Không được!
Mộ Cẩn không hề nghĩ ngợi quay người ngăn cản roi: "A..."
Roi dài quất tới khiến y phục tơ lụa của nàng rách ra, nàng lảo đảo lùi về sau đυ.ng vào hai chân Tê Vân, đau đến mức không nói nên lời, chỉ cảm thấy trên lưng nóng rát.
Mí mắt Tê Vân giật mạnh, xém chút nữa kêu ra.
Nàng thật biết tìm chỗ đυ.ng...!
"A..." Lãnh Tinh Lộ hạ roi: "Còn anh hùng cứu mĩ nhân sao? Ta cũng muốn xem thử ngươi có thể chịu mấy roi."
Kim Đa Ngọc vội vàng nói: "Chờ chút! Hắn không phải Phất Trần."
Lực roi vẫn phát ra tiếng xét gió ở giữa không trung như cũ.
Mộ Cẩn sợ tới mức khắp người run rẩy, nhưng lại càng ôm chặt hắn.
Tê Vân hết cách, kịp thời bắt lấy roi sắp quất tới: "Đã nói ta không phải Phất Trần, ngươi điếc rồi sao?"
Đáy mắt Lãnh Tinh Lộ hiện lên sự kinh ngạc: "Ngươi có thể bắt được roi của ta?"
"Hừ, ngươi cũng không phải rất lợi hại." Tê Vân kéo nhanh roi, hai người cầm hai bên bắt đầu so tài.
"Ngươi tìm Phất Trần làm gì?" Một giọng nữ uy nghiêm từ trên lầu truyền đến.
Đầu tiên là một đôi giày màu khói kết hợp với hoa văn mây ở chóp, sau đó là một thân váy tơ bạc màu vàng có trăm hoa, Hoa Lam Doanh mặc một kiện áo khoác tơ vàng màu xanh ngọc. Mái tóc đen dày được vén lên toàn bộ, hai bên cài hai cây trâm, gương mặt trứng ngỗng xinh đẹp bởi vì lông mày bên trên nhíu lại mà tăng thêm vài phần sắc bén.
Phía sau nàng tức thì có một vị công tử áo trắng đi tới, chỉ có vẻn vẹn một dãy lụa cột ở sau đầu, toàn thân không có một chút trang điểm nào, nhưng lại không khỏi làm cho người ta chói mắt.
Kim Đa Ngọc thở dài, bước nhanh tới phía trước: "Bái kiến Lục Vương Nữ!"
Hoa Lam Doanh chỉ nhìn chằm chằm Lãnh Tinh Lộ: "Nghe nói ngươi muốn tìm Phất Trần sao? Có chuyện gì không?"
Ánh mắt Lãnh Tinh Lộ léo lên, cậm nhận được đối diện buông lỏng lực tay, lập tức thu lại roi.
Lãnh Tinh Dao tiến lên một bước trước, hành lễ: "Bái kiến Lục Vương Nữ, đây là lệnh đệ, vì là con trai trưởng duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã bị gia mẫu và trưởng tỷ chiều hư, có chỗ nào đặc tội, mong Lục Vương Nữ rộng lòng tha thứ."
"Thì ra là..." Giọng Lục Vương Nữ dừng lại, khiến Lãnh Tinh Dao căng thẳng: "Ấu đệ còn nhỏ, còn đang nghị thân. Mong rằng Lục Vương Nữ không gọi thẳng tên họ của đệ ấy."
Nàng ta đeo mặt nạ lên, không gọi tên của Ngũ đệ cũng vì bảo vệ thanh danh của hắn ta.
"À, thì ra còn chưa thành thân, vậy làm sao còn tới Câu Lan Viện bắt nữ nhân, chứ không phải muốn tới nơi này tìm nữ lang về?"
Phụt phụt...
Xung quanh có người cười khẽ.
Lãnh Tinh Lộ cắn chặt răng nói: "Lúc trước tất cả mọi người đều nói Lục Vương Nữ là một người phong lưu, đa tình. Thấy nam nhân sẽ động tay, trước kia ta còn không tin, bây giờ thấy thì ra là sự thật. Một tiện nam ngàn người nếm vạn người dùng cũng đáng được ngài bảo vệ như vậy..."
"Ngũ đệ!"
Lãnh Tinh Dao lớn tiếng, trực tiếp nhào tới muốn chặn lại miệng của hắn ta.
Kết quả bị Lãnh Tinh Lộ đẩy ra, nói với Lục Vương Nữ: "Có bản lĩnh thì ngài lấy hắn về phủ đi, nếu không sớm muộn một ngày ta sẽ bắt được hắn, cào rách mặt của hắn, khiến hắn thân tàn ma dại. Xem hắn sau này câu dẫn nương quân của người khác như thế nào!"
Hắn ta nói xong cũng không nhìn biểu cảm đa dạng của Lục Vương Nữ và bộ dáng sắp ngất xĩu của Lãnh Tinh Dao.
"Chúng ta đi!"
Hắn ta trực tiếp mang theo mười nương tử binh rời đi.
Lãnh Tinh Dao mạnh mẽ vực dậy tinh thần, muốn đi lên bồi tội.
Lục Vương Nữ trừng nàng ta, cười nói: "Lệnh đệ, phải vậy mới tốt chứ!"
Nói xong nàng phất tay áo bỏ đi.
Một cuộc ầm ĩ cứ kết thúc qua loa như vậy.
Tê Vân liên tục nhìn Lục Vương Nữ cho đến khi nàng rời đi, sau đó cúi đầu nói: "Ngươi còn muốn ôm đến khi nào?"
Mộ Cẩn ngượng ngùng buông tay ra: "Ngươi có sao không?"
Tê Vân liếc nàng một cái rồi quay người rời đi.
Tiểu Liễu lấy lại tinh thần, đi theo.
"Công tử, trước khoác y phục lên vai một chút đi."
Đi được một nửa, Tê Vân đột nhiên quay lại: "Ngươi mua một lọ thuốc đưa cho nữ nhân kia."
"Hả?" Tiểu Liễu sững sờ ngay tại chỗ.
"Hả cái gì mà hả, đi nhanh lên!"
"A, a, ta đi đây."
Tê Vân mặc áo choàng đi thẳng về phòng.
Dưới lầu ồn ào dường như trong nháy mắt trở nên im lặng.
"Đi ra đi, chỉ có một mình ta."