Muôn Màu Muôn Vẻ (NP)

Chương 13: Cưỡng bức “thổi kèn”

Tê Vân tự rót cho mình một chén trà, hắn nhìn người kia còn đứng ngây ngốc ở đó làm cho hắn không khỏi cảm thấy buồn cười.

Đối với những người phụ nữ như vậy, chỉ cần những ơn huệ nhỏ bé là đủ rồi..

"Còn suy nghĩ cái gì nữa, mau vào bên trong thử váy đi thôi."

“Ta, vết thương của ta đã lành rồi, cũng không còn đau nữa.” Mộ Cẩn nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là sản phẩm của Nghê Thường Các. Chiếc váy nhỏ này ít nhất là năm lượng bạc, bằng hơn hai tháng tiền lương của nàng.

"Để một người như tôi mặc bộ đồ tốt như vậy thì thật là lãng phí.:

"Ta cố ý mua một bộ váy cho ngươi ngươi lại không mặc mới là lãng phí. Không ai trong chúng ta mặc được quần áo của ngươi cả."

Mộ Cẩn vẫn còn từ chối: "Dạo đây tôi đang giảm cân, một thời gian nữa ta sẽ không mặc được nữa mất."

Mấy lần ra sức khước từ dừng mây sắc mặt dần dần đen lại, ngươi nếu là không mặc, ta hiện tại liền đem cái này tiểu y ném ra ngoài cửa sổ!

Mộ cẩn định tại chỗ cũ.

Tê Vân tự rót cho mình một chén trà, nhìn người kia còn đang ngây ngốc đứng đó, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Đối với loại nữ nhân như thế này, chỉ cần một chút ân huệ nhỏ là đủ.

"Còn suy nghĩ cái gì nữa, mau đi vào tròng thử trang phục đi thôi."

"Ta, vết thương của ta đã đỡ nhiều rồi, cũng không còn đau nữa." Mộ Cẩn nhìn thoáng qua đã có thể nhận ra đây là sản phẩm của Nghê Thường Các, một bộ trang phục nhỏ này ít nhất cũng phải năm lượng bạc, đáng giá bằng hai tháng tiền lương của làng.

"Đồ tốt như vậy mà cho ta thì đúng là hơi lãng phí."

"Ta cố ý mua trang phục cho ngươi, ngươi mà không mặc thì mới là lãng phí, trong chúng ta làm gì có ai mặc được trang phục của nguơi."

Mộ Cẩn vẫn muốn từ chối: "Gần đây ta đang giảm béo, một thời gian nữa cũng không mặc được trang phục này nữa."

Sau vài lần nàng ra sức từ chối, sắc mặt của Tê Vân dần tối sầm lại: "Nếu ngươi không muốn mặc, bây giờ ta sẽ ném bộ váy này ra ngoài cửa sổ!"

Mộ Cẩn đứng yên tại chỗ.

Nàng chẳng những muốn lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tê Vân mà còn muốn lấy hắn nhảy vào hố lửa thay cho Phất Trần.

"Bộ váy này...Ta không thể lấy được."

Tê Vân bỗng nhiên đứng dậy cầm lấy bộ váy đi về hướng cửa sổ.

"Ơ, khoan khoan!" Mộ Cẩn theo bản năng đứng dậy ngăn cản hắn, mới chạy được hai bước chân đã đạp phải ghế, cả người đều nhào vào ngươi hắn.

Tê Vân còn đang cầm bộ váy, đột nhiên sau lưng bị đẩy mạnh.

Mộ lực nặng nè đè lên ngươi hắn.

Người phụ nữ là một con lợn à!

Hắn chống nửa thân trên lên, quay đầu qua liền nhìn thấy thân thể mập mạp của người phụ nữ xấu xí đang đè trên đùi hắn, còn đầu thì...đang chôn vùi ở giữa mông hắn.

Hắn thâm chí còn có thể cảm nhận được hơi nóng từ hơi thở của nàng...

"Đứng dậy!" Hai chân hắn bị đè chặt tới mức chỉ có thể động dậy mắt cá chân.

Không ngờ nữ nhân xấu xí này lại hơi ngẩng đầu lên cọ cọ mặt xuống, sau đó lại còn tiến lên cắn mông hắn!

Tê Vân dường như không thể tin được, hai hàng lông mi không ngừng run rẩy.

"Ngươi làm cái gì vậy hả! Không được cắn!"

Hắn không thể ngờ rằng hắn có lòng tốt mua trang phục cho nữ nhân này mà trong lòng nàng ta không biết ơn thì thôi, lại còn tấn công hắn!

Mộ Cẩn làm như mắt mù tai điếc, hai bàn tay nắm lấy mông hắn, dùng sức xoa nắn rồi đẩy lên, miệng không ngừng hôn và lần mò xuống dưới.

"Hừ..." Cơ thể Tê Vân run rẩy, cảm giác kɧoáı ©ảʍ kỳ quái từ nửa thân dưới truyền lên trên đầu.

Không thể không nói rằng, nữ nhân xấu xí này...thật sự rất có kĩ năng.

Hắn chưa từng có được loại cảm giác như thế này với bất kỳ người phụ nữ nào khác.

"Ư..."

Cặp mông đầy đặn bị đẩy lên càng vểnh cao hơn,

Vùng háng nhạy cảm đã lộ ra ngoài.

Bị nàng cọ xát rồi cắn.

"A..."

Cánh tay hắn mềm nhũn, hắn hoảng hốt khi chiếc váy trùm lên mặt mình.

Đây chính là một người phụ nữ xấu xí thân hình mập mạp, mặt mọc đầy mụn.

Làm sao hắn có thể...nằm rạp trên mặt đất, quỳ xuống ưỡn mông.

Để mặc nàng vừa hôn, vừa bóp, vừa cắn!

Tê Vân bật đứng dậy, nhưng lại bị nàng hung hăng giữ chặt eo lại: "Người phụ nữ này! Buông ra!...Đừng có ép ta! Ư..."

"Nhưng mà anh cứng lắm rồi."

Mộ Cẩn bĩu môi hôn lên côn ŧᏂịŧ nóng rực, mặt không ngừng cọ xát vuốt ve hình dạng của nó.

Một tay nàng nhẹ nhàng linh hoạt cởi thắt lưng của hắn.

Tê Vân tức giận: "Đàn ông nào mà không bị như vậy..."

Đột nhiên nửa thân dưới của hắn cảm thấy mát lạnh.

Một côn ŧᏂịŧ vừa to vừa cương cứng lập tức bật ra ngoài.

Qυყ đầυ to tròn bị Mộ Cẩn một tay nắm chặt rồi ngậm vào miệng.

"A..." Tê Vân vươn cổ ra, hai mông kẹp vào, kẹp lấy đầu của nàng.

Qυყ đầυ yếu ớt bị nữ nhân xấu xí này ngậm vào, vừa mυ'ŧ vừa liếʍ. Đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại không ngừng lộng hành ngoáy qua ngoáy lại, như một đống hỗn độn.

Mộ Cẩn nắn bóp bờ mông cong xinh đẹp của hắn, cứ bóp chặt xong lại buông ra.

Cuối cùng đầu lưỡi nhọn hoắt của nàng tiến vào bên trong mắt ngựa của hắn, nhanh chóng liếʍ láp.

"Đυ.!" Tê Vân siết chặt bộ váy, cả mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Bờ mông bị co thắt dữ dội, vòng eo run rẩy khiến cho sự cọ xát với miệng người phụ nữ xấu xí càng trở nên nhanh chóng và dữ dội, hết lần này đến lần khác.

Mộ Cẩn không thể không mở miệng và cổ họng đến mức to hết cỡ, những chiếc lông thô cứng càng ngày càng không ngừng đâm vào mũi miệng nàng.

Nước bọt không ngừng trào ra từ khóe miệng rơi xuống ướt cả ngực, hai bầu vυ' bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhô hẳn lên.

"Hừ...A..." Tê Vân nhắm mặt lại, cặp mông nảy lên xuống càng ngày càng nhanh.

Cuối cùng, hắn dường như ngồi luôn lên mặt Mộ Cẩn, bắn tin dịch đậm đặc vào.

Lại là hai phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ nữa!

Tê Vân xoay người thở dốc, vừa mở mắt ra đã thấy một khuôn mặt xấu xí đầy mụn cùng đôi mắt cá chết, hắn lại chửi thề "đυ.".

Hắn dường như không thể chờ đợi thêm điều gì liền đứng dậy khỏi mặt Mộ Cẩn.

Quần hắn lại tụt toàn bộ xuống đất, côn ŧᏂịŧ cứng ngắc làm nhô lớp áo lên, từ phía dưới có thể nhìn thấy rõ hết không sót một cái gì.

Mộ Cẩn liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính ở khóe miệng.

Mắt Tê Vân lộ ra sự giận dữ, cửa đột nhiên bị mở ra.

"Công tử, Cha Kim cho gọi người ra tiếp...khách..." Tiểu Liễu cố gắng hết sức chớp chớp mắt, chưa hết hi vọng hắn còn dùng tay dụi dụi hai mắt, cuối cùng vẻ mặt kinh ngạc nói: "Công tử, hai người đang làm gì vậy?"

Tê Vân chết lặng kéo quần lên: "Tiếp khách phải không, khách có xinh đẹp không?"

Tiễu Liễu ngây ngốc gật đầu: "Xinh đẹp, thân phận còn rất cao quý nữa, là Thất tiểu thư của Tướng phủ và Tứ tiểu thư của Trung Dũng Công phủ.”

“Vậy thì đi thôi.” Tê Vân bước qua người Mộ Cẩn: "Hai trăm ba mươi lượng bạc, ta xóa cho ngươi một số, hai trăm lượng. Tiễu Liễu nhớ thu tiền."

Mộ Cẩn vừa đạt được mười phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong lòng đang vui sướиɠ trong nháy mắt như bị rơi xuống đáy vực.

Qúa đắt!

Tiền công một tháng của nàng mới có hai lượng bạc! Hai trăm lượng! Nàng không ăn không uống cũng phải mất 20 tháng mới trả được!

Mộ Cẩn không có tiền, sau khi kí vào giấy nợ Tiểu Liễu mới thả nàng xuống lầu.

Nàng quay người đi vào nhà xí.

Tìm một chỗ trống, nhắm mắt mở hệ thống ra.

Hai phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ được phân phối.

Cải thiện dung mạo: Số lần 0 (tϊиɧ ɖϊ©h͙ 8/10)

Cải thiện hình dáng: Số lần 0 (tϊиɧ ɖϊ©h͙ 0/30)

Cải thiện thể chất: Số lần 0 (tϊиɧ ɖϊ©h͙ 0/50)

Mộ Cẩn hít một hơi sâu, dùng nốt phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng để cải thiện dung mạo.

Mười phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã thu thập, vui lòng lựa chọn một trong các mục dưới đây để cải tạo.

Mắt, mũi, miệng, tai, khuôn mặt, tóc...Có hơn mười sự lựa chọn.

Mộ Cẩn chọn mục da, bên trong lại chia nhỏ thành mười mấy mục nhỏ nữa, nào là trắng da, sạm da, xóa nếp nhăn, xóa tàn nhang,.. Trị mụn!

Chính là cái này!

Mộ Cẩn suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng chưa nhấn chọn.

Mặt mũi đầy mụn sau khi đi nhà xí lại đột nhiên biến mất hết thì đúng là quá mức kì lạ.

Nàng phải tìm cơ hội khác.

Sáng sớm hôm sau, Mộ Cẩn đội mũ ra ngoài Thì Hoa Lâu.

Nàng đi đến trước tiệm thuốc Hoa Hồn mua một bình thuốc mỹ dung đan, loại rẻ nhất cũng một lượng bạc. Mộ Cẩn miễn cưỡng trả tiền, mặc dù nàng biết cái thứ đồ chơi này căn bản vô tác dụng với mặt của nàng.

Nàng lại đi ra chợ dùng năm đồng mua một chiếc lọ bình thường, cuối cùng nàng đi đến bờ sông hoa anh đào.

Bây giờ vẫn còn sớm, nắng xuân yếu ớt thấm lấy không khí lạnh, người đi đường xung quanh cũng không nhiều.

Mộ Cẩn tìm một chỗ yên tĩnh, hoa anh đào xào xạc khô héo rơi trên mặt đất trải thành một tấm chăn tuyết, nhàn nhã rơi xuống sông.

Nàng rõ ràng nhìn thấy những nốt mụn mọc đầy trên mặt từng đám mờ dần, cuối cùng trở nên trắng nõn bóng loáng.