"Ngươi nói xem, Tiểu Chi ở đây có được đối xử tốt?"
Mặc Thiên Sĩ trầm mặc, Hàn Lạc Thần giống như là rất thích ức hiếp tiểu muội hắn?
Tô Hoài Phỉ cùng Mặc Thiên Sĩ đang uống trà, đột nhiên Mặc Thiên Sĩ nhắc đến vấn đề đó làm Tô Hoài Phỉ hơi bối rối, từ nãy đến giờ, Tô Hoài Phỉ hắn cũng là đang nghĩ đến nàng
"Thần không chắc, nhưng chắc chắn sẽ không tốt như ở Linh Nam chúng ta rồi"
"Điều đó còn phải nói sao? Giá như năm đó ngươi chấp nhận muội ấy, thì mọi chuyện đã khác"
Cơ thể Tô Hoài Phỉ chợt cứng lên, vô thức thì thầm
"Thần cũng bắt đầu hối hận rồi đây"
"Ngươi nói gì?"
"Thần sao? A không có gì"
Nhấp một ít trà, Mặc Thiên Sĩ lại phấn khích nói
"Ngươi có nhớ trong đại hội có một tiểu oa nhi cổ vũ cho muội ấy không?"
"Ý người là Minh Nguyệt công chúa?"
"Đúng rồi, có vẻ nàng ấy rất thân với Dương Chi"
Tô Hoài Phỉ chỉ gật gật đầu như hiểu ý, lại không để ý trên gương mặt Mặc Thiên Sĩ cong lên một nụ cười
--------------
"Hàn Lạc Thần, ngươi điên sao" - hắn quăng nàng xuống giường, ánh mặt tà niệm nhìn nàng, khiến Dương Chi sửng sốt lo lắng
"Trẫm đã nói, hôm nay, nàng cũng nên thực hiện nghĩa vụ đi" - hắn muốn đánh dấu, đánh dấu chủ quyền của hắn trên nàng
Dương Chi thật sự muốn khóc, vội vàng hét lớn
"Cứu, cứu ta với"
Bên ngoài vẫn là một mảng im lặng, Hàn Lạc Thần nhìn nàng nhếch môi cười. Sao nàng có thể quên chứ, ở đây không phải hiện đại, vốn dĩ không có quyền con người, mọi quyền hành đều do hoàng đế quyết định, mà người đứng trước mặt nàng, bắt nạt nàng lại chính là tên hoàng đế đó!
"Nói! Nàng đã đi đâu?"
"Ta chỉ ra ngoài đi dạo, tham quan một chút, tại vì ta..lần đầu ra ngoài nên về trễ một chút" - Dương Chi cố ý lấy lòng hắn
Mà câu nói này lọt vào tai của một kẻ đang ghen lại trở thành họ Tô kia lần đầu đến Linh Bắc nên cần được đi tham quan?
"Hừ.. bắt đầu thôi"
"Ngươi...không...không.." - nàng lắp bắp không nói nên lời, cái loạt chuyện này, nàng chưa từng thử qua a. Sao hôm nay, hắn lại đáng sợ như vậy.
Chiều hôm đó, cánh hoa hồng chói lọi cuối cùng cũng rơi xuống, hòa quyện với nước mắt của một nữ nhi.
Đúng, nàng thừa nhận nàng đã động tâm với hắn, nhưng hắn lại nhẫn tâm cưỡng bức nàng, vĩnh viễn, vĩnh viễn nàng sẽ không tha thứ cho hắn.
Khi mọi chuyện đã kết thúc cũng đã là nửa đêm, Hàn Lạc Thần hài lòng nhìn nàng, nhìn dấu đỏ hiện hữu đó. Lần đầu tiên của nàng chỉ có thể dành cho hắn.
Dù đau đớn, nhưng Dương Chi vẫn cố giương mắt nhìn hắn
"Hàn Lạc Thần, cút đi!"
Hắn vốn tâm tình đã ổn định lại, lại nghe nàng lên tiếng xua đuổi, tâm tư lại trùm xuống, nhìn nàng thách thức
"Được, để trẫm xem, nếu không phải là trẫm thì ai có thể chấp nhận nàng" - nói rồi hắn khoác áo lập tức rời đi trong đêm khuya
Quan niệm của người cổ đại vốn rất rõ ràng, trinh tiết của ngươi nữ nhi là thứ quý giá nhất trên đời mà bất kì thứ gì cũng không thể đánh đổi được. Hàn Lạc Thần đã lấy đi thứ quý giá đó của nàng, điều này đồng nghĩa với việc cả đời này nàng chỉ có thể là của hắn.
Hàn Lạc Thần vừa bước ra khỏi Hiền Phúc cung, đám người Tiểu Hạ, Phí Oanh vẫn thúc trực ở đó dù đã là nửa đêm, nhìn thấy gương mặt giận dữ của hoàng thượng, các nàng càng hoảng sợ, chỉ có thể cúi đầu
"Chăm sóc nàng ấy"
Đợi bóng dáng của hắn đi khuất, đám người Hiền Phúc cung mới dám chạy vào tẩm cung, người được phép vào sương phòng chỉ có Phí Oanh và Tiểu Hạ
"Nương nương" - cả hai hốt hoảng gọi nàng
Dương Chi cơ thể không có lấy một ít y phục, chỉ được bao bọc bởi lớp chăn mỏng, nước mắt lưng tròng nhìn hai người. Nàng rất đau, đau thể xác một phần, đau lòng đến mười phần, hắn vỗn dĩ không hề quan tâm đến cảm xúc của nàng, thô bạo chiếm đoạt nàng.
"Phí Oanh, Tiểu Hạ huhu" - hai ngươi vội vàng chạy đến bên giường, ôm trầm lấy vỗ về nàng. Vừa đau lòng vì nương nương, vừa ấm lòng vì hành động của nàng, Dương Chi có thể mặc kệ thân phận để ôm trầm lấy các nàng, khoảng khắc đó cả Phí Oanh và Tiểu Hạ đều nguyện dùng cả đời mình chăm sóc nàng.
"Không sao rồi nương nương, người nín đi được không, em giúp người tắm rửa một chút nhé" - Tiểu Hạ lên tiếng, nhìn cũng biết chuyện gì đã xảy ra, mặc dù trời đã khuya, nhưng cái nương nương cần lúc này chính là một cơ thể sạch sẽ.
Phí Oanh vội vã chạy vào trong nấu nước nóng, cả quá trình làm sạch cơ thể, dường như Dương Chi đều không lên tiếng, hai người họ hỏi gì nàng chỉ ậm ừ vài tiếng, còn lại là chìm trong cảm xúc của mình
Thật nhớ hiện đại, nàng chính là bị cưỡng hiếp, nếu ở hiện đại, chắc chắn hắn sẽ phải ngồi tù, nhưng biết sao được chứ, đây là cổ đại, họ Hàn đó lại chính là vua, lại chính là..là..phu quân!
Đáng ghét! Nàng quyết định sẽ chấm dứt mọi tình cảm mới nhen nhúm bên trong mình, chấm dứt mọi tương tư về hắn, không quan tâm đến hắn, không để ý đến hắn. Bởi..bởi vốn dĩ nàng đâu là gì trong mắt hắn, nàng cũng như bao phi tần khác, thích thì hắn đến, không thích liền đi. Trong lòng Hàn Lạc Thần, trước sau đều chỉ có Nam Cung Tâm Như.
Thật đau lòng.
-----------------
Vốn dĩ hậu cung đều là tai mắt, việc hoàng thượng tối qua thị tẩm cung Hiền Phúc sau đó liền rời đi trong đêm với vẻ mặt giận dữ. Đến sáng nay, không một ai là không biết.
"Chi tỉ" - Minh Nguyệt sáng sớm mới nghe tin liền cấp tốc chạy đến đây, đừng nói là chuyện này có liên quan đến vụ các nàng lén đi chơi chứ?
Dương Chi sáng nay đã khôi phục tinh thần đang ngồi dùng thiện, đôi mắt vẫn là có chút sưng đỏ, nhìn Minh Nguyệt gấp gáp như vậy liền hỏi
"Chuyện gì mà muội chạy vội vàng như thế"
"Đêm qua...đêm qua.." - Minh Nguyệt vừa thở gấp vừa nói không rõ đầu đuổi. Phí Oanh liền đưa đến cho nàng một cốc nước.
"Đêm qua, hoàng thượng tức giận tỉ sao?"
"Không có, muội không cần lo, đừng nghe bọn họ đồn bậy" - nàng vẫn tươi cười như không có chuyện gì xảy ra, nhưng đôi mắt sưng húp đó lại tố cáo nàng nói dối
"Được..được, muội đi hỏi hoàng huynh là được" - Minh Nguyệt định nhấc váy quay đi
"Ấy tiểu nha đầu này"
"Làm sao? Có chịu nói cho muội không?"
"Chỉ là thị tẩm, ta không thích ứng được nên mới như thế" - nàng bình tĩnh trả lời. Nhưng nhắc đến chuyện này trong lòng lại một cỗ đau đớn
Minh Nguyệt hơi đỏ mặt, sau đó lại tỉnh táo hỏi
"Thế tại sao bọn họ lại bảo hoàng huynh tức giận rời đi"
Phí Oanh thấy vẻ mặt Dương Chi càng lúc càng tệ, liền lên tiếng khuyên ngăn
"Công chúa, người hẳn là chưa dùng bữa, mau ngồi xuống nô tì chuẩn bị cho người"
"Không cần, ta đã có hẹn dùng bữa cùng mẫu hậu. Tỉ tỉ, muội đi trước đây" - nàng liền một mạch chạy đi
"Nương nương, sao người không nói cho công chúa nghe chuyện này?" - Tiểu Hạ thắc mắc
Ngắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng nhai, nàng lại cảm thấy nghẹn họng, nghĩ lại bản thân mình bị khinh thường thế nào liền đau lòng
"Có gì để kể chứ"
------------
Sau khi Minh Nguyệt ra ngoài, Phí Oanh cũng đi theo sau, cẩn thận kể lại mọi chuyện xảy ra và tình trạng hiện tại của Dương Chi. Minh Nguyệt nghe xong cảm giác tội lỗi cùng tức giận tràn ngập đến, lập tức nhấc váy chạy đến Thần Kính điện đập cửa
"Hồi bẩm công chúa, hoàng thượng có lệnh không ai được phép vào" - một tên lính canh run rẩy nói chuyện cùng nàng, thầm mong vị công chúa đừng làm khó dễ
"Nhưng bổn công chúa có chuyện gấp, mau tránh ra"
"Công chúa, xin thứ lỗi"
"Ta nói ngươi mau tránh ra!" - Minh Nguyệt không kiên nhẫn liền hét lên, làm cho Lưu Tề thúc trực bên trong cũng nghe thấy liền xuất hiện
"Nô tài tham kiến công chúa"
Tên lính một phen toát mồ hôi, cảm tạ trời đất vì Lưu công công xuất hiện, nếu không hắn cũng không thể chống đỡ nổi vị công chúa này
"Bổn công chúa muốn gặp hoàng thượng"
"Người có chuyện rất quan trọng sao?"
"Đúng thế! Nếu bổn công chúa không nói ra, hậu quả sau này các người không gánh nổi"
"Vậy mời công chúa, hoàng thượng đang ở bên trong" - Lưu Tề để nàng vào không phải vì sợ hãi cái hậu quả gì đó. Nhưng chính là từ lúc hoàng thượng trở về từ Hiền Phúc cung liền mang cái vẻ mặt băng lãnh đó, mà hắn lại chắc chắn Minh Nguyệt công chúa tìm đến là vị chuyện này.
Khi Minh Nguyệt bước vào trong, nhìn thấy Hàn Lạc Thần đang ngồi lạnh lẽo, trên tay cầm ly rượu, liếc mắt nhìn nàng
"Muội đến đây làm gì? Nếu để nói giúp nữ nhân đó thì mau trở về"
"Muội đến chính là để giúp huynh đấy. Huynh chính là động tâm đúng không? Ghen tuông đến mức mù quáng!"
Hàn Lạc Thần nhíu mày. Ghen?
"Cả ngày hôm qua, Dương Chi tỉ tỉ chính là ra ngoài cùng muội, tỉ ấy còn mua quà cho huynh, muội chắc chắn tỉ ấy có tình cảm đặc biệt vơ huynh. Mà huynh lại.. thật quá đáng"
Chén rượu Hàn Lạc Thần cầm trên tay khẽ run, mà tim hắn run càng mặt mẽ hơn nữa. Dương Chi, nàng thâth sự có tình cảm với hắn, hắn đã làm gì nàng?
"Muội nói thật?"
"Nói dối làm chi chứ! Hiện giờ tâm trạng tỉ ấy rất tệ, khẳng định rất căm ghét huynh"
Đúng, nàng đã nói, nàng ghét hắn. Khi đó hắn lại cho rằng người nàng yêu chính là Tô Hoài Phỉ kia.
Chưa từng nghĩ sẽ tổn thương nàng như vậy, hắn vỗn dĩ vẫn luôn tâm niệm nàng là nữ nhân hắn trân trọng nhất, Dương Chi không giống những nữ nhân khác, nàng đơn thuần như vậy, mà hắn đã làm gì chứ? Trong một đêm dày vò nàng hết lần này đến lần khác, trong một đêm đem mọi sự tức giận trút xuống thân thể nhỏ bé. Trong một đêm có thể đã làm mọi tình cảm nhỏ nhoi nàng dành cho hắn tan biến mất. Không thể, hắn tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra!
-------------
Iu các nàng