Chị Đại Xuyên Không!!!

Chương 13

"Hoàng huynh, không xong rồi..không xong rồi..Hiền phi tỉ..tỉ...không xong rồi"

Sáng sớm Hàn Lạc Thần sau khi thượng triều quyết định ngồi xuống làm việc phê tấu chương để đầu óc không nghĩ ngợi lung tung. Giọng nói hớt hải và tự ý đâm vào tẩm điện của hắn chỉ có thể là tiểu công chúa. Nhưng..Hiền phi xảy là chuyện?

Hắn đứng bật dậy, nhìn ra phía cửa thì đúng là tiểu nha đầu đó, hắn thực sự đang có chút gấp gáp, nhưng trên gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh

"Có chuyện gì?"

Minh Nguyệt cúi đầu lau mồ hồi, trên gương mặt có chút quỷ dị, sau đó khi ngẩn đầu lên đã khôi phục vẻ mặt sửng sốt

"Hiền phi tỉ tỉ xảy ra chuyện a"

Nhìn gương mặt lo lắng của Minh Nguyệt, Hàn Lạc Thần càng thêm gấp gáp, hắn đi xuống, tiến về phía Minh Nguyệt, nắm nhẹ bả vai nàng, trong giọng nói có chút mất kiên nhẫn

"Nói rõ ràng một chút, nàng ấy như thế nào?"

Tiểu nha đầu nước mắt nước mũi khắp gương mặt, lắp bắp nói

"Muội..muội không biết, tỉ ấy ngất xỉu rồi"

Minh Nguyệt không còn nghe thấy tiếng hỏi vồn vã của hắn nữa, vì căn bản hắn đã chạy về phía phòng củi. Nàng ngước mặt lên, nước mắt cũng đã tắt từ lúc nào, đắc ý leo hẳn lên ghế rồng của hắn ngồi trẫm trệ

"Woa, không ngờ, không chỉ có Dương Chi tỉ tỉ động tâm, mà hoàng đế ca ca cũng động tâm a"

Nha hoàn bốn phía đang cúi gằm mặt, cũng phải len lén liếc mắt lên nhìn cái loại chuyện quỷ dị đang xảy ra, công chúa thế nhưng dám lừa gạt cả hoàng thượng!

Hàn Lạc Thần đi như chạy về phía phòng chứa củi, tâm hắn gấp gáp, nữ nhân này tại sao lại yếu đuối như vậy, chỉ trong có một ngày liền ngất xỉu.

"Mở cửa"

Không đợi thị vệ hành lễ, hắn liền lạnh lẽo ra lệnh, bọn thị vệ thấy hoàng thượng đến sợ đến nỗi run cầm cập mở cửa. Bên trong, một thân ảnh nữ nhân ngã gục trên mặt đất, bộ quần áo nàng mặc khi được đưa vào đây vẫn giữ nguyên, gương mặt lại bình thản như đang ngủ làm hắn có chút lo lắng, nhanh chân chạy vào trong, vòng tay ôm lấy nửa thân Dương Chi, khẽ lay lay gọi

"Mau tỉnh lại, Hiền phi, nàng đừng làm trẫm sợ, mau tỉnh lại"

Giống như nghe được lời gọi của hắn, Dương Chi mở khẽ con mắt, nhìn hắn mơ màng

"Cẩu hoàng đế..ta..ta" - rồi nàng lại nhắm mắt, thật ra nàng chính là muốn nói, ta rất buồn ngủ a!

Hành động này vào trong mắt của Hàn Lạc Thần lại giống như là lời chăn trối, hắn bồng ngang nàng lên, chạy một mặt về tẩm điện

"Truyền thái y đến Thần Kính điện"

Lưu Tề thái giám rất nhanh truyền lệnh xuống dưới, nhưng lại thấy có cái gì đó không đúng? Tại sao không phải truyền đến Hiền phúc cung, mà là Thần Kính điện?

Đặt nàng nhẹ nhàng xuống long sàn, tâm hắn có chút áy náy, là hắn không cho nàng ăn nên mới ra đến nông nỗi này?

"Hiền phi, mau tỉnh lại, trầm sẽ bồi thường cho nàng, được không?"

Nhu tình cầm lấy bàn tay bé nhỏ, chỉ có một ngày không gặp, hắn đột nhiên thấy nhớ nàng rất nhiều, hiện giờ, thâm tâm của Hàn Lạc Thần dường như đã quên mất chuyện về dàn hoa oải hương kia.

"Hoàng thượng, thái y đã đến"

"Cho vào"

Theo sau Lưu Tề là hai thái y chính và năm người phụ giúp đang cúi mặt xuống đất trên mặt đồng lòng là một gương mặt sợ sệt, lo lắng, bọn họ bị ép sắp phải làm ra một chuyện đày đình! Bảy người đang định quỳ xuống hành lễ, hắn liền ngăn cản

"Không cần, mau qua đây chuẩn bệnh cho Hiền phi"

Qua tấm lụa mỏng, gương mặt thái y từ đầu đến cuối là nét mặt hoang mang lo lắng, rõ ràng Hiền phi nương nương là bị hạ mê dược, một loại thuốc giống như là thuốc ngủ, không độc hại, nhưng sẽ làm người uống nó mệt mỏi đến mức thiếp đi vào giấc ngủ sâu, cộng thêm đã ăn quá nhiều, rất đúng cho câu "căng bụng trùng con mắt"

Thái y quỳ rạp xuống mặt đất, cung kính bẩm báo

"Hồi...hồi bẩm hoàng thượng, Hiền phi nương nương là..là do...bị kiệt sức, một ngày không ăn uống, lại..lại nhiễm phong hàn, nên mới dẫn đến kiệt sức" - trời đất chứng gián, hoàng đế tha mạng, hắn làm thái y suốt hai mươi năm trong triều, vì mạng già này, vì miếng ăn nuôi sống gia đình, hắn phải lừa vua dối tôi. Đương triều công chúa, lão nô đã làm theo ý người, hi vọng những ngày sau trong cung người ngàn vạn lần đừng đến tìm lão nô nữa.

Tâm can Hàn Lạc Thần như có ai đâm thủng một lỗ mà chính hắn cũng không nhận ra, chỉ biết nhìn nữ nhân ngất đi nằm trên long sàn của hắn

"Kê thuốc, rồi tất cả lui xuống đi"

Hàn Lạc Thần quyết định không nhìn nàng nữa, vì càng nhìn hắn càng cảm thấy hít thở không thông, hắn ra bàn, tùy tiện rót cho bản thân một chén trà, ánh mắt nhìn xa xăm.

Nữ tử này, tại sao lại khiến hắn để tâm như vậy? Hắn trong lúc nhất thời thấu hiểu chuyện này nghiêm trọng như thế nào, động tâm? Nhưng...người hắn yêu thương vốn đang ở biên cương xa xôi cùng người nàng yêu. Vậy nử tử này là sao chứ

"Bệ hạ, canh thuốc đã chuẩn bị xong" - từ bên ngoài, giọng nói của Lưu Tề khẽ vang lên

Thu lại suy nghĩ của mình, hắn cho mang vào, đón lấy chén canh rồi lại hạ lệnh đuổi người

"Nhưng mà.." - Lưu Tề có chút ngạc nhiên, là hoàng thượng định tự mình cho Hiền phi nương nương dùng canh?

Sau khi Lưu Tề đi, Dương Chi đột nhiên mở mắt, bốn ánh mắt chạm nhau, nàng đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó...lại buồn ngủ! Nhưng nàng cố gắng căng con mắt lên, hoàng đế đại nhân đang trước mặt nàng sao? Chẳng lẽ nàng đã được thả, nói vậy, nàng đã ngủ được hai ngày?

"Nàng tỉnh lại rồi thì mau cố gắng uống thuốc" - hắn có chút kích động và vui mừng, nhưng mọi tâm tư đều giấu trong ánh mắt. Bạn nhậu của trẫm, mau mau khỏe lại, trẫm sẽ dẫn nàng ra bên ngoài đi săn.

"Hôn quân khốn khiếp"

Đó là câu cuối cùng trước khi nàng lại ngủ...

Bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng, hôn quân? Chỉ có mình nàng là dám trước mặt hắn nói ra hai chữ đó.

Khẳng định một điều, từ trước đến nay hắn chưa từng bồi ai dùng bữa, hoàng đế cao cao tại thượng như hắn hiện đang trật vật, loay hoay thổi thổi rồi đút đút, nhưng có vẻ, nó khó hơn hắn nghĩ

"Này hoàng đế ca ca, huynh đang làm cái trò gì thế"

Đường đường là vua một nước, bồi canh cho thê tử, hắn lại cảm thấy như đang làm chuyện lén lén lút lút, cho đến khi nghe thấy tiếng của Minh Nguyệt, nhất thời giật mình, nhưng vẫn giữ được nét mặt nghiêm nghị.

"Muội vào mà không thông truyền, nếu vạn nhất trẫm đang cùng hoàng tẩu của ngươi.."

Minh Nguyệt cười tủm tỉm

"Muội không biết huynh là đang bồi tỉ ấy uống canh, thật xin lỗi thật xin lỗi"

Hàn Lạc Thần đặt chén canh xuống, ngồi về một bên, nhìn nàng hỏi

"Đến đây có việc gì?"

"Đến thăm Dương Chi tỉ tỉ...Nếu hoàng huynh không biết cho tỉ ấy uống, thì đưa đây muội giúp cho. Cũng tại huynh, trừng phạt tỉ ấy làm gì, rồi tự mình khổ mình" - vừa nói Minh Nguyệt vừa đi lên lấy chén canh trên bàn, có chút vụng về cho Dương Chi uống nhưng vẫn là mát tay hơn vị hoàng đế ngồi kia

"Muội giúp nàng ấy uống hết chén canh này, trẫm ra ngoài một lát. Nhớ...cẩn thận"

Hắn đi ra ngoài, lệnh cho bọn hạ nhân bồi hắn tắm rửa một lát, thực sự từ nãy đến giờ tâm hắn căng trùng liên tục, rất mệt mỏi

Sau khi hoàng đế đi, Minh Nguyệt đặt chén thuốc xuống. Chén thuốc này thật ra đã được nàng dùng mưu kế bỏ thêm giải dược, hiện giờ, tỉ tỉ cũng nên tỉnh a.

"Tỉ, dậy..dậy mau.." - vừa nói Minh Nguyệt vừa lay lay thân mình Dương Chi

Dương Chi mở mắt, cảm thấy đã có chút đỡ buồn ngủ, nhìn ra thấy Minh Nguyệt lại có chút thất vọng. Hôn quân đâu? Lại nhớ đến chuyện bản thân bị hạ dược, liền không rõ ràng hỏi

"Nha đầu đáng ghét, thức ăn của muội..."

"Ha..là muội cố ý bỏ mê dược vào đấy, tỉ không thấy hoàng đế ca ca lo lắng cho tỉ như thế nào đâu"

Mê dược là một loại dược tương tự như thuốc an thần, uống vào sẽ có cảm giác buồn ngủ và mệt mỏi, nhưng nếu uống quá liều hậu quả rất khó lường.

Vốn có chút tức giận, nhưng hiện giờ đã bay đi đâu hết

"Thật sao?" - ánh mắt nàng có chút giảo hoạt

"Thật, vừa nãy, huynh ấy còn tự mình cho tỉ uống canh đấy"

Dương Chi ngồi bật dậy, vỗ vai tiểu nha đầu tán thưởng

"Hay lắm, tiểu yêu, muội đúng là cao tay, bái phục bái phục"

"Còn phải nói, hiện giờ huynh ấy tin xái cổ, quả nhiên hoàng đế cũng có lúc mụ mị a" - Minh Nguyệt không tiếc lời chê bai ca ca mình

Dương Chi thích chí tính toán

"Muội nói hắn tin chuyện gì cơ?"

"Thì là, muội bắt ép bọn thái y sau khi chuẩn bệnh phải nói tỉ tỉ là do kiệt sức nên mới ngất. Ha..ha"

"A..ha..ha, thật buồn cười, muội ăn gan hùm rồi"

"Chuyện nhỏ thôi a..ha..ha.. a...ta?" - giọng cười của Minh Nguyệt bỗng đứt quãng

Trong khi đó, Dương Chi vẫn tiếp tục khoái chí

"Minh Nguyệt, ta buồn cười quá, đau bụng muốn chết ahahah này..sao muội lại im lặng vậy? Ủa mà đây là phòng muội sao? Woa, phòng công chúa có khác"

Minh Nguyệt gương mặt mếu máo quay sang nhìn nàng

"Đây...đây là Thần Kính điện, muội phải đi rồi. Dương Chi tỉ tỉ, bảo trọng" - dứt lời nàng bất chấp chạy thật nhanh, chạy ngang qua một thân ảnh đã đứng đó từ lúc nào, gương mặt nam nhân đó, thật sự không diễn tả đủ được bằng hai chữ tức giận!

Dương Chi nhìn theo bóng dáng chạy gấp gáp của Minh Nguyệt, cho nên cũng rất nhanh nhìn thấy bóng dáng nam nhân kia. Tiểu nha đầu đáng ghét, là muội bày ra chuyện này, bây giờ lại chạy trốn, bỏ lại một mình ta chịu trận

"Hoàng..hoàng đế đại nhân a"

Vốn định sẽ đi tắm, nhưng hắn vẫn là không yên tâm với vị muội muội hậu đậu nên ghé vào xem xét lại lần nữa. Không ngờ...Hắn bước gần về phía long sàn, từng bước chân của hắn đổi lại là cả đống mồ hôi của nàng. Hắn lạnh lùng lên tiếng

"Các nàng đúng là to gan, ngay cả trẫm cũng muốn lừa gạt?"

Hắn...tức giận thật đáng sợ. Bất quá, nàng giả ngu là được?

"Này hoàng đế bệ hạ, ngươi dùng từ "các nàng" là không đúng rồi, ta cũng chỉ là người bị hại. Tại nha đầu kia, ta không biết gì hết a" - thứ lỗi tiểu Minh Nguyệt, ai kêu hắn sẽ không trách phạt muội, còn tỉ tỉ ta, cái đầu khó giữ a

Hắn cười lạnh một tiếng, cái nữ nhân chết tiệt, sao mỗi khi nàng tỉnh táo, lại là cái bộ dạng đáng ghét này, những lúc nàng yên tĩnh nằm ngủ là lúc đáng yêu nhất

"Nàng là nạn nhân? Tại sao vừa nãy lại bày ra bộ dạng khoái chí như vậy? Nàng xem chuyện lừa gạt trẫm thú vị vậy sao? - nàng không quan tâm đến cảm nhận của hắn sao?

Dương Chi thật sự muốn trả lời thẳng thắn một câu "đúng vậy". Bất quá.. vẫn là nên xạo xạo một chút

"Không có..không có, lúc nãy khi bị hạ dược ta còn tưởng mình chết đến nơi ấy chứ. Nhưng khi biết đó là do Minh Nguyệt chỉ hạ mê dược thôi, nên ta vui mừng quá mới phấn khích như vậy. Cũng không phải vì lừa gạt hoàng thượng a" - nàng ngồi trên long sàn của hắn, ánh mắt lộ vẻ chân thành hướng hắn đang đứng mà nói

Ánh mắt như vậy, làm sao hắn còn nỡ trách phạt nàng. Vừa nãy, chính hắn còn lo sợ, huống chi là nàng. Giọng hắn dịu đi

"Nếu đã không có chuyện gì thì cũng không cần uống canh thuốc nữa. Trẫm hạ lệnh chuẩn bị bữa cho nàng" - hắn định lên tiếng kêu Lưu Tề thì nàng nhanh tay nắm lấy vạt tay áo của hắn, cúi đầu nói khẽ

"Ta không ăn có được hay không?"

Nhìn xuống bàn tay nhỏ bé đang cầm một góc nhỏ tà áo hắn, trong mắt có chút rung động

"Tại sao? Nàng không khỏe chỗ nào? Cũng đã qua một ngày rồi"

Nàng đã thưởng thức qua ánh mắt tức giận của hắn, nên đành thành thật khai báo

"Hiện tại...hiện tại ta rất no. Mỗi bữa, Minh Nguyệt đều mang thức ăn đến cho ta" - không xong rồi, không xong rồi, mặc dù nàng đang cúi mặt nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh thấu xương của hắn. Cuối cùng hắn riết qua khẽ răng ba chữ

"Mặc Dương Chi"

"Có ta a"

-------------

Ngôi sao cho ta đi nào các tỉ muội ❤️❤️❤️