Edit: Cacao
Quyết định hướng đi của từng người, tạm thời xem ra, ba người còn phải đồng hành một đoạn thời gian.
Như vậy, bây giờ trước tiên vẫn là tùy theo Phong Ngọc Thư đi Thanh La Tông một chuyến.
Thanh La Tông ở sâu trong một sơn lĩnh mây mù dày đặc, đồng dạng là một tiểu tông. Vốn nên là nơi thanh u yên tĩnh, hiện nay lại giống như Âm Thi Tông, nơi chốn đoạn bích tàn viên, có tán tu tùy ý tới lui trong đó, cảnh tượng thê lương.
Phong Ngọc Thư không nói một lời, đi vào sâu trong Thanh La Tông. Diệp Cửu Thu cùng Hà Sơn Kiến liếc nhau, không có đi theo, mà tìm một chỗ không gây chú ý ở lại, yên tĩnh chờ Phong Ngọc Thư đi ra.
Diệp Cửu Thu ngồi dưới bóng cây, nghĩ hai tông môn bị huỷ diệt, bên trong hẳn là đều có bóng dáng của Diệp Cửu U. Hắn không khỏi truyền âm hỏi: “Cửu U, ngươi làm sao có thể dẫn Thiên Ma Cung ‘ thỉnh động ’?”
“Dương Hoành ở trên tay ta.” Diệp Cửu U nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, “Ta làm hắn viết một phong thư cầu cứu, thuận tiện giúp hắn gửi đi Thiên Ma Cung.” Nội dung tin tức là gã phát hiện bí mật của hai tông về Vấn Thảo Cảnh, sau khi hai tông phát hiện liền cầm tù gã.
Phụ thân Dương Hoành là Nguyên Anh lão tổ của Thiên Ma Cung, bởi vì già mới có con, đối với Dương Hoành đặc biệt sủng ái. Thu được tin cầu cứu xong, tất nhiên là tức tới sùi bọt mép.
Thiên Ma Cung có ý đồ đối với Vấn Thảo Cảnh, nguyên bản có thể đem Âm Thi Tông cùng Thanh La Tông trấn áp làm con rối tông môn phụ thuộc, nhưng phụ thân Dương Hoành không muốn bỏ qua cho hai tông, dùng lễ trọng mời hai lão quái Nguyên Anh khác, cùng ông ta tiến đánh.
Hai tông huỷ diệt mà nói, Vấn Thảo Cảnh vẫn sẽ rơi vào trong tay Thiên Ma Cung. Thiên Ma Cung cũng liền đối với việc này mở một con mắt nhắm một con mắt, ngầm đồng ý phụ thân Dương Hoành trả tư thù.
Diệp Cửu U cười lạnh nghĩ, đáng tiếc là liền tính san bằng hai tông, lão quái kia cũng không thể tìm thấy con ông ta.
“Ta không phải...” Diệp Cửu Thu nói thầm trong lòng, hắn tự nhiên biết Diệp Cửu U lấy Dương Hoành cùng Vấn Thảo Cảnh dẫn người Thiên Ma Cung tới, hắn muốn hỏi chính là, Cửu U làm sao biết được Dương Hoành có một phụ thân sủng nịch gã? Nếu không có phụ thân Dương Hoành, Âm Thi Tông cùng Thanh La Tông có lẽ sẽ không rơi vào kết cục này.
Nhưng hắn lại dừng câu chuyện.
Cửu U sao có thể không rõ ràng ý tứ hắn hỏi, hiện tại tránh đi không nói, ý tứ chính là không muốn nói.
Vì thế hắn liền không hỏi.
Ngược lại là Diệp Cửu U, ngữ khí khiến người rùng mình, lạnh lẽo hỏi lại Diệp Cửu Thu: “Ngươi hỏi chuyện này làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi lại đồng tình hai tông kia?”
Diệp Cửu Thu vội vàng lắc đầu, người thích ứng được thì sống, bản thân Tu chân giới chính là như thế, hắn vì sao phải đồng tình? Hắn hiện tại để ý chính là một việc khác ——
“Ta cư nhiên lại quên mất, Cửu U ngươi cùng Dương Hoành cặn bã kia thế nhưng ở trong cùng một cái quan tài!” Nghĩ đến cái tên có ý đồ lăng · nhục chính mình cùng Diệp Cửu U chen trong một không gian nhỏ hẹp như vậy, Diệp Cửu Thu liền cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, hắn nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, “Cửu U ngươi đừng vội, ta sẽ chế tạo một bộ quan tài khác đem gã nhét vào!”
Ta một chút cũng không vội. Còn có, thế giới trong quan tài rất lớn. Diệp Cửu U nhìn sang không gian trong quan trên thực tế rộng lớn vô ngần, lại nhìn Dương Hoành bị y phong ấn ở phía xa, nghĩ thầm có thời điểm cũng nên đem Diệp Cửu Thu kéo vào cho hắn nhìn xem.
Đang định nói Diệp Cửu Thu việc này, Diệp Cửu U lại cảm giác được một chuyện khác.
“Diệp Cửu Thu.”
“Ân?”
“Theo đường nhỏ phía sau đi xuống, ta kêu ngươi dừng lại ngươi liền dừng lại.” Diệp Cửu U chợt chỉ huy nói.
“Ân.” Diệp Cửu Thu đứng lên, hướng Hà Sơn Kiến đang kỳ quái nhìn hắn đánh cái thủ thế không có việc gì, sau đó làm một bộ người không có việc gì, dựa theo nhắc nhở của Diệp Cửu U đi xuống dưới.
Đường nhỏ này uốn lượn khúc chiết, vòng núi mà lên, không đi bao xa, Diệp Cửu Thu liền phát hiện bốn phía càng thêm yên lặng. Nơi này rõ ràng là hẻo lánh ít dấu chân người, cũng bởi vì không nằm trong nội bộ Thanh La Tông, không được những tán tu kia coi trọng.
“Cửu U, ta đây là đang tìm cái gì?” Hắn hỏi.
Diệp Cửu U không có trả lời, mà trước khi Diệp Cửu Thu đi đến một cây cổ thụ đủ cho ba người ôm, mới lên tiếng nói: “Chính là nơi này.”
Diệp Cửu Thu đứng yên, trái phải nhìn xem, bốn phía tuyệt không có chỗ nào kỳ lạ, cổ thụ tuy rằng cao lớn rậm rạp, nhưng cũng là vật thường thấy đầy khắp núi đồi này, khó trách không hấp dẫn được những người khác.
“Phá vỡ vỏ cây.” Diệp Cửu U nói.
Diệp Cửu Thu theo lời mà làm, trong mắt đã có chút nóng lòng muốn thử. Hắn một đao gọt bỏ một tầng vỏ cây cổ thụ, không ngoài dự kiến phát hiện bên trong cổ thụ sớm đã trống rỗng, chỉ còn lại một lỗ trống tối đen. Ấn lẽ thường mà nói, lúc này chỉ cần hắn nhảy vào, không sai biệt lắm liền có thể đạt được một kiện linh bảo phủ bụi trần.
Vì thế lúc nghe thấy Diệp Cửu U nói “nhảy vào đi”, Diệp Cửu Thu liền nắm Kim Lôi Trúc kiếm, lập tức nhảy vào.
Trên người hắn tràn ra một tầng linh lực hơi mỏng, sau một chút kích động, liền giống như tinh trần* nhàn nhạt lóng lánh, chiếu sáng một vùng trong lỗ trống chật hẹp này. Sau đó hắn thấy một thanh niên nằm cuộn tròn trên mặt đất, lại còn là người hắn nhận thức ——
* Bụi sao
“Hàn Tố?” Hắn kinh ngạc. Vì sao Cửu U phải dẫn hắn tới nơi này?
Muốn gϊếŧ cậu ta sao? Bởi vì ở trong Vấn Thảo Cảnh làm cho bọn hắn thêm phiền toái... Ai, không đúng, người này tuy rằng vô tình, nhưng ở trong hỗn chiến đã giúp bọn hắn cản lại Bạch Nhiên, cũng không tính là làm cho bọn hắn thêm phiền toái.
Bất quá chính là hắn hiện tại không động thủ, Hàn Tố không sai biệt lắm cũng sắp chết đi?
Diệp Cửu Thu cúi đầu xem thanh niên toàn thân loang lổ vết máu, người này hô hấp mỏng manh, như là lâm vào trạng thái chết giả. Xem bên ngoài cổ thụ không lưu lại dấu vết bố trí, hẳn là không phải Hàn Tố tự mình trốn đến nơi này ẩn nấp. Hẳn là thời điểm Thanh La Tông xảy ra chuyện, thân bị trọng thương, sau mới bị ai đó giấu ở nơi này.
Chỉ tiếc người giấu cậu ta cũng tự thân khó bảo toàn, không thể giúp cậu ta hảo hảo điều tức, chỉ có thể dựa vào chính mình ở đây kéo dài hơi tàn, mặc cho số phận. Có lẽ người kia chính là nghĩ đào tẩu xong sẽ vòng trở về giúp cậu ta, nhưng cuối cùng lại không thể trở về.
“Cậu ta sắp chết.” Diệp Cửu Thu thở dài, định mặc kệ, Hàn Tố nhiều nhất sống không quá đêm nay.
“Cứu cậu ta.” Ngữ khí Diệp Cửu U bình tĩnh, làm Diệp Cửu Thu đoán không ra cảm xúc của y lúc này.
Diệp Cửu Thu nhất thời cho rằng chính mình nghe lầm, Cửu U thế mà bảo hắn cứu người, cứu một cái đệ tử tông môn tu tiên?
“Vì sao phải cứu cậu ta?” Diệp Cửu Thu khó hiểu, hắn tất nhiên là nguyện ý nghe Diệp Cửu U, cứu người một mạng, nhưng là Cửu U cùng Hàn Tố lại có quan hệ gì? Thế mà đặc biệt dẫn hắn tới đây cứu người?
Diệp Cửu U không trả lời. Y vẫn luôn không nói cho Diệp Cửu Thu thân phận chân chính của mình, y cũng không biết nên như thế nào đứng trước mặt Diệp Cửu Thu nói cho hắn loại như "Ta là một ngươi khác". Y là một kẻ thất bại từ đầu tới cuối, cho nên y tìm không thấy thời cơ nói ra, phương thức nói ra, ngữ khí nói ra.
Chính là vô pháp nói ra.
Cho nên y không có khả năng nói cho Diệp Cửu Thu, y ở “Kiếp trước”, ở trong một thế giới tương đồng khác, y nhận thức Hàn Tố.
Ở thế giới kia, cùng ngày Thi Sát lão tổ đoạt xá y, đồng dạng cũng có người Thiên Ma Cung đột kích. Người là Dương Hoành đưa tới, Dương Hoành tự nhiên không phải vì y, mà là vì Vấn Thảo Cảnh.
Sau khi Dương Hoành tiến vào Vấn Thảo Cảnh trở ra, xác nhận sự tồn tại và giá trị của Vấn Thảo Cảnh, liền nhanh chóng báo cho Thiên Ma Cung. Vì bản nhân gã không có việc gì, cho nên cũng không có một phụ thân quyết tâm muốn trả thù tiêu diệt hai tông. Thiên Ma Cung chỉ đánh vỡ trận pháp của Âm Thi Tông, cùng Âm Thi Tông triền đấu nửa ngày, sau khi Âm Thi Tông chịu thua liền dừng tay, rồi hoàn toàn khống chế Âm Thi Tông, cũng không có màn huỷ diệt tông môn phía sau.
Mà ở thời điểm Thiên Ma Cung cùng Âm Thi Tông triền đấu, đi tới trước động phủ của Thi Sát lão tổ cứu y, vẫn là Phong Ngọc Thư.
Chỉ là y trong thế giới đó, chưa bao giờ gặp được một "chính mình" khác trở về từ tương lai, bởi vậy một hồi chiến đấu kia dị thường thảm thiết.
Lúc ấy Thi Sát lão tổ đã Nguyên Anh ly thể, đi vào trong thức hải của y tiến hành đoạt xá. Y đau khổ chống đỡ, liền ở thời điểm sắp bị cắn nuốt, Phong Ngọc Thư đánh vỡ cấm chế xông vào.
Thi Sát lão tổ bất đắc dĩ, đành phải vội vàng rời khỏi thức hải của y, một lần nữa trở lại thân thể của chính mình, tính toán giải quyết Phong Ngọc Thư xong lại lần nữa đoạt xá. Nhưng lão không nghĩ tới chính là, chỉ là một kẻ hèn Kim Đan trưởng lão trong mắt lão, thế mà có thể bộc phát ra thực lực so với Nguyên Anh kỳ.
Mà bản thân lão lại bởi vì đoạt xá mà hao tổn thần hồn, thực lực giảm sút.
Bên này giảm bên kia tăng, thực lực hai người ở khi đó thế mà miễn cưỡng ngang hàng, chẳng phân mạnh yếu. Nhưng cuối cùng là Phong Ngọc Thư thắng, lại là thắng thảm. Hắn gϊếŧ Thi Sát lão tổ, muốn mang Diệp Cửu Thu đi, nhưng ngay cả một bước cũng không có sức lực để bước ra, cứ như vậy ngã xuống*.
* Chưa chết nha!!
Sau đó Thiên Ma Cung đem Âm Thi Tông thu vào dưới trướng, khi phái người tiến vào động phủ của Thi Sát lão tổ, mới phát hiện cả phòng hỗn độn.
Phong Ngọc Thư bị định tội danh mưu hại lão tổ giam giữ, mà y không chỉ hoàn toàn không thấy được Phong Ngọc Thư vì cứu y mà trả giá, ngược lại sau khi thanh tỉnh mở mắt ra, thấy thần sắc Bạch Nhiên cùng Dương Hoành lo lắng, lại lần nữa ngộ nhận là được hai người bọn họ cứu.
Lại sau đó, Thanh La Tông cùng Âm Thi Tông đều trở thành con rối thủ hạ của Thiên Ma Cung, cũng âm thầm qua lại lẫn nhau. Hàn Tố ở Thanh La Tông vẫn luôn sùng bái Phong Ngọc Thư, cậu ta nguyên bản không muốn trở thành chó săn cho ma đạo, lại trong lúc vô ý biết được Phong Ngọc Thư bị giam giữ, vì thế nhẫn nhục chịu đựng, hao hết tâm tư cứu Phong Ngọc Thư ra.
Hai người một đường đào vong, bị hai tông vạn dặm truy sát.
Phong Ngọc Thư ma đạo song tu, vốn đã bị hai loại lực lượng phản phệ, tẩu hỏa nhập ma, lại bị Thi Sát lão tổ đánh trọng thương, còn chịu thêm tra tấn khi bị giam giữ, không chỉ có thân thể hủy hoại từ bên trong, thần trí cũng có xu hướng điên cuồng. Trong thời gian bị truy sát, không thể chống đỡ quá một năm, liền ở trong tiếng khóc rống của Hàn Tố ngã xuống.
Hắn được Thanh La Tông coi là thiên tài có thể dẫn dắt toàn tông quật khởi ở Mãng Hoang đại lục, có thể đánh chết Thi Sát lão tổ, lại cứ như vậy không một tiếng động chết ở trong sơn động hẻo lánh.
Trước khi chết, thần trí hắn rốt cuộc thanh tỉnh, đem thanh đồng quan của chính mình phó thác cho Hàn Tố. Hàn Tố từ đây một bên tiếp tục đào vong, một bên tu sửa công pháp Âm Thi Tông, trợ giúp tu vi của thi khôi trong quan tài tiến thẳng tới Ngũ Hành thi.
—— Những việc này đều là rất lâu sau, nghe được từ Hàn Tố, y mới biết được chân tướng.
Sư phụ thần chí không rõ, lúc trọng thương sắp chết, là Hàn Tố chiếu cố sư phụ đi qua một đoạn sinh mệnh cuối cùng. Bởi vậy thời điểm lơ đãng phát hiện Hàn Tố vậy mà ở hốc cây hơi thở thoi thóp, y dẫn Diệp Cửu Thu tới tương trợ.
Nếu ngày hôm nay y không phát hiện ra Hàn Tố, vậy Hàn Tố sẽ chết ở nơi này sao? Diệp Cửu U nghĩ, năm đó Hàn Tố vì sao không nhắc y chuyện này? Năm đó lại là ai cứu cậu ta? Hay là nói, không phải Hàn Tố không nói cho y, mà là Hàn Tố kia chưa từng trải qua chuyện này —— quỹ đạo thế giới đã thay đổi sao?
Ánh mắt y tối lại, sau mới mở miệng: “Cho cậu ta một viên Sinh Sinh đan.”
Diệp Cửu Thu thở dài, Cửu U lại không trả lời vấn đề của hắn. Nhưng hắn vẫn không chút do dự lấy đan dược ra, đi đến gần Hàn Tố, cạy miệng cậu ta, đem đan dược đút vào.
Sinh Sinh đan hắn chỉ có hai viên, ở Vấn Thảo Cảnh vẫn bỏ không ăn. Bất quá hiện tại cũng chỉ có Sinh Sinh đan mới có thể cứu được Hàn Tố.
Đan dược thực thần kỳ, rất nhanh, Diệp Cửu Thu liền thấy miệng vết thương hư thối ngoài thân Hàn Tố nhanh chóng khép lại rồi kết vảy, người này cũng rêи ɾỉ một tiếng, rốt cuộc mở mắt.
Ánh mắt cậu ta đầu tiên là tan rã, rồi sau đó mới dần dần tụ lại, thời điểm nhìn thấy Diệp Cửu Thu, đồng tử cậu ta co lại, muốn đề phòng, lại không thể động đậy, muốn mở miệng thống mạ, giọng nói lại như bị lửa thiêu đốt đau, không phát ra được âm thanh, vì thế chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng tỏ vẻ chính mình đối với người trong tu ma khinh thường cùng thống hận.
Diệp Cửu Thu lúc này nghe thấy Diệp Cửu U nói có thể rời đi, cũng không nghĩ ở lại chỗ này bị Hàn Tố xem thường, hắn để xuống chút linh thạch cùng đan dược, hướng Hàn Tố nở một nụ cười xán lạn: “Ngươi thanh tỉnh là tốt rồi, dược hiệu của Sinh Sinh đan rất nhanh, lại qua mấy khắc nữa ngươi đại khái có thể khôi phục hơn phân nửa thực lực. Ta không muốn đánh với ngươi, liền đi trước.”
Hắn xoay người đi rồi vài bước, lại quay đầu lại bổ sung nói: “Đúng rồi, ta đoán ngươi nhất định là đã hôn mê một tháng, cho nên nhắc nhở ngươi một chút, hiện tại Âm Thi Tông cùng Thanh La Tông đều không còn, chờ lát nữa ngươi đi ra ngoài nhìn thấy bộ dáng vẻ của tông môn, cũng không nên quá kích động. Phải biết rằng, người Thiên Ma Cung có tai mắt ở phụ cận tìm dư nghiệt của hai tông.”
Hắn nói xong, liền nhẹ nhàng nhảy, từ lỗ hổng trên hốc cây chui ra. Lại xoay tay một cái, đem vỏ cây chính mình tước xuống “dính” trở về, thiên y vô phùng*, nhìn không ra chút sơ hở nào.
* áo trời không có vết chỉ, không có sơ sót nào
Chỗ trống dưới đáy thân cây, Hàn Tố ngơ ngác cảm thụ khí tức dễ chịu mát lạnh khuếch tán trong cơ thể, cậu mờ mịt ngẩng đầu nhìn phía trên, tên tiểu tử Âm Thi Tông kia, vì cái gì muốn cứu cậu? Sinh Sinh đan trân quý như vậy, vì sao phải dùng trên người cậu?
Theo như lời người kia nói, Thanh La Tông không còn, có phải là thật không?
Ngày ấy Phùng sư huynh dẫn cậu đào tẩu, giờ phút này đang ở nơi nào? Còn khỏe không?
Cậu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên trong lòng đau đớn, như là cảm ứng được cái gì, đã nhận ra cái gì, một hàng nước mắt bỗng dưng từ trong mắt chảy xuống.
Cacao: "He he!! Một ngày hai chương✧◝(⁰▿⁰)◜✧."