Tiên Hiệp Chi Ta Có Một Chiếc Quan Tài

Q2-Chương 25: Hỗn chiến

Edit: Cacao

Vị trí của Diệp Cửu Thu cùng Hà Sơn Kiến lúc này, thi thoảng đã có thể phát hiện vài cọng linh thảo nhị giai cao cấp. Nhưng tương đương với điều này, cũng có khi có yêu thú nhị giai cao cấp xuất hiện ở đây.

Không có Diệp Cửu U ở bên áp trận, Hà Sơn Kiến cũng không thể chờ một mình Diệp Cửu Thu giải quyết, hắn cùng mệnh thi của hắn, lại có Diệp Cửu Thu một bên phụ trợ, tốc độ chém gϊếŧ tức khắc nhanh hơn nhiều. Diệp Cửu Thu cùng hắn phối hợp, cũng từ từ va va chạm chạm mới bắt đầu trở nên giống mô giống dạng, làm Hà Sơn Kiến muốn ném cho Diệp Cửu Thu thêm mấy cái khinh thường cười lạnh cũng không được.

Đại thiếu gia này thật sự là đổi tính rồi.

Hà Sơn Kiến xem bộ dáng Diệp Cửu Thu nghiêm túc tu luyện, tâm tình lên men, hắn nhìn ra được Diệp Cửu Thu tu luyện công pháp cực tốt, bởi vì khi hai người bọn hắn cùng nhau tu luyện, linh lực dẫn vào trong cơ thể Diệp Cửu Thu gấp mấy lần so với hắn. Cứ như vậy chiếu xuống, Diệp Cửu Thu tuyệt đối vào Trúc Cơ sớm hơn hắn.

Chuyện tốt đều bị cái đại thiếu gia này chiếm hết. Hà Sơn Kiến khó chịu nghĩ, khiến người ta không đỏ mắt không được.

Trừ bỏ tu luyện, hái linh thảo, săn gϊếŧ yêu thú, thời gian hành tẩu còn lại ở trên đường, Diệp Cửu Thu cũng sẽ khiêm tốn thỉnh giáo Hà Sơn Kiến một ít thường thức giới Tu chân. Lớn có thể nói đến phân chia thế lực Tu chân giới hiện giờ, tin đồn về các tuyệt địa đại bí cảnh, nhỏ có thể nói, như là làm thế nào nhận ra linh thảo, nhược điểm của những yêu thú thường thấy, hoặc là kỹ xảo khi đối địch.

Hắn ở bên người Hà Sơn Kiến theo trước theo sau, hỏi đến đặc biệt chấp nhất.

Hà Sơn Kiến vốn không nghĩ phản ứng hắn, nhưng lại không chịu được hắn cứ một cái một cái gọi Hà sư huynh, đôi mắt lóe sáng lóe sáng khẩn cầu nhìn hắn, phiền muốn chết. Vì thế hắn dứt khoát nhanh chóng nói cho Diệp Cửu Thu xong liền tranh thủ thời gian thoát thân. Nhưng ý nghĩ sai lầm này khiến cho Diệp Cửu Thu hoàn toàn dính hắn, vấn đề thì một cái tiếp một cái, rốt cuộc ném không thoát.

Diệp Cửu Thu biết Hà Sơn Kiến phiền hắn, chính là thời điểm hắn chủ động đi tiếp xúc tìm hiểu về Tu chân giới, hắn mới phát hiện chính mình biết quá ít. Hắn muốn biết vì sao Diệp Cửu U lại cùng những thi khôi khác bất đồng. Hắn muốn biết, làm thế nào mới có thể nhanh chóng đề cao tu vi, để Diệp Cửu U không bị giới hạn trói buộc với hắc quan.

Thứ hắn muốn biết quá nhiều, hiện giờ chỉ có thể từng chút từng chút một học hỏi.

Hắn còn nhớ rõ lời sư phụ nói, “Có một loại pháp bảo, hoặc là quá mức cường đại, hoặc là bản thân có linh, sau khi bị người luyện hóa, vẫn cần thời gian dài rèn luyện uẩn nhưỡng, cuối cùng mới có thể dễ sai khiến. Nhưng có thể đến cuối cùng, tu sĩ không đạt tới yêu cầu sử dụng của pháp bảo, hoặc là pháp bảo có linh không tiếp nhận người sở hữu, pháp bảo vẫn như cũ không cách nào sử dụng", hắn chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng chờ được hắc quan mở ra, Diệp Cửu U từ đó đi ra, có phải nói rõ, Diệp Cửu U đã tán đồng hắn?

Hắn không thể cô phụ tán đồng của Diệp Cửu U đối với hắn.

Khi hai người bọn hắn phát hiện một gốc linh thảo tam giai sơ cấp vô chủ, Hà Sơn Kiến dừng bước, nghiêm túc nói: “Chỉ có thể đi đến nơi này.”

Diệp Cửu Thu minh bạch gật đầu, lại đi tiếp, liền không phải nơi thực lực của hắn cùng Hà Sơn Kiến có thể nhẹ nhàng ứng phó. Mấy ngày này hắn đã học được rất nhiều, tự nhiên biết tự thân mài giũa là có thể, nhưng không thực tế cậy mạnh thì chính là không biết tự lượng sức mình.

“Muốn vòng trở về sao?” Hắn hỏi.

Hà Sơn Kiến nghĩ nghĩ, bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn: “Ta bồi ngươi lâu như vậy, ngươi có phải cũng nên bồi ta làm chút việc hay không?” Ánh mắt hắn sáng quắc, làm Diệp Cửu Thu ngượng ngùng cự tuyệt.

Mà Diệp Cửu Thu cũng không nghĩ cự tuyệt, Hà Sơn Kiến giúp hắn rất nhiều, hắn có thể hồi báo mà nói, tự nhiên muốn tận lực hồi báo. Hắn gật đầu đồng ý, mới hỏi: “Chuyện gì?”

Hà Sơn Kiến hưng phấn liếʍ liếʍ môi, trong mắt nóng lòng muốn thử: “Tiến vào lâu như vậy, ta mới bắt được một tên Thanh La Tông. Ta thiếu ngươi một vạn linh thạch, đều trông cậy vào bọn họ. Ngươi cùng ta đi lại bắt mười cái tám cái, bán cái giá tốt.”

Diệp Cửu Thu ngơ ngẩn: “Ngươi là muốn...”

“Đại thiếu gia, chúng ta là Âm Thi Tông, ngươi nói bắt bọn họ làm gì?” Hà Sơn Kiến như đe dọa hướng Diệp Cửu Thu cười dữ tợn, “Bất luận sống chết, thân thể hoàn chỉnh là được. Làm sao, ngươi lại sợ?”

Diệp Cửu Thu bị hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trong lòng thình lình toát ra bộ dáng Diệp Cửu U lẳng lặng nhìn chăm chú vào chính mình, đầu còn chưa kịp suy nghĩ, ngoài miệng đã nói trước: “Mới không sợ!” Hắn dừng một chút, nghĩ đến phải đi gϊếŧ người, trong lòng lại run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn là không nói đổi ý.

Hắn hít một hơi thật sâu, nhắm mắt nói: “Đi thì đi.”

Kiểu gì, cũng phải bước ra một bước này. Hắn tự nói với chính mình, nhưng ngón tay đã bắt đầu run rẩy từ lâu.

Hà Sơn Kiến nhướng mày nhìn hắn một lúc lâu, chậc một tiếng: “Được rồi, ngươi nếu làm không được, ở một bên nhìn cũng không sao.” Hắn bắt đầu vòng trở về, tâm tình cực tốt hướng Diệp Cửu Thu vẫy vẫy tay, “Đuổi kịp. Đại thiếu gia, ta dạy cho ngươi một chút, về sau không cần dễ dàng hứa hẹn đáp ứng người khác.”

Diệp Cửu Thu cũng không đáp lại, dưới đáy lòng hắn một lần lại một lần nói với chính mình, không cần khẩn trương, không cần sợ hãi, coi như chém gϊếŧ yêu thú đi.

Người, có thể giống như yêu thú sao?

Những người Thanh La Tông kia cùng hắn không hề có quan hệ gì, không có nửa phần ân oán, vậy mình vì sao phải gϊếŧ bọn họ? Giống như Hà sư huynh, vì linh thạch?

Hắn suy nghĩ toán loạn, cả người vô cùng trầm mặc.

Bọn họ lúc này đã chạy tới dưới chân một ngọn núi cao.

Mà phía bên kia ngọn núi này, Hàn Tố của Thanh La Tông đang từ trên núi chạy xuống, ngăn ở phía trước một đội ngũ Thanh La Tông.

Quần áo hắn rách nát nhiễm máu, dáng vẻ tiều tụy, trong nháy mắt nhìn thấy đồng môn, liền không khỏi đỏ mắt: “Phùng sư huynh, có người gϊếŧ Dương Nghị sư đệ, dịch dung thành bộ dáng của hắn mạo danh thay thế, tiến vào trong Vấn Thảo Cảnh. Hắn ra tay đánh lén, hai sư đệ đều chết dưới tay hắn.”

Nói đến đây, hắn gần như nghẹn ngào: “Ta may mắn chạy thoát, nhưng cũng gần như trọng thương, vì thế tìm một nơi dưỡng thương, ngày hôm trước khó khăn lắm mới từ trong bế quan tỉnh lại. Phùng sư huynh, người nọ một thân Ma môn, lại không dùng công pháp độc môn* của Âm Thi Tông, nhất định là Âm Thi Tông vi phạm minh ước, đem Vấn Thảo Cảnh báo cho người khác. Chúng ta nhất định phải hồi bẩm tông môn, làm Âm Thi Tông trả một cái công đạo!”

* 套路 :chỉ những hành động đã có trong quá khứ và vẫn lặp lại trong tương lai: thói quen, thường lệ, chiêu bài cũ, trò cũ. Ta ko biết dịch như nào cho hợp.(っ- ‸ – ς)

Ánh mắt Phùng Viễn Sơn ngưng trọng, một bên dặn dò mấy người phía sau chữa thương cho Hàn Tố, một bên âm thầm trầm ngâm, một tên ma tu khác sao?

“Chẳng lẽ là cái tên đệ tử thân truyền Thiên Ma Cung kia?” Hắn bỗng nhiên cả kinh, nhớ tới sư phụ mình từng trong lúc vô ý nhắc tới, có người Thiên Ma Cung đi Âm Thi Tông đưa thiệp mời, hình như là mời Âm Thi Tông tham gia Linh Khư thịnh điển mười năm mở một lần. Khi đó sư phụ cảm khái, Thanh La Tông cùng Âm Thi Tông đánh nhau nhiều năm, kết quả thiên tài có khả năng dẫn dắt tông môn quật khởi chạy sang bên người ta, hiện tại người ta lại bám lên cây to, từ đây liền mạnh mẽ quật khởi, Thanh La Tông sau này còn cùng Âm Thi Tông so thế nào?

Hay là Âm Thi Tông vì cái cây to Thiên Ma Cung này, ngay cả Vấn Thảo Cảnh đều bỏ ra được?

Phùng Viễn Sơn vừa kinh vừa giận, trong lúc nhất thời thần sắc biến ảo không ngừng.

Tin tức này, cần thiết phải mang ra ngoài Vấn Thảo Cảnh mới được!

Hắn bên này mới nghĩ xong, bên kia liền thấy mấy đồng môn của hắn người đầy máu từ trong một cánh rừng chui ra, chạy về phía chính mình, nghiễm nhiên một bộ chật vật chạy trốn. Khi bọn họ nhìn thấy Phùng Viễn Sơn, trên mặt rõ ràng toát ra biểu tình may mắn được cứu trợ.

Có ai đang đuổi gϊếŧ bọn họ?

Phùng Viễn Sơn nhìn Hàn Tố bên cạnh, lại nhìn tới bốn người chạy tới phía hắn bên này, lửa giận trong lòng soạt soạt soạt bốc lên. Âm Thi Tông khinh người quá đáng, thật xem Thanh La Tông bọn hắn không có người sao!

“Chúng sư đệ mau chuẩn bị tốt, một khoản này của Âm Thi Tông chúng ta từng bút một đòi lại.” Phùng Viễn Sơn ánh mắt sắc bén, âm thanh hữu lực nói, “Bút thứ nhất, liền từ trên người đám người kia bắt đầu đi.”

Bạch Nhiên dẫn một đám người không ngừng thâm nhập Vấn Thảo Cảnh, phát hiện không ít linh thảo, cũng bắt được mấy tên đệ tử Thanh La Tông, nhưng hoàn toàn không phát hiện bóng dáng Hà Sơn Kiến cùng Diệp Cửu Thu. Dương Hoành cũng theo đó mà không hề có tin tức.

Hắn gần như ấu trĩ suy đoán, ngày đó kỳ thật là có một con yêu thú lợi hại chạy ra, một ngụm nuốt Dương Hoành, lại một ngụm nuốt Diệp Cửu Thu, cuối cùng sau khi Hà Sơn Kiến vào sơn động, cũng bị một ngụm nuốt hết.

Hắn bên này tìm không thấy người, cũng không thể để những người khác bồi hắn chạy loạn lên tìm. Làm gì thì cũng phải cho một chút chỗ tốt. Vì thế sau khi phát hiện một đội Thanh La Tông đệ tử, bọn họ liền quyết đoán ra tay.

Trước lưu lại một người, dư lại bốn người chắc chắn là hoảng đến chọn bừa một đường mà trốn. Chính là trốn được sao?

Bọn họ rất nhanh liền đuổi theo đánh tới, nhưng khi ra khỏi một cánh rừng, ngay khi tầm mắt thoáng đãng hết sức, liền thấy trận địa sẵn sàng đón địch của đoàn người Phùng Viễn Sơn.

Trùng hợp như vậy?

Mọi người tiếc hận, muốn nhẹ nhàng đem khối thịt này ăn hết là không dễ dàng. Chỉ là đối phương có mười người, trong đó một nửa là bị thương, phía bên mình mười một người, còn có Bạch sư huynh áp trận. Nghĩ như vậy, đám người Âm Thi Tông một hàng ánh mắt xem người Thanh La Tông, như là đang xem cá trên thớt giống nhau.

Không biết là bên nào động thủ trước, hai bên ở một chỗ sát chân núi, đạo pháp linh quyết bay loạn, quang ảnh biến ảo, kiếm khí tung hoành. Đám đệ tử Âm Thi Tông này đều còn chưa có thi khôi của chính mình, tu vi phần lớn không cao bằng Thanh La Tông, nhưng từng cái một vung quan tài, toàn bằng thủ pháp xảo quyệt đê tiện, dây dưa cùng đám người Thanh La Tông.

Bạch Nhiên cũng không nhàn rỗi, hắn phải đối phó với Phùng Viễn Sơn. Phùng Viễn Sơn là đệ tử thân truyền Thanh La Tông, năng lực ở trong Thanh La Tông cũng coi như là một người xuất sắc. Hắn sắp Trúc Cơ, tu vi cao hơn Bạch Nhiên một đoạn, nhưng mà Bạch Nhiên còn có mệnh thi một bên hỗ trợ, hai người đấu với nhau, ai cũng không chiếm được chỗ tốt.

Nhưng thật ra khi Hàn Tố nhìn thấy Bạch Nhiên, vô cùng thống hận mắng một câu: “Phùng sư huynh, chính là hắn cùng Hà Sơn Kiến một nhóm, bắt Thanh Thanh sư muội!”

Phùng Viễn Sơn nghe xong càng thêm phẫn nộ, nghĩ đến sư muội trong tông sẽ bị tên ác đồ này cầm đi luyện chế thành thi khôi, pháp quyết trên tay hắn càng thêm hung ác hơn không phải một cái trình độ: “Tặc tử đáng giận! Đem thân xác sư muội trả cho ta!”

Bạch Nhiên dưới công kích mãnh liệt của hắn phân không ra tinh lực để nói chuyện. Hắn thực oan uổng, là Hà Sơn Kiến thu cô nương kia đi, liên quan gì tới hắn? Bảo hắn trả, hắn lấy thi thể nơi nào trả? Trừ phi tìm được Hà Sơn Kiến —— hắn ngược lại cũng muốn tìm Hà Sơn Kiến đâu.

Mà bên kia, Hà Sơn Kiến vừa vặn nghe thấy tựa hồ có người gọi tên của mình. Hồ nghi nhìn nhìn khắp nơi, phán định phương hướng của thanh âm, hắn để Diệp Cửu Thu chú ý ẩn tức, một bên mang theo Diệp Cửu Thu lặng lẽ lần mò đi về phía bên kia.

Vòng qua ngọn núi lớn này, mơ hồ có thể cảm nhận được phía trước có linh khí dao động kịch liệt.

Đây là hai đội nhân mã đυ.ng nhau tạo thành hỗn chiến đi? Hà Sơn Kiến hiểu rõ, dừng chân nghĩ nghĩ, liền hướng Diệp Cửu Thu vẫy vẫy tay, hạ giọng nói: “Đi, chúng ta đi xem có thể nhặt được tiện nghi hay không.”

Diệp Cửu Thu nghe vậy, động tác cứng đờ, rồi sau đó gật đầu. Hắn trầm mặc không lên tiếng đi theo sau Hà Sơn Kiến, không một tiếng động đi về phía trước.

Từ từ tới gần, hai người bọn hắn liền thấy rõ đám người giữa sân.

Chợt nhìn thấy Bạch Nhiên, Diệp Cửu Thu trong mắt hiện lên hận ý, lại rất nhanh bị hắn áp xuống.

Hắn còn đấu không lại tên kia.

Nhưng mà, sớm hay muộn, sớm hay muộn cũng có một ngày... Diệp Cửu Thu chậm rãi thu hồi ánh mắt, đáy mắt kiên định, ánh mắt âm trầm như nước.

Hà Sơn Kiến không biết cụ thể Bạch Nhiên đối với Diệp Cửu Thu làm cái gì, hắn chỉ nhận định một điểm, đó chính là Bạch Nhiên đã phản bội tông môn.

Thấy Bạch Nhiên xen lẫn trong đám người Âm Thi Tông, hắn tâm hơi động liền biết những người này là bị Bạch Nhiên che mắt. Hắn nhíu mày, luận công phu miệng lưỡi hắn từ trước đến nay đều không so được với Bạch Nhiên, hắn muốn nói rõ cho những người này người phản bội tông môn chính là Bạch Nhiên, nhưng chỉ sợ còn chưa làm được, liền ngược lại bị Bạch Nhiên hắt một thân nước bẩn.

Còn không bằng chờ ra khỏi Vấn Thảo Cảnh, chuyện khó giải quyết đến mấy cũng có trưởng lão trấn áp, Bạch Nhiên cũng không thể tạo ra bao nhiêu sóng gió.

Nghĩ đến đây, Hà Sơn Kiến cũng thấy rõ thế cục nơi này, mặc kệ đối phương thắng hay thua, hắn đều nhặt không được bao nhiêu tiện nghi. Không khỏi có ý thối lui.