Edit: Cacao
Thời điểm Hà Sơn Kiến nghe thấy âm thanh của Diệp Cửu Thu, đầu tiên đã an tâm một nửa. Nhưng khi hắn xoay người, hướng chỗ kia nhìn lại, thân thể lập tức căng thẳng cảnh giác lên.
Hắn thấy nam nhân phía sau Diệp Cửu Thu, mặt nạ che nửa khuôn mặt, nửa khuôn mặt còn lại lộ ra đầy hoa văn màu đen, có vẻ thần bí lại quỷ dị, nhưng đồng thời, rất cường đại. Ánh mắt Hà Sơn Kiến trở nên ngưng trọng, đấu với người này, hắn không nắm chắc phần thắng.
Chỉ là xem thái độ của Diệp Cửu Thu, người này tựa hồ...
“Diệp Cửu U. Về sau sẽ cùng các ngươi hành động.” Người nọ nhìn hắn, nhàn nhạt báo ra tên bản thân, khẳng định suy đoán của hắn. Quả nhiên là người phe mình. Xem ra Bạch Nhiên không đắc thủ được, cũng là vì có người này ở.
Hà Sơn Kiến không hề hoài nghi, dưới thực lực chênh lệch, đối phương hoàn toàn không cần thiết phải lừa hắn.
Hắn lúc này mới có thể hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, đi hướng Diệp Cửu Thu bên kia: “Đã xảy ra chuyện gì? Bạch Nhiên vừa mới kêu Dương Hoành, chẳng lẽ Dương Hoành cũng tiến vào?” Hắn tránh hỏi Diệp Cửu U thân phận, cũng không thèm nghĩ vì sao trước khi tiến vào Vấn Thảo Cảnh chưa thấy qua y, hắn đã tự mình nghĩ kỹ thân phận cho Diệp Cửu U rồi: Nhất định là Thi Sát lão tổ an bài bên cạnh Diệp Cửu Thu. Chậc, quả nhiên là cục cưng bảo bối của lão tổ, chỉ là ném tới Vấn Thảo Cảnh thôi, cũng đã âm thầm bố trí chiêu này. So sánh ra, những đệ tử này nọ bình thường như bọn hắn quả thực chính là mệnh cỏ dại thiên sinh địa dưỡng, chết cũng chẳng ai liếc mắt một cái.
Hắn không cùng Diệp Cửu U lôi kéo làm quen, tự nhận là đối phương cũng sẽ không phản ứng hắn, vì thế trực tiếp tìm tới Diệp Cửu Thu dò hỏi.
Diệp Cửu Thu há miệng thở dốc, nhưng muốn hắn nói vừa rồi suýt chút nữa bị Dương Hoành làm nhục ra sao, hắn lại mở không được miệng. Hơn nữa theo hắn biết, Dương Hoành là người của Thiên Ma Cung, Thiên Ma Cung ở trước mặt Âm Thi Tông hoàn toàn là một con quái vật khổng lồ, muốn nói Dương Hoành bị mệnh thi của chính mình bắt, như vậy việc đầu tiên Âm Thi Tông sẽ làm chính là ép hắn thả Dương Hoành ra. Hắn lại không cảm thấy bọn họ bên này buông tha Dương Hoành xong, Dương Hoành trái lại sẽ buông tha hắn.
Nghĩ đến sau khi Dương Hoành khôi phục tự do sẽ trả thù, nghĩ đến đủ loại trong huyệt động, Diệp Cửu Thu mím chặt môi, hoàn toàn không nghĩ thẳng thắn.
Nhưng Hà Sơn Kiến còn chờ hắn trả lời. Hắn rũ mi, chậm chậm, thấp giọng nói: “Ta đang trong tu luyện, nhưng bỗng nhiên thần trí mơ hồ, hoàn toàn không có khí lực. Ta không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, sau khi thanh tỉnh liền ở bên ngoài này.”
Hà Sơn Kiến ánh mắt chợt lóe, hắn cảm thấy Diệp Cửu Thu có chỗ nào đó không giống với bình thường, rồi lại nói không được là chỗ nào. Hắn nhíu mày, đem cảm giác khác thường trong lòng áp xuống, rồi sau đó nhìn phía Diệp Cửu U. Diệp Cửu Thu đại khái là bị trúng chiêu, như vậy biết chuyện gì đã xảy ra, chính là vị này.
Diệp Cửu U nhếch khóe môi, gằn từng chữ một, thanh âm lạnh lẽo: “Bạch Nhiên đối với linh bảo trong tay Dương Hoành nổi lên lòng tham, phản bội tông môn đem tồn tại của Vấn Thảo Cảnh báo cho đối phương. Sau khi dẫn Dương Hoành vào Vấn Thảo Cảnh thì đánh lén hắn, Dương Hoành bỏ mình, Bạch Nhiên chạy trốn.”
Từ đầu tới đuôi đều không có chuyện gì liên quan đến Diệp Cửu Thu cùng Hà Sơn Kiến. Càng không có một người kêu Diệp Cửu U xuất hiện.
Hà Sơn Kiến im lặng.
Mặc kệ lời Diệp Cửu U nói là thật hay giả, nhưng trong đó có một tin tức vô cùng rõ ràng: Dương Hoành đã chết. Đến tột cùng là chết như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là ai tới gánh cái trách nhiệm này. Mà Diệp Cửu U, sợ là lão tổ bí mật an bài, là ám vệ bảo hộ Diệp Cửu Thu, chỉ sợ trong Âm Thi Tông hiện tại chỉ có một người chính mình biết được sự tồn tại của y, sau này cũng không thể công khai ở trong tông môn.
Hắn trầm mặc một lát, sau đó gật đầu, thanh âm hữu lực nói: “Bạch Nhiên thoát đội dò đường, ta ở hậu phương bảo hộ Diệp Cửu Thu. Đợi lúc nghe được động tĩnh chạy tới, tuy đã đánh vỡ kế hoạch của Bạch Nhiên, nhưng lại không kịp cứu viện.”
Diệp Cửu U nhẹ nhàng cười: “Là như thế không sai.”
Y quay đầu, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm Diệp Cửu Thu: “Ngươi nghe hiểu sao?”
Diệp Cửu Thu nghe bọn hắn một qua một lại liền bịa đặt tốt những chuyện đã xảy ra, đặc biệt là bên trong còn có một nửa là thật sự, hắn mở to hai mắt trợn mắt há mồm, nhìn Diệp Cửu U nhẹ nhàng bâng quơ liền cho Bạch Nhiên một cái tử tội gϊếŧ chết đệ tử thân truyền Thiên Ma Cung, phản bội tông môn.
Thật là tàn nhẫn thật là lợi hại.
Hắn nghe thấy Diệp Cửu U hỏi hắn, lập tức gật đầu liên tục: “Ta minh bạch.”
“Hiện tại nên làm như thế nào?” Hà Sơn Kiến dò hỏi ý kiến Diệp Cửu U. Bọn họ còn phải ngây ngốc ở đây một tháng, trên đường không bài trừ khả năng Bạch Nhiên phản sát trở về. Chỉ khi bọn họ chết, Bạch Nhiên mới có sinh cơ, Bạch Nhiên đại khái cũng biết rõ điểm này.
“Đi sâu vào, rèn luyện.” Diệp Cửu U nhìn phương hướng Bạch Nhiên rời đi, đáy mắt một mảnh tàn khốc. Bạch Nhiên sớm đã là vật trong tay y, y muốn hắn sống, hắn liền có thể sống. Y muốn hắn chết, hắn liền phải chết không thể nghi ngờ. Y không sợ Bạch Nhiên xoay người, không sợ Bạch Nhiên ngóc đầu trở lại, y sẽ ở lúc Bạch Nhiên xuân phong đắc ý nhất, làm hắn từ trên đám mây tuyệt vọng ngã xuống địa ngục. Một bộ cảnh sắc kia, nhất định sẽ đẹp không sao tả xiết.
Hà Sơn Kiến không đối mặt với đôi mắt của Diệp Cửu U, nhưng cũng đã phát giác ra độ ấm bốn phía xung quanh chợt giảm xuống. Lệ khí dày đặc như vậy, lão tổ cũng dám yên tâm phái tới bên người đại thiếu gia? Không sợ người này nhất thời khó chịu liền lấy đại thiếu gia ra mài đao sao?
Bất quá hắn cũng quản không được những thứ này.
Hà Sơn Kiến không nghĩ nhiều, đề nghị nói: “Vì sao không đổi một chỗ bí ẩn ở rìa ngoài?” Bọn họ không phải cần bảo vệ Diệp Cửu Thu sao? Đi sâu vào bên trong, trước không nói thời khắc đều có khả thể nhảy ra một Bạch Nhiên, riêng mỗi việc tao ngộ người Thanh La Tông, Diệp Cửu Thu liền có khả năng gặp nguy hiểm.
Diệp Cửu U không trả lời Hà Sơn Kiến, y mặt hướng Diệp Cửu Thu, hỏi: “Ngươi muốn chọn như thế nào?”
Là ẩn nấp, hay là đi sâu vào bên trong?
Là an ổn trốn một tháng, hay là đi đối mặt với chém gϊếŧ tàn khốc?
Diệp Cửu Thu thình lình bị hỏi ra một vấn đề. Nếu là hắn lúc còn ở hầu phủ Đại Yến Quốc, hắn sẽ chọn cái thứ nhất.
Hắn biết được, hắn vẫn luôn lớn lên dưới sự che chở của phụ huynh, nhân tính đáng ghê tởm mặt trước mặt sau đều bị ngăn cản ở bên ngoài thế giới của hắn. Nhưng khi hắn bước vào Tu chân giới, một thế giới cá lớn nuốt cá bé, đem tàn khốc trần trụi bày ra dưới ánh sáng, hắn đã sâu sắc hiểu rõ nhỏ yếu bất lực cùng bi ai.
Nếu hắn đủ cường, ở trong tông sẽ không bị khi nhục. Nếu hắn đủ cường, tại khi Dương Hoành đối với hắn động thủ, hắn sẽ không cần chỉ có thể tuyệt vọng, khẩn cầu, chờ đợi không biết có thể có người xuất hiện trợ giúp hay không.
Hắn căm hận lừa gạt cùng phản bội, chán ghét huyết tinh cùng tranh đấu, nhưng thế giới này không phải là Diệp phủ, cũng sẽ không bởi vì hắn căm hận chán ghét liền vì hắn mà thay đổi. Chỉ có hắn đi thích ứng thế giới này, học được hết thảy pháp tắc thế giới này dạy cho hắn.
Điều thứ nhất hắn học được đó là: Không cường, liền sẽ bị khi nhục.
Môi hắn run rẩy, chậm rãi nhắm mắt lại, giống như thấy được dáng vẻ tương lai đỏ như máu, ngay cả thanh âm đều phát run: “Ta, ta muốn đi vào bên trong, hướng chỗ sâu trong... đi.” Đôi mắt hắn mỏi nhừ, biết chính mình lựa chọn cái gì, không hiểu sao muốn rơi lệ. Không phải bởi vì sợ hãi bước lên con đường phía trước, mà là bởi vì cuối cùng cũng vứt bỏ được con đường phía sau.
Hắn nhắm mắt, cũng liền không thấy được Diệp Cửu U khi nghe hắn trả lời, ánh mắt chợt phức tạp.
Diệp Cửu U nhìn thiếu niên sắc mặt tái nhợt cùng đầu ngón tay run rẩy trước mắt, có chút thất thần.
Hắn cho rằng Diệp Cửu Thu sẽ tiếp tục lựa chọn trốn tránh. Bởi vì y biết rõ chính mình của quá khứ có bao nhiêu sợ hãi khi nhìn thấy tính mạng của người khác trôi đi trên tay chính mình.
Nhưng Diệp Cửu Thu lại lựa chọn đối mặt.
Nói cách khác, nếu như từng có người đem hai lựa chọn này giao cho y chọn, y cũng sẽ lựa chọn đối mặt sao? Diệp Cửu U trầm mặc nghĩ, đáng tiếc khi đó không có người buộc y chọn, y một đường đều bị Bạch Nhiên bảo hộ, ngay cả cơ hội cầm lấy kiếm đều không có.
Y nhất thời có chút hoảng hốt, giống như thấy con đường dưới chân Diệp Cửu Thu dần dần lệch đi so với quá khứ của y, không còn trùng khớp.
Có phải hay không cứ như vậy tiếp tục, liền tính không có y ra tay, Diệp Cửu Thu cũng có thể bảo hộ người nhà cùng bằng hữu, cũng có thể cùng địch nhân đối đầu trước một trận chiến?
Phảng phất như thấy được nhân sinh chính mình có một loại khả năng khác, cảm xúc của Diệp Cửu U phập phồng, trong lòng nổi lên rất nhiều ý niệm hỗn loạn rồi qua, cuối cùng chỉ dư lại buồn bã mất mát. Đáng tiếc, đáng tiếc y năm đó chưa từng gặp được một cái "chính mình" khác. Lại nhiều hơn vô vạn khả năng đi nữa, cũng không phải y.
Y ngay từ đầu, cũng đã quyết định phải có ân báo ân, có thù báo thù. mâu thuẫn duy nhất đó là y có hay không muốn giúp Diệp Cửu Thu. Y lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt, cuối cùng lại là nhìn không được. Nếu nhìn không được, vậy liền ra tay tương trợ đi.
Thật là buồn cười, là chính y làm ra quyết định này, hiện tại thế nhưng chính mình lại hâm mộ chính mình.
“Nếu đã quyết định, vậy liền đi sâu vào bên trong đi.” Không biết là nói cho ai nghe, Diệp Cửu U nhắm mắt lại, thanh âm quay về bình tĩnh.
Diệp Cửu Thu cắn môi dưới mạnh mẽ gật đầu.
“Ngươi không đủ kinh nghiệm đối địch, đấu với người Thanh La Tông cũng chỉ là đi tặng đầu.” Một đầu tóc dài của Diệp Cửu U đem cả người y bao ở bên trong, phảng phất như một thân đều ngăn cách ánh sáng mặt trời, ngay cả thanh âm đều từ trong u ám bay ra, “Trước lấy yêu thú khai đao luyện tập đi.”
Hà Sơn Kiến không có lên tiếng tham dự, hắn nghĩ đại khái đây mới là mục đích vị lão tổ kia đem Diệp Cửu Thu ném vào nơi này đi, có điều... nghe nói hình như là Phong trưởng lão chỉ đích danh Diệp Cửu Thu mà? Có thể là lão tổ hướng Phong trưởng lão làm đi, hắn nghĩ như thế.
Định ra mục tiêu, ba người bọn họ liền hướng đến chỗ sâu bên trong Vấn Thảo Cảnh. Người dẫn đường là Diệp Cửu U, y như là đối với nơi này thực hiểu biết, chứng cứ đó là ở trước khi mặt trời lặn, y liền tìm được một chỗ có yêu thú nhất giai tụ tập cho Diệp Cửu Thu.
Đó là ở một bờ sông rộng lớn.
Yêu thú quần cư là Thủy Thử, nơi này chỉ có thể xem như là nơi tụ tập cực nhỏ của chúng nó, chỉ có ước chừng mấy chục con, Thủy Thử trưởng thành mới là yêu thú nhất giai, trong đó chiếm một phần ba, còn lại hai phần ba đều là ấu thử nhỏ yếu.
Vừa lúc giao cho Diệp Cửu Thu thử tay nghề.
“Này cũng quá yếu đi.” Hà Sơn Kiến cười nhạo một tiếng, cảm thấy trận chiến mở màn lại là đàn tiểu lão thử, quả thực là làm hắn cười đến đau cả bụng.
Lúc này tà dương tây lạc, nơi xa có dãy núi nhấp nhô, Diệp Cửu U đứng ở trong ánh chiều tà đỏ tươi, con ngươi tối tăm cũng phảng phất như thiêu đốt một ngọn lửa đỏ sậm. Y khẽ cười nói: “Lấy ra thấy máu, vừa vặn thích hợp.”