϊếp các em không?" - vừa nói nàng vừa di chuyển ánh mắt sang Hàn Lạc Thần

Tiểu Hạ hạnh phúc gặp lại nàng

"Không có, nương nương. Hoàng thượng thật sự yêu thương người"

Một câu trả lời chẳng liên quan, nhưng Hàn Lạc Thần cực kì hài lòng, đắc ý nhìn Dương Chi, hắn là biết nàng yêu thích bọn họ, cho nên cũng có thật nhiều ưu đãi!

"Các ngươi lui ra hết đi" - hắn nghiêm giọng lệnh đuổi người

Bọn người ngoan ngoãn không cam lòng rời đi, để lại bên trong là một nam nhân cùng một nữ nhân. Nàng ánh mắt chăm chăm nhìn xung quanh Hiền Phúc cung, ở đây có thật nhiều niềm vui, cũng có thật nhiều nỗi buồn...

"Tiểu Chi, đang nghĩ gì?" - hắn dường như phát hiện sự thay đổi trong ánh mắt nàng

Nụ cười lại khôi phục lại, Dương Chi ngồi lên chân hắn, hai tay choàng qua cổ, nhẹ giọng

"Không có gì, hoài niệm một chút"

Hắn thuận thế đặt lên môi nàng một nụ hôn lướt qua

"Không cần hoài niệm, nơi này đã cũ, ta không muốn nàng nghĩ đến những chuyện không tốt đẹp, chỉ nên nhớ đến ta như thế nào yêu thương nàng. Cho nên..."

Nàng nhìn hắn, có chút mong đợi, chờ hắn tiếp tục, cho nên cái gì chứ..

"Chính thất thì nên ở cùng phu quân. Nương tử, ngày mai ta cho người di chuyển mọi thứ vào trong Thần Kính điện, để nàng ở bên cạnh ta" - hắn vừa nói vừa quan sát sắc mặt nàng, hi vọng nàng sẽ cao hứng

Dương Chi vẫn chưa tiếp thu được chuyện gì, nàng làm sao có thể.. vốn chỉ có hoàng hậu mới đủ tư cách cùng hoàng thượng.

"Có thích làm hoàng hậu hay không?" - hắn lại bồi thêm một câu - "Thật xin lỗi, cho dù nàng có không thích, ta cũng đã viết thánh chỉ, nếu không nghe lời chính là đại nghịch bất đạo!" - hắn vừa bá đạo vừa ôn nhu trêu chọc nàng, làm nữ nhân ngồi trên người hắn đỏ mặt không biết làm thế nào, chỉ có thể ngục đầu vào hõm cổ hắn cười hạnh phúc.

"Mặc Dương Chi, ta thật sự yêu nàng rất nhiều"

"Ta cũng rất yêu chàng, Thần Thần thân ái!"

Sau đó, Hàn Lạc Thần hảo hảo ôn nhi sủng ái nàng, làm cho nữ nhân một đêm kêu la đến đau cổ họng, nhưng ngược lại cảm nhận được ngọt ngào của hắn, chân thực thật sự hắn vĩnh viễn là của nàng.

——————

Sáng hôm sau, nàng tâm trạng không được tốt, mang theo Phí Oanh cùng Tiểu Hạ, lạnh lùng hướng lãnh cung mà đi, nữ nhân đó thật không biết làm sao mới phải

Cánh cửa lụp xụp được thị vệ mở ra, trên trong là một mảng tối tăm lạnh lẽo, mạng nhện bao phủ cả những bức tường, trong góc nhỏ, bóng dánh nữ nhân thê thảm lặng lẽ dùng bữa sáng.

Lâm Hoa ngước mắt lên nhìn người vừa bước vào, người đó chắc chắn không phải là hoàng thượng rồi

"Ngươi trở về rồi sao? Trở về để cười nhạo ta sao!" - Lâm Hoa không nháo, không la hét, cực kì lãnh đạm lên tiếng, cũng không bộc trực, bốc đồng như những ngày trước, hiện tại bộ dạng chính là không quan tâm thế sự. Thời gian... thay đổi con người ta thật mau lẹ.

"Tại sao lại muốn hại ta?" - Dương Chi có chút thương xót nhìn nữ nhân, lại nói nếu không có nàng ấy, nàng cũng không đi đến được ngày hôm nay. Huống hồ, nàng ấy là ân nhân...

Lâm Hoa cười lạnh, cũng không còn dùng cơm nữa, đứng lên khí chất nhìn nàng

"Tại sao? Ngươi còn hỏi ta tại sao? Mọi thứ của ta đều biến mất khi ngươi xuất hiện. Tình yêu của hoàng thượng dành cho ta cũng vì ngươi mà không còn. Ngươi nói xem? Nếu ngươi là ta sẽ như thế nào?"

"Hoàng thượng yêu ngươi? Ngươi vẫn là nghĩ như vậy sao? Lâm Hoa, đó không phải tình yêu, chính là trả ơn. Bởi vì ngươi đã đừng cứu chàng"

Lâm Hoa nghe vậy liền căm tức, lao đến bên người Dương Chi, liền bị Phí Oanh chặn lại, nàng ta bất lực la lớn

"Không phải! Không phải như ngươi nói. Hoàng thượng yêu ta! Chính là bởi vì ngươi mà ngài ấy mới trở nên như vậy"

"Ngươi mau tỉnh táo lại đi! Ngươi còn cha ngươi, cũng bởi vì ngươi mà ông ấy thân bại danh liệt, hiện tại một mình mở một khách điếm nhỏ mà làm ăn. Còn ngươi cứ mãi sống trong ảo tưởng... Nếu chàng yêu ngươi thì làm sao có thể không thương tiếc mà bỏ mặc ngươi, làm sao có thể vô tâm mà nhốt ngươi vào lãnh cung tăm tối này, mà chưa một lần đến nhìn xem... Lâm Hoa, hãy nhìn lại đi, hãy nhìn lại đi!" - nàng phẫn nộ cho cuộc đời một nữ nhân, tại sao lại ngu ngốc như vậy. Nếu quá khứ nàng ấy chưa từng là một nữ nhân tốt, nếu nàng ấy chưa từng là ân nhân của Thần Thần, có lẽ nàng sẽ không nhiều lời như vậy đối với nàng ấy.

Lâm Hoa dường như bị nàng vạch trần mọi ẩn sâu trong lòng, cho nên chỉ im lặng nhìn xuống chân, lặng lẽ rơi nước mắt. Hoàng cung này tàn ác như vậy, tấm chân thành của nàng đều đã bị nữ nhân đó bóp nát, chính là Ngô Linh đã gϊếŧ hại con nàng, cho nên mới dẫn đến kết cục ngày hôm nay. Nếu có một điều ước, Lâm Hoa ước rằng nàng chưa từng gặp qua hoàng thượng, chưa từng cứu hắn, thì có lẽ hiện tại...đã khác

Dương Chi nhìn nhận sự việc đang đi đúng hướng của nàng, cho nên rất nhanh đi vào vẫn đề nàng vốn muốn nói

"Lâm Hoa, ta sẽ không làm hại ngươi, bởi vì ngươi đã đừng một lần cứu phu quân ta, giúp ta có thể ở bên chàng, thì ngươi cũng chính là ân nhân của ta. Hôm nay ta muốn thay chàng trả lại ân nghĩa cuối cùng này, ta sẽ cho ngươi lựa chọn. Hoặc là ngươi trở về Quý Hoà cung, im im lặng lặng làm một quý phi an phận, sống hết cuộc đời còn lại trong hoàng cung xa hoa này, chúng ta từ đây không ai nợ ai, cho nên nếu ngươi không an phận, ta khẳng định sẽ gϊếŧ chết ngươi và cả cha ngươi" - nàng cay độc đe doạ, lại tiếp tục nói - "Hoặc là ngươi sẽ được mang ra khỏi hoàng cung, cha ngươi và ngươi sẽ đi đến Mộc Du, nơi đó chính là Linh Nam quốc, sầm uất bậc nhất, người của ta sẽ giúp cho ngươi mở một quán ăn, đảm bảo cuộc sống sẽ không thiếu thốn. Ở đó không ai biết ngươi là ai, không ai biết đến một quý phi. Chính là trả lại cho ngươi cuộc sống vốn có của ngươi. Tuỳ ngươi quyết định" - nàng đã đi đến bước này, hi vọng nữ nhân này thật sáng suốt, đừng đâm đầu vào vực thăm hố sâu.

Lâm Hoa trợn mắt nhìn nàng, sau đó lại nở một nụ cười lạnh lẽo. Dường như chẳng cần suy nghĩ mà trở lời

"Làm ơn mang ta ra khỏi hoàng cung này" - sau đó, nước mắt cũng thi nhau rơi xuống, Lâm Hoa cuối cùng cũng hiểu, vàng bạc quyền quý chính là phù du. Tình cảm, sự chân thành mới mang đến cho giai nhân những điều tốt đẹp, nếu đã có thể rời khỏi đây, nàng làm sau ngu ngốc gắng chịu tồn tại ở nơi này.

———————-