Lập tức bổ nhào lên người hắn, bắt đầu liếʍ láp từ cổ xuống dưới.
"Không..."
Mộ Cẩn nhanh chóng ngậm lấy một bên đầṳ ѵú, vừa liếʍ vừa cắn, cắn ra được mấy dấu răng trên bờ ngực trắng nõn.
"Ô! Hu hu hu..."
Thiếu niên đột nhiên khóc lên, nước mắt chảy xuống không ngừng, thấm ướt cả vải bịt mắt, ngay cả gối đầu cũng ướt.
"Sao vậy, sao lại vậy..."
Mộ Cẩn ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Nhưng thiếu niên khóc tới mức thở không ra hơi, ngực không ngừng phập phồng, chỉ là vẫn không nói lời nào.
"Được rồi, thấy ngươi vẫn là lần đầu, trước hết cho ngươi sung sướиɠ đã."
"Ngươi hít phải nhiều mê hương như vậy, tiểu kê kê rất khó chịu đúng không?" Mộ Cẩn lần tay xuống dưới, vừa đυ.ng phải quần hắn thì tiếng khóc càng lớn hơn.
Dọa nàng run bắn cả tay lên, hơi ngạc nhiên: "Ngươi để ý việc ta chạm tới chỗ này à?"
"Hu hu hu..."
"Được được được, ta không động vào chỗ đấy."
Sau đó, cho dù nàng chạm vào chỗ nào, thiếu niên đều khóc, mặc kệ phân thân đã chống qυầи ɭóŧ lên.
Nàng chuyển tay chạm vào những sợi xích sắt kia: "Ngươi biết chìa khóa những thứ này ở đâu không? Da của ngươi đã bị cọ tới đỏ rồi, ta mở giúp ngươi."
"Không... Khô... Không biết.."
"Ta giúp ngươi tìm xem." Mộ Cẩn dạo qua một vòng trong phòng rồi quay lại: "Căn phòng này không có chìa khóa."
"Như này đi, ta giúp ngươi ấn tay chân để khơi thông mạch máu, như vậy ngươi cũng sẽ dễ chịu hơn chút."
Thiếu niên do dự một chút, chậm rãi gật đầu.
Mộ Cẩn cầm tay phải của hắn lên, lòng bàn tay vừa mềm mại lại vừa non nớt, ngón tay thon dài, đều đặn.
Đầu tiên là vằn vò vài huyệt vị ở lòng bàn tay, sau đó từng đốt ngón tay một.
"Dễ chịu chứ."
"Ừm..."
"Giúp ngươi xoa cánh tay luôn nha, khơi thông toàn bộ."
"Ừm."
Mộ Cẩn thuận theo cổ tay bóp lên, dùng sức ấn mạnh ở những huyệt vị quan trọng, lập tức nghe thấy hắn hừ hừ vài tiếng.
Chỉ là thỉnh thoảng eo hắn sẽ lén nâng lên hai lần, khiến chỗ đũng quần đã căng chặt nay càng chặt hơn.
Mộ Cẩn giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục xoa ngón tay, cánh tay của hắn. Cuối cùng là từ lòng bàn tay đi lên đầu vai, thuận theo cánh tay bóng loáng kéo duỗi cọ sát, xoa tới mức hai cánh tay ngọc đỏ ửng cả lên.
Hô hấp của Mộ Cẩn càng ngày càng gấp, mê hương trong cơ thể nàng bắt đầu phát tác.
Nơi riêng tư chưa sờ tới cũng đã ẩm ướt chịu không được.
"Ấn chân xong, ta sẽ ấn tiếp chân cho ngươi." Mộ Cẩn vừa nói vừa cởϊ qυầи xuống.
"Ư..." Thiếu niên nghiêng đầu sang một bên, hừ nhẹ một tiếng.
Mộ Cẩn kéo hai chân của hắn đặt lên ngực.
Ngay từ đầu hắn còn thấy ngứa ngáy, ngón tay cong lên, vẫn không ngừng động đậy.
"Đừng lộn xộn!" Mộ Cẩn đánh mấy cái lên chân của hắn, hắn vẫn không yên tĩnh lại.
"Thật sự không có biện pháp nào với ngươi mà."
Mộ Cẩn dùng chân kẹp hai chân của hắn lại, hạ mông ngồi xuống, dùng mu bàn chân của hắn cọ xát vào hoa kính.
"Ngươi!"
"Ta cũng hít phải mê hương, mượn chân ngươi xoa một lúc, đợi lúc nữa sẽ trả lại cho ngươi."
Mặt mày thiếu niên đỏ như trích máu, mu bàn chân căng thẳng tới mức không dám cử động.
Mộ Cẩn mặc kệ hắn, hai cánh tay tiếp tục xoa bóp từ mắt cá chân đi lên.
Từ bắp chân, đầu gối, đùi, quần càng lúc càng bị đẩy ngắn lên.
Mộ Cẩn xoa thẳng một đường tới bên đùi, cách vải vóc nhưng vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ của côn ŧᏂịŧ.
Mu bàn tay không cẩn thận chạm vào bao tinh hoàn, chân hắn chợt nhấc lên.
"Ối..." Ngay lập tức, Mộ Cẩn xoay người, cặp chân kia cũng đã rơi vào hoa huyệt ướt sũng: "Ngươi thật xấu xa... Ngươi còn móc ta, ư..."
Mộ Cẩn ghé vào trên lưng của hắn, càng không ngừng phun hơi thở nóng hổi với vật cứng giữa hai chân hắn.
Nhìn nó dần dần khiến tiết khố ướt đẫm. Cuối cùng không nhịn được mà liếʍ qua.
"A..." Thiếu niên nắm chặt nắm đấm, đùi bị kéo căng, đột nhiên nâng lên. Ngón chân càng không ngừng ngọ nguậy trong chỗ riêng tư của Mộ Cẩn.
"Ối..."
Mộ Cẩn nhíu mày, giật tiết khố lỏng lẻo khỏi người thiếu niên. Lúc kẹt ở bờ mông hắn lại hơi nhếch mông lên một chút.
Gậy thịt to lớn bắn toàn bộ ra ngoài, một tay cầm không hết, gân xanh dữ tợn phía trên hoàn toàn không phù hợp với diện mạo của hắn.
Hai tay Mộ Cẩn cầm lấy côn ŧᏂịŧ của hắn, đứng dậy rồi ngồi xổm xuống hai bên hông của hắn.
Qυყ đầυ to lớn đối diện với hoa huyệt, toàn bộ đi vào hết.
"Ô!"
"A!"
Hai người gần như kêu rên cùng một lúc.
Mộ Cẩn vì quá lâu chưa làm, trong lúc nhất thời ăn thứ to con này nên có hơi không tiêu.
Thiếu niên lại mơ màng từng đợt, thì ra côn ŧᏂịŧ cắm vào người nữ nhân lại khoan khoái như vậy.
Ẩm ướt, ấm nóng, chặt chẽ, muốn cắm vào toàn bộ.
"Nhanh... Nhanh lên..."
Thiếu niên không kìm chế được, không ngừng uốn éo eo.
Qυყ đầυ lại giống như chui sâu vào trong hoa huyệt của nàng.
"Ư..." Mộ Cẩn đè lại eo của hắn, hai chân cố gắng mở thật lớn.
Cúi đầu xem xét, một cây gậy lớn như vậy lại chậm rãi chui vào trong cơ thể nàng, cuối cùng cái mông tròn trịa đặt lên vùng eo bằng phẳng, gầy gò của thiếu niên.
"A..." Thiếu niên không ngừng đá chân, thẳng thắt lưng, nhưng vẫn luôn không đẩy Mộ Cẩn dậy nổi, xích sắt bị quăng vang lên tiếng "loảng xoảng", thậm chí giọng nói còn chứa đựng chút nghẹn ngào: "Nhanh... Nhanh lên..."
Mộ Cẩn kẹp chặt côn ŧᏂịŧ không ngừng run rẩy, thân thể hơi rướn về phía trước, hôn lên cái miệng nhỏ kia.
Bờ mông bắt đầu đưa đẩy lên xuống nhanh chóng.
"Ối... ối..."
Tiếng rêи ɾỉ biến mất giữa răng môi của hai người, cũng không biết là bị động hay chủ động, đầu lưỡi hai người hòa quyện vào nhau.
Liếʍ hôn lẫn nhau, hút sạch nước bọt đối phương.
Tiếng "bành bạch" nửa người dưới càng phát ra rõ ràng.
Tốc độ vặn vẹo của Mộ Cẩn càng lúc càng nhanh, hơi thở thiếu niên càng lúc càng đυ.c ngầu.
Nàng gần như ngồi hẳn lên đùi thiếu niên, đặt đôi gò bồng đầy đặn tới bên miệng hắn: "Liếʍ nào."
Thiếu niên lè lưỡi ra, lần đầu tiên liếʍ nhũ tiêm đỏ thắm.
"Ô..." Mộ Cẩn ôm đầu của thiếu niên, cái mông chuyển động càng lúc càng nhanh.
Vào lúc Vân Tiêu xông vào, nàng đã nhận được thông báo của hệ thống.
Thu thập bốn phần tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Thiếu niên thở hổn hển không ngừng: "Ta có thể nhìn ngươi chứ?"