Chương 6
Hách Tịnh và Vu Hạo Dương đều không phải là kẻ ngu ngốc, rõ ràng muốn trưởng thành sớm một chút. Nhưng dù sao hắn cũng chỉ mới mười bốn tuổi, lúc ấy không có Internet, thông tin liên lạc không hiện đại bằng bây giờ. Suy nghĩ của bọn họ vẫn còn đơn thuần, thế giới người lớn đối với bọn quá phức tạp. Cho đến sau này, bọn họ mới biết sự thật về trò cười ở nhà họ Vu.Thì ra là sau khi Tiểu Nhu tỉnh lại, đầu tiên khóc lóc một trận, lúc bà cụ gào thét vì mất cháu trai, cô ta thút thít lắc đầu: "Không liên quan đến thằng bé, là cháu không cẩn thận."
Ngoài dự tính, bởi vì lúc đó rất nhiều mọi người thấy Vu Hạo Dương kéo cô ta, ông cụ Vu cũng không nhịn được khuyên cô: "Cháu đừng buồn, mặc dù thằng bé không cố ý, nhưng nó quá lỗ mãng, chờ nó trở về, sẽ để cha nó dạy dỗ."
Tiểu Nhu chỉ khóc lắc đầu: "Thật không liên quan đến thằng bé, lúc cháu lùi chân ra phía sau không cẩn thận dẫm lên chân người nào đó. Sau đó bị đẩy một cái rất mạnh mới ngã xuống. Hạo Dương dùng sức không lớn, cháu vốn sẽ không ngã xuống ."
Người nào đẩy ư? Phía sau cô có hai người, một là Tiểu Thiến, một là ông cụ Vu. Ông cụ Vu tự biết mình có đẩy hay không, như vậy đáp án đã rõ ràng rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Thiến vặn vẹo, giương nanh múa vuốt như muốn nhào tới: "Cô ***** ngậm máu phun người, người nào đẩy cô hả ? !"
"Tốt lắm!" Nghe tiếng chạy tới Vu Tự Cường vung tay lên đẩy cô ta sang một bên, Tiểu Thiến định nói, nhìn thấy ánh mắt kinh người của Vu Tự Cường cũng tự động im lặng.
Tiểu Nhu vẫn khóc rất thương tâm, thỉnh thoảng nhìn trộm Vu Tự Cường, dáng vẻ thận trọng hết sức trìu mến.
Đầu tiên bà cụ Vu hung hăng trừng mắt liếc Tiểu Thiến, nhìn lại Tiểu Nhu lại vô cùng thương xót, đau lòng an ủi: "Đừng lo lắng, cháu còn trẻ, bồi dưỡng thật tốt rất nhanh có thể mang thai lần nữa. . . . . ."
"Đủ rồi!" Vu Tự Cường quát lên một tiếng, nhìn Tiểu Nhu cười lạnh nói: "Cô diễn đủ chưa? Diễn đủ rồi liền thu dọn đồ đi thôi, đồ cho cô tôi sẽ không lấy lại, tiền phẫu thuật cô phải trả lại cho tôi, tôi không trả tiền cho thằng đàn ông khác."
Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người đều im lặng nhìn về phía Vu Tự Cường. Sau đó lập tức chuyển ánh mắt sang Tiểu Nhu, trên mặt cô ta hốt hoảng không thể tránh được ánh mắt Hữu Tâm Nhân (Người có quyết tâm).
"Có ý gì? Đứa trẻ không phải của nhà họ Vu!" Bà cụ Vu hét chói tai.
Tiểu Nhu khóc đứng lên: "Không, không phải của anh, sao anh lại nói như vậy?" Khóc thương tâm cực kỳ.
Vu Tự Cường vẫn cười lạnh: "Vậy cô bảo tôi nói sao? Tôi đã buộc ga-rô (ngăn sinh nở) rồi, làm sao cô có thể mang thai con của tôi chứ?"
Lần này không chỉ có Tiểu Nhu Tiểu Thiến choáng váng, bà cụ Vu cũng điên lên rồi: "Con vì sao muốn buộc ga-rô (ngăn sinh nở)? !"
"Con có con gái, không muốn có con trai nữa, cho dù muốn, " Vu Tự Cường vừa nói vừa khinh miệt nhìn sang Tiểu Nhu và Tiểu Thiến, "Các người cũng không xứng!"
Sau trận hỗn loạn, Tiểu Nhu Tiểu Thiến ở đâu thì về nơi đó, bà cụ Vu rút kinh nghiệm xương máu. Sau phát hiện mình chỉ có Vu Hạo Dương là cháu trai ruột, nhất thời luống cuống, bắt đầu thúc giục con trai tìm cháu trai.
"Thôi, để cho nó bình tĩnh mấy ngày, rất nhanh sẽ trở về." Vu Tự Cường an ủi mẹ, lúc ly hôn xử cho Lý Băng nuôi nhưng thằng bé cũng trở về đấy thôi, bây giờ có thể đi đâu?
Vậy mà không theo dự đoán của hắn, con trai lại nói về nhà họ Hách. Thời điểm ly hôn hắn để cho Lý Băng nuôi con trai con gái, là bởi vì hắn chắc chắn Lý Băng sẽ không tái hôn, hắn cũng không có ý định kết hôn với người khác. Ly hôn chỉ là thủ tục, nếu hắn không có thời gian dạy dỗ, để con đi theo mình mẹ ruột cũng không có gì không tốt, dù thế nào đi nữa hắn sẽ chu cấp tiền bạc cho bọn họ.
Lý Băng tái hôn là ngoài ý muốn, khi con trai chạy về hắn vui mừng chuyện đã thành công. Về phần con gái, dù sao cũng không đổi họ, ở tại nhà họ Hách cũng không sao. Huống chi con bé cũng thường xuyên về nhà, xem như Lý Băng còn có liên quan với nhà họ Vu.
Nhưng bây giờ, con trai đột nhiên muốn đến nhà họ Hách sống, khiến cho Vu Hạo Dương không cách nào đón nhận tình cảm của hắn. Mặt khác con trai không công nhận hắn, thậm chí là từ bỏ, hắn sao có thể cho phép điều đó xảy ra!
"Nếu như ba không nhầm thì mẹ con và tên họ Hách đều không ở nhà, con đi qua đó làm gì? Dứt khoát đi như vậy, con có thể đi, đi giúp em gái con thu dọn đồ đạc đưa em gái về đây đi." Thấy con trai cau mày muốn mở miệng, Vu Tự Cường đem dập tắt điếu thuốc trong tay, nghiêm túc mở miệng: "Ba là ba con, biết con đang nghĩ gì, ba bảo đảm, đời này trừ hai anh em con ra sẽ không còn có đứa con nào khác."
Lời nói Vu Tự Cường rất có khí phách đàn ông, cũng biểu đạt đầy đủ yêu thương cùng quyền uy của người cha. Dĩ nhiên, về phần buộc ga-rô ... Chuyện này, hắn không có cách nào giải thích cho thiếu niên choai choai, chỉ sợ giải thích nó cũng không hiểu.
Vậy mà từ trong cuộc ***** đi ra Vu Hạo Dương lại hiểu lầm ý tứ của hắn, hình ảnh máu tươi còn quấn quanh cơn ác mộng của hắn. Bây giờ biết được con Tiểu Nhu đã không còn, cha lại khẳng định "Sẽ không lại muốn đức con khác", câu nói "Không phải người mẹ nào cũng yêu con của mình"của Hách Tịnh cứ vang vọng bên tai, mẹ còn như vậy cha thì sao?
Trong lúc nhất thời cậu cảm thấy vừa giận vừa sợ, nhưng không biết nên mở miệng thế nào, nửa ngày mới tức giận nói một câu: "Con sẽ không trở về, em gái cũng không." Nói xong liền quay đầu chạy, hơn nữa càng chạy càng nhanh, giống như phía sau có người đuổi theo.
Vào dịp nghỉ hè, mười bốn tuổi Vu Hạo Dương chính thức ở tại nhà họ Hách. Hắn không hề chê gian phòng quá nhỏ nữa, cũng không muốn treo nhiều bộ quần áo. Mà Vu Tĩnh Hàm ôm khư khư mấy con gấu bông của mình xâm lấn giường Hách Tịnh.
Giường Hách Tịnh vốn rộng rãi nay chứa một loạt gấu bông nên không gian hẹp lại, mà liên tục bị Vu Tĩnh Hàm "Vô Ảnh Cước" đạp xuống sàn nhà. Cô tiếng thở dài khổ sở, ôm gối sang phòng ngủ bố mẹ ngủ tạm. Hách Tịnh suy nghĩ, hay là nói ba mua thêm cái nệm đặt ở dưới sàn trong phòng mình.
Thứ bảy Hách Tịnh dậy thật sớm, phát hiện anh em nhà họ Vu cũng không ngủ nướng. Hách Tịnh ba chân bốn cẳng nấu bữa sáng, sau đó nói với bọn họ mình có chuyện phải ra ngoài, hai người kia đáp một tiếng trở về phòng. Hách Tịnh cảm thấy trải qua biến cố lần này, hai người tạm thời sẽ không gây rắc rối. Trong lòng yên tâm thu xếp mọi việc, chờ người lớn về nhà.
Thấy thời gian còn sớm, Hách Tịnh liền đem album ảnh ra, tháng trước vừa gửi đến đây. Trong album là ảnh gia đình, ngồi ở hàng đầu tiên là hai vị lão nhân đầu đầy tơ bạc, nụ cười ưu nhã, mặt mày toát ra một loại thận trọng bình tĩnh, rất ra dáng Hoa kiều cao quý. Hách Tịnh có chút hâm mộ, lại không biện pháp ở cùng với bề trên của mình. Ông bà của cô cũng là phần tử Tri Thức, nhưng lúc ông ngoại bị cô kéo bộ râu sẽ giơ lên tay cao, sau đó nhẹ nhàng đánh mông cô, bà ngoại thường lấy mấy cái kẹo trong túi tới dỗ, chứ không phải bộ dạng như ăn phải lửa giống trong ảnh.
Phía sau là một đôi vợ chồng trung niên, là cậu mợ của cô, nghe nói họ ở nước Mĩ mở công ty rất thành công, ở phố người Hoa rất nổi danh, mà dáng dấp họ cũng xác thực "Nhân sĩ thành công". Dĩ nhiên, đây là chỉ khí chất hay nói là khí thế. Phía sau nữa là mấy người nam nữ trẻ tuổi, quần áo thời thượng, tướng mạo xuất sắc, cũng có thể giả làm minh tinh điện ảnh. Hách Tịnh chú trọng quan sát ba cô gái kia, dường như tóc dài cắt tỉa đủ độ cong, tinh xảo ưu nhã không kém minh tinh Hồng Kông trên áp-phích, nụ cười cũng tương tự. Một cô gái khẽ nghiêng người tựa vào cậu, Hách Tịnh khẳng định là chị họ, còn một người bên cạnh mợ, Hách Tịnh cảm thấy không có khả năng là chị dâu. Chị dâu cả chỉ có thể là người mỉm cười đứng ở bên phải nhìn thẳng ống kính kia, cô so với trong ba cô gái dáng người cao nhất, cũng xinh đẹp nhất, đứng phía sau nhất định là anh cả, như vậy hai chàng trai trẻ tuổi chưa kết hôn kia nhất định là hai anh họ.
Tấm ảnh này rất lớn, cũng rất rõ ràng, bất luận là tài nghệ chụp ảnh hay rửa ảnh đều cao hơn phòng chụp ảnh của nhà Hách Tịnh. bởi vì Hách Tịnh chưa từng có taamsanhr nào đẹp như vậy, nhưng cô cũng không phải là người thích chụp ảnh.
Đem tấm ảnh cất đi, hôm nay mẹ muốn cô gặp mặt những người thân bên kia, Hách Tịnh có chút sợ sệt vì đây là lần đầu tiên.
Nhìn thời gian gần đến, Hách Tịnh dọn dẹp ổn thỏa trước khi xuống lầu chờ. Không lâu lắm, một chiếc xe hơi màu lam đậm dừng lại, ghế lái mở ra, xuống xe là một người xa lạ, thái độ cung kính nói: "Đan tiên sinh và bác sĩ Lương còn bận chút việc, có thể tới muộn một chút, tôi lái xe qua đón cô trước." Nói xong mở cửa sau ra.
Đây là là tài xế, Hách Tịnh do dự, mặc dù thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng dù sao cô cũng không biết người này. . . . . . "
Do dự tiêu tan bởi Đơn Nhĩ Nhã liền xuống xe sau khi tài xế mở cửa, khẽ gật đầu nói: "Chúng ta hãy đi trước."
Hách Tịnh cảm giác Đơn Nhĩ Nhã là một ông cụ non, vả lại rất ít cười. Không biết tại sao, ngược lại hắn lại khiến cô cảm thấy thoải mái, cô không thích anh trai kế suốt ngày cười hì hì. Huống chi dù biểu hiện hắn không gần gũi với mình, coi là lễ phép, cũng không giống như đứa trẻ ngây thơ ác ý ghét bỏ cô, ví dụ như Vu Hạo Dương.
Đơn Nhĩ Nhã xuất thân từ gia đình lễ nghi, Hách Tịnh yên tâm hưởng thụ chăm sóc của hắn. Khi hắn bảo lên xe trước, dĩ nhiên, Đơn Nhĩ Nhã giúp cô đóng cửa lại, sau đó lên ghế phụ ngồi. Như trong dự đoán của cô, dù sao tính cả hôn lễ, đây là lần thứ ba gặp mặt, cùng nhau ngồi ở phía sau sợ rằng sẽ tẻ nhạt, ai cũng không tự nhiên.
Quả nhiên, cho đến xuống xe ở bãi đậu xe, trừ tài xế dẫn đường, Hách Tịnh và Đơn Nhĩ Nhã cũng không mở miệng nói chuyện.
Máy bay hạ cánh đúng giờ, lúc ở cửa chờ Hách Tịnh hơi khẩn trương, chưa bao giờ gặp mặt thì bọn họ làm sao tỏ ra "Thân thích" đây? Nhất là cha mẹ còn ly hôn. Chỉ là, nếu bọn họ không thích cô, cô cũng có thể không cần để ý như vậy? Dù sao bọn họ vừa giàu có lại xuất sắc, cô cũng không mơ tưởng. Người nhà họ Hách tuyệt đối sẽ không khom lưng uốn gối. . . . . .
Hách Tịnh lắc lắc đầu, kịp thời khống chế suy nghĩ lộn xộn của mình như Thiên Mã Hành Không (Ngựa thần lướt gió tung mây). Ngẩng đầu lên, phát hiện Đơn Nhĩ Nhã đang nhìn mình, vẻ mặt không thay đổi, nhưng Hách Tịnh cảm thấy hắn nhìn thấu ý nghĩ của mình. Nhưng khi hắn tiếp xúc với ánh mắt của cô lại mở ánh mắt nhàn nhạt, dường như chưa bao giờ chú.
Có quan hệ gì, ngược lại trong lòng Hách Tịnh bình tĩnh rồi, thật muốn leo lên quyền quý, nhà họ Đan cô đều khinh thường, huống chi cái khác. Mẹ cô - Lương Thanh muốn sau khi ly hôn con gái sẽ theo mình, nhưng Hách Tịnh kiên quyết cự tuyệt.
Trong lúc vẫn còn mất hồn, Hách Tịnh cảm giác Đơn Nhĩ Nhã bên cạnh khẽ đẩy cô, giọng nói trong trẻo lạnh lùng nói: "Có phải bọn họ hay không?"
Theo lời hắn nói, Hách Tịnh thấy ở của mấy người, lập tức sửa sang lại quần áo của mình đi lên phía trước.
Đối phương rất nhanh cũng nhìn thấy cô, hai ông bà tóc bạc yên lặng nhìn cô, Hách Tịnh ủ rũ nửa ngày: "Ông ngoại, bà ngoại" còn chưa nói ra miệng, liền bị bà cụ thả gậy kéo tay cô, "Là Tịnh Tịnh, bảo bối của ta, rốt cuộc nhìn thấy cháu!"
Bà ngoại trong ảnh ưu nhã như vậy, lại đối với mình nhiệt tình, thật sự khiến Hách Tịnh phản ứng không kịp, chờ bà buông cô ra, Hách Tịnh phát hiện hai người đang lau nước mắt, ông ngoại càng nhìn cô từ trên xuống dưới, trong miệng trừ "Tốt, tốt." Ở ngoài vẫn chưa phát ra điều gì khác.
Hách Tịnh cũng có chút kích động, trong đôi mắt có chua xót, chỉ nghĩ mình nên giải thích một chút: "Mẹ cháu bận chút việc, nhưng rất nhanh là có thể tới."
Ánh mắt bà ngoại buồn bã, nhưng lập tức lau nước mắt bật cười: "Không sao, bọn họ hiện tại cũng bận, cậu mợ cháu cũng không có chút thời gian trở về." Nghiêng đầu kêu người phía sau: "A Hoán A Băng, mau tới đây gặp em gái Tịnh Tịnh của các cháu."
Phía sau bà cụ là một đôi nam nữ trẻ tuổi xinh đẹp, "Người quen" trong ảnh, cô gái chào hỏi cô liền đứng ở bên cạnh tò mò ngắm nhìn, chàng trai chợt đi lên trước ôm cô vào trong ngực, cũng hôn "Chụt chụt" trên mặt cô một cái, sau đó lớn tiếng than thở: "Ông nội bà nôi, em gái Tịnh Tịnh so với trong ảnh xinh đẹp hơn, quả thật không giống nhau, làm sao mà nhận ra được."
Nhiệt tình của hắn làm cho Hách Tịnh có chút ảo giác, lần đầu tiên trong đời bị đàn ông trẻ tuổi ôm vào trong ngực, còn thân thiết hôn. Mặc dù có quan hệ máu mủ, trên người hắn mùi nước hoa nhàn nhạt dễ chịu, nhưng lần đầu tiên gặp mặt người xa lạ, Hách Tịnh cảm giác hết sức khó chịu, theo bản năng bắt đầu giãy giụa.
Cũng may chàng trai được gọi là "A Hoán" rất nhanh buông cô ra, mặt thương tâm mà nói: "A, cô gái xinh đẹp như vậy, tại sao lại là em gái con!" Nhưng nếu để ý ánh mắt của hắn, sẽ phát hiện trong đó một tia thương tâm cũng không có, ngược lại dí dỏm chớp chớp.
Trong lòng Hách Tịnh hồi tỉnh liếc mắt: được rồi, dịu dàng không phải anh kế, mà là anh họ.
Trải qua một hồi náo loạn, ông bà nín khóc mỉm cười rồi, cười mắng hắn: "Đứa nhỏ này, trêu đùa linh tinh."
"Vị này là?" Chị gái gọi là "A Băng" phát hiện sự tồn tại của Đơn Nhĩ Nhã, theo lời cô ấy hỏi, ông ngoại và bà ngoại cũng hơi nghi vấn nhìn qua.
Hách Tịnh đang muốn giới thiệu, Đơn Nhĩ Nhã đã bước lên trước lễ phép, sau đó nói: "Cháu tên là Đơn Nhĩ Nhã, Đơn Dũng là cha cháu. Ông ấy cùng dì Lương bận chút chuyện, sẽ tới ngay." Dù nói năng lễ phép nhưng trên mặt không thay đổi, không giống anh họ cười hì hì, đẹp trai như nhau, thậm chí tuổi tác cũng không khác biệt lắm, lại hoàn toàn trái ngược.
Hách Tịnh nghe hắn giới thiệu, trong bụng âm thầm bội phục, Đơn Nhĩ Nhã không nói nói nhảm là có đạo lý, câu nói ngắn gọn nhưng chứa hàm ý: không chỉ có giới thiệu mình, xác nhận thân phận, còn nói rõ nguyên nhân người lớn toái trễ, bên trong thậm chí hàm ẩn quan hệ cùng thái độ mọi người —— hắn không đơn giản, là một cầm quyền khách liệu.
Tài xế và Đơn Nhĩ Nhã quan tâm lo liệu , mấy người rất nhanh làm xong thủ tục lấy hành lý, vừa đi ra cửa chính sân bay, liền chạm mặt Đơn Dũng và Lương Thanh đi tới.