Tiên Hiệp Chi Ta Có Một Chiếc Quan Tài

Q3-Chương 33: Mưu đồ của Diệp Cửu U

Edit: Cacao

Thi Sát lão tổ thu được tin tức, vô cùng vui sướиɠ, lập tức mở ra cấm chế trong động phủ, nhấc chân đi ra ngoài.

Người lão phái ra là Kim Đan trưởng lão, hiện tại đã trở về, ở chân núi chờ lão triệu kiến.

Lão thả mình xuống trước mặt vị Kim Đan trưởng lão kia, vừa lòng cười: “Lấy đồ vật ra.” lão căn bản không hỏi sự việc làm như thế nào, đồ vật có tới tay hay không, bởi vì trong mắt lão, một Kim Đan trưởng lão đối phó với một phàm nhân gia tộc, tất nhiên là việc đã nắm chắc trong tay.

Kim Đan trưởng lão cung kính đưa bình ngọc trong tay cho Thi Sát lão tổ. Bình ngọc này nhìn tuy nhỏ, nhưng lại có thể chứa hết nước trong một cái hồ.

Thi Sát lão tổ nhìn bình ngọc, tựa như thấy tương lai một ngày nào đó lão uy phong một cõi. Nội tâm lão kích động, đến nỗi tay lấy bình ngọc đều có chút run rẩy.

Cũng chính lúc này, ở trên động phủ của lão, một đạo hắc ảnh như khói mở ra cấm chế tiến vào trong động phủ.

Thi sát lão tổ cho rằng lão chỉ đi ra một lát, còn tự tin bằng vào thần thức Nguyên Anh kỳ của chính mình, bốn phía gió thổi cỏ lay đều trốn không khỏi mắt lão, vì thế không phí thời gian khôi phục cấm chế, liền vội vàng đi ra, lại không nghĩ rằng có người thần thức càng thêm cường đại so với lão ở một bên tùy thời mà động.

Cũng là việc lão không thể tưởng tượng được. Thông thường nhân vật có thần thức cường đại hơn so với lão, tu vi tự nhiên cũng ở phía trên lão. Muốn phá vỡ cấm chế tiến vào động phủ, sao còn cần phải lén lút như vậy?

Sai một li đi một dặm, nhất thời sơ sẩy, làn khói đen kia liền lặng yên không một tiếng động đi vào.

Mà Diệp Cửu Thu sau khi Thi Sát lão tổ rời khỏi đây, cả người đều rơi vào hầm băng, cứng đờ nằm trong quan tài, run rẩy không thôi.

Hắn nói cho chính mình, cái gì mà hội tụ huyết mạch toàn tộc đều là ngôn luận Thi Sát lão tổ bố trí ra để dao động tâm thần hắn, là giả, mình nếu tin, chính là như người nọ nói, tâm thần thất thủ tất nhiên sẽ không chịu nổi Thi Sát lão tổ đoạt xá.

Nhưng mà hắn hiện giờ đã có năng lực phân biệt rõ ràng. Lý trí nói cho hắn, Thi Sát lão tổ thật sự muốn dao động tâm thần hắn, nhưng việc như lời lão nói cũng không phải giả dối.

Thi Sát lão tổ thật sự phái người đi Diệp phủ, thật sự vì huyết mạch chi lực... Gϊếŧ thân tộc của hắn.

Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn trắng bệch, trong lòng chợt rấy lên thống khổ cùng bi ai, như là ngực bỗng nhiên bị đυ.c ra một cái động lớn, gió lạnh thổi vào trống rỗng, đông đến lục phủ ngũ tạng hắn đều đau đớn.

Ánh mắt hắn trống rỗng nhìn vào khoảng hư không, nước mắt tràn ra khóe mắt lăn xuống xuống dưới, hoàn toàn biến mất vào thái dương.

Sớm biết như thế, hắn vì sao phải tu luyện đến Trúc Cơ?

Hắn tu luyện đến Trúc Cơ là vì tự bảo vệ mình, nhưng hôm nay, không chỉ không bảo vệ được chính mình, còn liên luỵ đến mọi người.

Sớm biết như thế, lúc mới vào tông hắn liền chết đi có phải tốt hơn không?

Nếu không có hắn, Thi Sát lão tổ liền tự mình đi tìm đạo lữ, tai họa con cái tương lai của lão đi, làm sao sẽ đánh chủ ý tới Diệp phủ?

Chính là bởi vì Diệp phủ có hắn! Chính là bởi vì hắn có thiên phú tu luyện! Chính là bởi vì hắn tu tới Trúc Cơ! Cho nên hết thảy mới có ngày hôm nay.

Lựa chọn kiên trì sống sót là sai sao? Lựa chọn khắc khổ tu luyện trở nên cường đại là sai sao? Rốt cuộc là bước nào trong lựa chọn của hắn là sai lầm!

Hắn cho rằng dưới sự trợ giúp Cửu U hắn đã thay đổi, có lẽ thật sự một ngày kia có thể trở lại Đại Yến Quốc, trở lại Diệp phủ. Nhưng mà hiện giờ mới phát hiện, bất luận hắn thay đổi như thế nào, kết cục của hắn ở Âm Thi Tông đã sớm được chú định tốt.

Không phải hắn lựa chọn sai, mà là lựa chọn của hắn ở trước kết quả đã được chú định, không hề có nửa điểm ý nghĩa.

Chung quy vẫn là quá yếu, quá yếu, nhỏ yếu đến nỗi không có quyền lựa chọn vận mệnh.

Nước mắt lạnh lẽo bất tri bất giác chảy ra, hắn lẳng lặng nằm trong quan tài, tựa như một khối thi thể.

“Muốn từ bỏ sao?” Bên cạnh quan tài vang lên một thanh âm khàn khàn bình tĩnh, “Thế nhưng ngươi bị giam cầm, ngay cả tự bạo nguyên thần tự bạo tu vi đều không làm được.”

Nghe thấy thanh âm này, đôi mắt cực độ trống rỗng của Diệp Cửu Thu rốt cuộc xoay chuyển, từ lúc bộ dáng nam tử cúi đầu xem hắn phản chiếu trong đáy mắt, đôi mắt hắn dần khôi phục thần thái.

“Cửu U...” Hắn thì thào lên tiếng, trong chớp mắt còn tưởng chính mình gặp ảo giác. Mà một tiếng hô này, liền giống như tìm được chỗ dựa, nước mắt giàn giụa trào ra, giọng hắn anh ách, vô cùng thống khổ gào rống, phảng phất như một con tiểu thú rơi vào bước đường cùng, một câu cũng không nói nên lời, chỉ biết dùng “A a a” gào rống nức nở tới biểu đạt vô tận tự trách tuyệt vọng cùng bi thương trong lòng.

Diệp Cửu U chỉ an tĩnh nhìn chăm chú vào hắn, nhìn gương mặt quen thuộc kia bởi vì bi thương thống khổ mà vặn vẹo, xem gương mặt kia bị hối hận tự trách mà ướt đẫm nước mắt, y nhìn, ánh mắt có chút hoảng hốt, phảng phất như thấy quá khứ cùng hiện tại hai thế giới trong nháy mắt hợp lại thành một, nhưng ánh mắt y rất nhanh lại trở về thanh minh, vô cùng bình tĩnh kiên định.

Y lẳng lặng nhìn Diệp Cửu Thu kiềm chế vô cùng gầm nhẹ nức nở, kiên nhẫn chờ đợi Diệp Cửu Thu thu thập tốt cảm xúc của bản thân, tựa hồ không chút nào lo lắng Thi Sát lão tổ sẽ đột nhiên tiến vào.

Cảm xúc sụp đổ của Diệp Cửu Thu chỉ giằng co ngắn ngủn mấy cái hô hấp, hắn còn nhớ rõ nơi này là chỗ nào.

“Cửu U, ngươi nhanh rời đi.” Đôi mắt hắn đỏ bừng, đáy mắt trộn lẫn thống khổ cùng điên cuồng, khóe mắt xinh đẹp lại nỗ lực cong lên, hướng Diệp Cửu U cười, “Ngươi có phải muốn cứu ta về hay không? Ngươi đối với ta thật tốt, ngươi thông minh như vậy, rõ ràng nên biết chúng ta cộng vào đều đánh không lại lão, ngươi lại còn trở về. Ngươi như vậy ta thực vui vẻ, nhưng ta còn là không muốn ngươi giống ta chết ở chỗ này.”

Diệp Cửu U nhẹ giọng hỏi: “Ta đi rồi, ngươi làm sao bây giờ?”

“Ta...” Diệp Cửu Thu muốn nói hắn sẽ liều mạng giao chiến nguyên thần cùng Thi Sát lão tổ, chính là hắn đấu được sao?

“Ta là mệnh thi của ngươi, nếu lão đoạt xá ngươi, trở thành chủ nhân của ta, vậy nên làm như thế nào?” Diệp Cửu U chậm rãi nói, “Không bằng ta giờ phút này gϊếŧ ngươi, tính toán của lão cũng chỉ có thể thất bại.”

Mệnh thi thí chủ không thể sống, những lời này vẫn là ngươi dạy ta! Diệp Cửu Thu muốn hướng Diệp Cửu U rống ra những lời này, nhưng lại nghĩ đến Diệp Cửu U sao có thể quên cái này?

Tâm hắn run lên, lấy lại bình tĩnh mới nói: “Cửu U ngươi cùng những thi khôi bất đồng. Ngươi xem, liền tính ngươi là mệnh thi của ta, ta cũng không thể điều khiển ngươi. Ngươi chỉ cần chạy trốn thật xa, Thi Sát lão tổ tuyệt đối không làm khó được ngươi.” Thanh âm hắn mềm mại như là bị nước mắt ngâm qua, “Cửu U cùng ta không giống nhau, nhất định sẽ trở nên thập phần lợi hại. Đến lúc đó liền trở về giúp ta báo thù đi.”

Hắn đứng trước hiện thực là vô lực như thế, chỉ nguyện ở phút cuối cùng dựa vào nỗi oán hận cùng điên cuồng kéo Thi Sát lão tổ đồng quy vu tận.

Hắn thực cảm kích Diệp Cửu U có thể trở về. Nếu chưa gặp được Diệp Cửu U, hắn chỉ sợ là đã như ý Thi Sát lão tổ, tâm thần thất thủ. Nhưng thấy được Diệp Cửu U rồi, hắn đã phát tiết xong, những tuyệt vọng thống khổ đó không hề tràn ngập chiếm trọn đầu óc hắn, mà là một chút lắng đọng ở trong lòng, lẳng lặng ẩn núp, chờ đợi thời khắc cuối cùng mới mãnh liệt bùng nổ.

“Nhanh đi đi.” Hắn thúc giục Diệp Cửu U, “Chờ lão trở về, ngươi cũng sẽ chết.”

“Ta đã chết.” Diệp Cửu U rũ mắt nhìn hắn, khóe môi chợt hơi hơi cong lên, “Còn có, ngươi nói rất đúng, ta thông minh như vậy, cho nên sao có thể lạch bạch trở về chịu chết?” Thanh âm của y so Diệp Cửu Thu còn muốn khàn hơn, lúc này Diệp Cửu Thu mới chú ý đến, Diệp Cửu U một thân phong trần mệt mỏi, tuy là thi khôi, trên mặt nhìn không ra tiều tụy, nhưng quần áo Diệp Cửu U từ trước đến nay không chút cẩu thả, hiện tại lại đặc biệt hỗn độn.

Hắn nghe ra Diệp Cửu U ý tại ngôn ngoại*, không khỏi ngơ ngẩn: “Ngươi... đi nơi nào? Làm cái gì?” Dừng một chút, tựa hồ nghĩ tới cái gì, trong mắt hắn dần dần hiện lên một tia hy vọng mỏng manh, không khỏi mở to hai mắt, nhanh chóng hỏi lại lần nữa, “Ngươi đi nơi nào!”

* Ý ở ngoài lời, là nói ít gợi nhiều

Diệp Cửu U cười, híp híp mắt: “Giống như ngươi nghĩ.”

“Người nhà của ta...”

“Bọn họ rất tốt.”

“...” Diệp Cửu Thu lâm vào trầm mặc, trong chớp mắt như là mất đi năng lực ngôn ngữ, chỉ có thể thất thần nhìn Diệp Cửu U. Cảm xúc của hắn hôm nay thay đổi quá nhanh, nguyên tưởng rằng sớm đã rơi vào địa ngục, nhưng kết quả lại một lần nữa bị người này kéo ra ngoài.

Hắn không hỏi Diệp Cửu U làm như thế nào, sao có thể làm được. Hắn tin lời Diệp Cửu U nói, cảm giác tuyệt xứ phùng sinh làm toàn thân hắn hư nhuyễn, tựa như thật sự đã chết qua một lần rồi lại sống lại. Hắn cơ hồ muốn hỉ cực mà khóc, nhưng đôi mắt lại phảng phất như đã khô cạn, một giọt nước mắt cũng chảy không ra.

“Bọn họ còn sống, vậy là tốt rồi.” Lặng im hồi lâu, thần sắc hắn quy về bình tĩnh, “Cửu U, cảm ơn.”

“Ngươi có thể an tâm chết đi?” Diệp Cửu U hỏi.

“Không, ta càng muốn sống sót.” Diệp Cửu Thu nhìn về phía y, đáy mắt thiếu niên rực lên quyết tâm vô cùng kiên định, “Ta muốn sống sót! Tuyệt đối!”

Hắn có tín niệm kiên định, cũng chỉ có tín niệm kiên định. Hắn tuyệt sẽ không để Thi Sát lão tổ được như ý.

“Cửu U, ngươi đi đi. Lão đã sắp trở lại.” Hắn lại lần nữa nói, chỉ là lần này ngữ khí không hề tiêu cực, mà là tràn ngập dũng khí cùng quyết ý.

“Lão trong chốc lát còn chưa thể về.” Diệp Cửu U cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Cửu Thu, đưa tay đem Diệp Cửu Thu từ trong quan tài ôm ra.

“Chúng ta đổi vị trí đi.” Y nói, con ngươi u ám cất giấu ý cười lạnh băng, tựa như dã thú đi săn, ánh mắt kia trong phút chốc khi xem trúng con mồi, tàn khốc vô tình.

Ngoài động phủ.

Thi Sát lão tổ lấy được bình ngọc, thời điểm đang muốn vòng trở về động phủ, lại nghe thấy trong tông tiếng kèn U Minh ô ô vang vọng khắp sơn cốc. Sắc mặt lão biến đổi, tiếng kèn là khi Âm Thi Tông gặp phải tuyệt đại nguy cơ mới có thể vang lên, này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt lão biến thành màu đen, hết lần này đến lần khác cố tình lại chọn ngay lúc này!

Nhưng lão lại không thể không quản. Âm Thi Tông đối đầu với kẻ địch mạnh, lão sao có thể an tâm đoạt xá tu luyện? Phải biết rằng, sau khi lão đoạt xá Diệp Cửu Thu, liền không còn là Nguyên Anh lão tổ, mà chỉ là một tiểu tử Trúc Cơ kỳ thôi. Khi đó nếu Âm Thi Tông xảy ra vấn đề gì, lão cũng chỉ có thể xui xẻo theo!

Mặt âm trầm, đem bình ngọc để vào trong trữ vật giới chỉ, lão xoay người kết vài đạo linh quyết, một lần nữa phong bế động phủ, sau đó mới nhấc chân, đi đến nơi có linh khí dao động kịch liệt nhất.

Bên rìa ngoài sơn cốc, chỉ thấy tông chủ Âm Thi Tông cùng tất cả các trưởng lão cơ hồ đều tập trung ở đây, hướng đoàn người bên ngoài kết giới thương lượng đầu hàng. Chỉ là đối phương không chút cảm kích nào, một mực công kích trận pháp kết giới của Âm Thi Tông, mắt thấy giờ phút này sắp bị công phá.

Thi sát lão tổ nghe thấy bọn họ bên này có người kêu: “Lệnh công tử sớm đã rời khỏi bổn tông, quay về Thiên Ma Cung. Có lẽ là trên đường bị trì hoãn, mới chưa trở lại Thiên Ma Cung. Thật sự là cùng tông ta không có quan hệ gì.”

Mà đối phương cũng không dừng tay, lão giả cầm đầu một bên công kích một bên lạnh lùng nói: “Nếu các ngươi đều dám ở nơi này thề với Đại Đạo, nói Dương Hoành của ta chết ở nơi nào các ngươi đều không biết rõ sự tình, cũng không cùng ngươi tương quan, ta sẽ lập tức thu tay rút lui, sau lại phái người đưa linh thảo, đan dược, pháp bảo tới bồi thường, các ngươi thấy thế nào?”

Thề với Đại Đạo so với Tâm Ma Huyết Thệ còn muốn khủng bố hơn. Vi phạm Tâm Ma Huyết Thệ, chỉ là ở thời điểm tiến giai sẽ bị tâm ma quấn thân, dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, tỷ như giống Vương Lâm. Nhưng một khi vi phạm Đại Đạo, Đại Đạo sẽ lập tức giáng xuống trừng phạt, những thương tổn phải chịu được xưng là đạo thương.

Đạo thương chính là thương tổn đến căn cơ tu luyện, từ đây tu vi không chỉ có khó tiến thêm, còn sẽ tùy thời tăng trưởng, đạo thương mở rộng, dẫn tới tu vi tiêu tán, cuối cùng trở thành một phế nhân. Càng quan trọng là, đạo thương không có thuốc chữa.

Trừ phi trong lòng thật sự thẳng thắn vô tư, nếu không không ai sẽ nguyện ý thề với Đại Đạo. Đặc biệt là người Âm Thi Tông biết rõ chính mình đang nói dối.

Thấy người Âm Thi Tông á khẩu không trả lời được, ánh mắt lão giả kia càng thêm âm lãnh, nâng bạch cốt trượng trong tay, đánh thật mạnh lên kết giới, ông ta âm trầm kêu lên: “Chư vị đạo hữu, còn thỉnh giúp ta góp chút sức lực! Chuyện hôm nay, đồ vật ta đáp ứng chư vị, đều sẽ đưa từng cái một vào trong phủ, quyết không nuốt lời!”

Tông chủ Âm Thi Tông khóc không ra nước mắt, rốt cuộc là ai đem sự tình của Dương Hoành truyền tới tai vị này! Lần này phiền toái lớn rồi!

Đem việc của Dương Hoành truyền đến Thiên Ma Cung - Diệp Cửu U, lúc này đang bỏ Diệp Cửu Thu vào trong hắc quan, chính là cái quan tài kia của y, Thi Sát lão tổ vì phòng ngừa người khác nhìn ra manh mối, cố ý mang cả hắc quan đến động phủ này.

Diệp Cửu U cũng không cởi bỏ giam cầm cho Diệp Cửu Thu, thậm chí còn động thủ cấm thanh Diệp Cửu Thu.

Diệp Cửu Thu không nghĩ ra y muốn làm cái gì, chỉ một mực lo lắng nôn nóng vì Diệp Cửu U, thời gian trôi qua lâu như vậy, Thi Sát lão tổ tùy thời đều có khả năng tiến vào!

Hắn liều mạng hướng về phía Diệp Cửu U nháy mắt, lại thấy Diệp Cửu U hướng hắn cong khóe môi, giây tiếp theo “Phanh” một tiếng, nắp quan tài ở trước mắt hắn khép lại.

Tầm nhìn bị hắc ám ngăn cách.

Mà lúc này, Thi Sát lão tổ đã lại lần nữa quay trở về bên ngoài động phủ.

Lão nhìn ra trong đoàn người đến đột kích, lại có đến ba lão quái Nguyên Anh. Chính lão đi lên đối chiến, cũng chỉ có một đường thất bại. Nhanh chóng hiểu rõ nguyên do sự tình xong, lão liền biết việc này không lành, lập tức không chút do dự vứt bỏ Âm Thi Tông, tính toán mang theo Diệp Cửu Thu trốn đi thật xa, tìm một nơi yên tĩnh lại đoạt xá tu luyện.

Lão vô cùng lạnh nhạt nghĩ, việc này là người Âm Thi Tông tự mình chọc ra, hà tất phải liên lụy đến lão? Huống chi lão đoạt xá Diệp Cửu Thu xong, ở lại Âm Thi Tông cũng không có ý nghĩa gì lớn.

Vì thế lão mặt cũng không lộ, liền vòng trở về, chuẩn bị trốn chạy.

Lão mở ra cấm chế trong động phủ, đi vào.