Chương 47
Phen này Hoàng Đình giày vò người, khiến mọi người tập trung ánh mắt trên người Hách Tịnh, nháy mắt cô cảm thấy có áp lực cực lớn, nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng:"Ông Hoàng, tôi thấy cái tên " Nam Phong Túy" rất hay, lại dễ nghe và sát nghĩa."Hoàng Đình lắc đầu khoát tay: "Không được, vốn đang rất tốt,ngươi mới tới đã không tệ lắm rồi, liền gọi là Hách Tịnh đi, cô bé, sau này thường xuyên tới a."
Câu nói sau cùng của ông khiến Hách Tịnh rất vui vẻ,phấn chấn tới mức không muốn phản bác lại ông nữa, cô khẽ nhìn Đan Nhĩ Tín một cái, rồi lại nhìn Hoàng Đình, Hoàng Đình khá là thức thời: "Không cần phải đi cùng tên nhóc này, hoan nghênh cháu tới một mình."
Hách Tịnh lúc này mới cười tươi, khuôn mặt cong cong, hai má ửng hồng, đúng là hoa xuân nở rộ, khiến cho cả căn phòng đang là ban đêm cuối thu cũng tràn đầy hơi thở ấm áp.
Chỉ trừ có một người không thuận theo, sắc mặt Đan Nhĩ Tín đen lại nhìn Hoàng Đình, Hách Tịnh tin chắc rằng nếu như không phải là đang ở cạnh nhiều nhân vật lớn như vậy, anh có thể nổi đóa lên rồi, vì vậy len lén nắm lấy tay anh ở dưới bạn, lại bị anh nhanh chóng đảo lại cầm tay mình, còn xoa xoa mấy cái.
Bàn tay thô ráp của anh xoa xoa khiến lòng bàn tay Hách Tịnh có chút ngứa ngày, cũng không dám phản kháng, thật sợ vị gia hỏa này lại liều mạng nói cái gì đó. Cũng may Hoàng Đình sau khi thành công mời người đẹp tham gia liền nhanh chóng đổi đề tài, ông quay sang nói chuyện với mấy vị lão đại, nhẹ giới thiệu khách không mời mà tới hôm nay: "Đây là cậu hai nhà họ Đan, cháu nội Đan tướng quân."
Liễu Thần suy nghĩ một lát có chút xúc động: "Cháu nội của lão tướng Đan Vân Sơn? Đó chính là cháu ngoại của Quý tướng? Phải nói là tôi còn là cấp dưới cũ của Quý tướng đó!"Giọng nói thân thiết hơn rất nhiều, khác biệt rõ ràng so với lúc mới gặp mặt.
Liễu Thần không uổng là làʍ t̠ìиɦ báo, ngay cả quan hệ họ hàng thân thích của người ta cũng rõ ràng, Hách Tịnh tin tưởng người ngồi cạnh cô cũng nghe rõ, Liễu Thần trở nên thân thiết như vậy, sợ rằng ảnh hưởng của Quý tướng còn nặng hơn.
Vậy mà vẫn còn có người đang đợi,thế hệ hai thay thế hệ ba có rất nhiều người, Đan Nhĩ Tín chắc chắn không phải là người có xuất thân cao nhất, có thể được Hoàng Đình coi trọng chắc chắn có nguyên nhân khác.
"Cậu ấy còn là ân nhân cứu mạng tôi, cụ thể tôi cũng không muốn nói nhiều, dù sao là ở nước ngoài, tôi đi mua đồ nấu ăn, xui xẻo bị bắt làm con tin, nếu như không có tiểu Đan, tôi hiện tại đã làm đầu bếp cho Diêm Vương rồi. Lúc ấy bọn họ che dấu thân phận, tôi không biết cậu ta là ai, sau lại gặp được trong tiểu khu, mới biết là hàng xóm của nhau, các vị xem đúng là thật khéo!" Hai ba câu ngắn gọn của Hoàng Đình giải thích rõ quá khứ, cuối cùng còn giả vờ ai oán: "Sau đó tiểu tử này liền ăn vạ tôi, ba năm thỉnh thoảng tới xin bữa cơm, đem nhà tôi trở thành phòng ăn."
Thì ra là như vậy! Lần này mặc dù phần lớn không có vui vẻ, nhưng những người ngồi đối diện với Đan Nhĩ Tín cũng miễn cường nhìn anh với cặp mắt ý vị khác xưa, bọn họ đều đã làm cha, đổi lại là con mình làm lính đặc biệt, ra ngoài vạn dặm làm nhiệm vụ nguy hiểm tới tính mạng giải cứu con tin, sợ rằng người có thể chấp nhận rất ít, mà Đan Nhĩ Tín xuất thân không hề kém hơn với con bọn họ, thế nhưng anh lại đi làm.
Nói cách khác, nếu Đan Nhĩ Tín thật sự là con ông cháu cha hay lính đặc biệt đơn thuần cũng không có gì kỳ lạ, nhưng hai điều này kết hợp lại một chỗ lại có chút ý tứ. Sau đó các vị lãnh đạo đôi ba lời hỏi thăm,lý lịch Đan Nhĩ Tín đều thăm dò rõ ràng, vì vậy không khí càng thêm tế nhị.
Những người này, hơn nửa đời người tỏng vòng quyền lợi, nửa đời trước cố gắng đi tranh đoạt chức quyền, nửa đời sau cố gắng giữ vững quyền lực, tới hôm nay coi như công thành danh toại, nhưng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Địa vị của Đan Dũng không khác biệt lắm với bọn họ, quá khứ để lại chút nguyên nhân thậm chí còn có chút yếu ớt, nhưng sinh được hai đứa con thật khiến người ta hâm mộ. Học hành tài giỏi nhiều mặt không cần phải nói,năm xưa có tiếng là lưu manh côn đồ như vậy, lại có tiền đồ thế này, thật khiến con gái nhà người ta đỏ mắt mong chờ.
Dĩ nhiên, suy nghĩ trong lòng các vị lãnh đạo Đan Nhĩ Tín và Hách Tịnh không cách nào biết được, đối với Đan Nhĩ Tín mà nói, đây chỉ là lúc anh thấy đói bụng mang bạn gái tới nhà một người bạn ăn bữa cơm,việc ăn cơm như vậy không thể so sánh với nói chuyện yêu đương, không có sự khác biệt, chỉ cần đủ thức ăn, anh không ngại chia sẻ với mọi người.
Mà bữa tiệc này với Hách Tịnh mà nói, bắt đầu rất bất ngờ, quá trình rất khẩn trương, kết thúc hết sức vui vẻ, cơm nước no nê với các suy nghĩ trong lòng người khác thì vui vẻ hơn, nhất là quen biết được vị đầu bếp nổi tiếng Hoàng Đình, đây chính là mỹ vị nhân gian a... Suy nghĩ một chút liền chảy nước miếng!
Nếu là tiệc cơ động, vậy có nghĩa là một nhóm người tới còn có thể tự trở về, Đan Nhĩ Tín và Hách Tịnh sau khi ăn xong, vì để tránh vô tình gặp phải vị đại thần nào, liền nói lời tạm biệt.
Vừa ra khỏi cửa, Hách Tịnh liền vụиɠ ŧяộʍ thở phào nhẹ nhõm, mặc dù hôm nay thu hoạch rất khá, nhưng ăn cơm với những người này,tràn đầy cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhìn lại Đan Nhĩ Tín bộ dáng lười biếng mà tự tại bên cạnh, trong lòng có chút không cân bằng: "Ăn nhanh như vậy cũng không sợ khó tiêu a! Anh thường xuyên tới xin bữa cơm à?"
Đan Nhĩ Tín lắc đầu một cái: "Không phải thế, hôm nay là ngẫu nhiên,bình thường có tới, cũng không phải là ngày này, ăn cơm với những người này đau dạ dày lắm."
Lần này Hách Tịnh thấy cân bằng rồi, bạn nói xem,bàn về tư cách bên trong,bạn bè cùng lứa với cô cũng không tốt hơn cô là mấy, chẳng qua là tên nhóc này có thể giả bộ thôi!
Thấy Đan Nhĩ Tín dẫn mình đi không phải là đường ra cửa tiểu khu, Hách Tịnh lại trở về với thực tế: "Anh đi đâu vậy? Em muốn trở về."
Đan Nhĩ Tín cũng không quay đầu lại, vươn tay nhẹ nhàng xoay cổ tay ôm ngang cổ Hách Tịnh, kéo cô vào lòng dẫn đi:"Ăn uống no đủ rồi, em nói xem đi chỗ nào?"
Hách Tịnh luống cuống chân tay muốn hất bàn tay quàng sau gáy mình ra, làm thế nào cũng không thể di chuyển chút gì,không thể không chạy chậm đi theo anh, trong đầu không tự chủ hiện lên câu nói,ăn no nghĩ ấm, lập tức gấp tới mức oa oa kêu to.
Hai người thất thểu đi tới cửa ngoài một căn nhà, Đan Nhĩ Tín quét thẻ vào cửa, sau đó quét vân tay, cuối cùng đưa Hách Tịnh đi vào.
Trong phòng rất chỉnh tề, dường như mới vừa quét dọn, hơn nữa không có gì bất ngờ là sự hào hoa xa xỉ, tới mức Hách Tịnh chói mắt,tính căm ghét sự giàu có trỗi dậy, giọng nói có chút chua: "Tiểu tử anh được đấy, anh lừa gạt ở đâu được căn phòng này? Sẽ không phải là cái vị*** nào đó cấp cho chứ! Tiền lương của anh đủ đóng phí khấu hao sao?"
Đan Nhĩ Tín làm bộ như "Làm sao em biết", tiện tay cởϊ áσ khoác ném lên ghế salon,miệng còn không quên nhạo báng: "Em đoán thật chính xác, đúng là *** đưa, phí tài sản miễn phí toàn bộ, hiện tại cô ấy không ở đây, vừa lúc anh có thể dùng trộm,phú quý cần phải có bảo đảm,em theo anh ở nơi này, chỉ cần không sợ bị tạt axit sun-phu-ric, việc khác không cần lo lắng."
Hách Tịnh làm vẻ bị dọa sợ, nhẹ giật mình chạy tới cửa, còn dùng giọng nói kinh hoàng kêu là: "Em rất sợ a! Em nhỏ, thanh xuân con dài,đang lúc thuận lợi, mạo mỹ đa tài, cơm áo không lo, còn có sự nghiệp tốt, không cùng giành đàn ông với bà già, khách quan dừng bước, tại hạ đi trước một bước...a"
Chữ "a" còn chưa nói ra miệng, cánh tay của cô đã bị người kéo lại, nhẹ nhàng khiến cơ thể cô quay vòng 360 độ,trời xoay đất chuyển, một giây sau cơ thể cô liền té nhào lên ghế salon, Đan Nhĩ Tín đè lên cô, vẻ mặt dữ tợn: "Từ đã! Anh phải tìm người gánh tội thay, vạn nhất bị bắt gặp, anh sẽ nói em câu dẫn anh!"
Đan Nhĩ Tín mặc quần áo vào, mới nhìn rất gầy, những hai người từng trần trụi thấy nhau, Hách Tịnh biết sau khi bỏ quần áo rất có dáng, giờ phút này bị một cơ thể cững rắn ép tới mức suýt nữa ngạt, Hách Tịnh nghĩ đâu phải là chất mà là cực chất a!Lại còn có có vị thơm của quế tương a,thịt bắp chân rắn chắc ăn rất ngon a, nhưng vấn đề là, cô ăn no rồi!
Hách Tịnh cố gắng ổn định lại tâm trí, đôi mắt lưu chuyên, lộ ra ánh vui vẻ thuần lương: "Căn phòng này là mẹ anh để lại cho anh, và anh Nhĩ Nhã đúng không?"
Quả nhiên, ánh sáng nóng bỏng trong mắt Đan Nhĩ Tín thoáng lui xuống, xuất hiện một ánh sáng khác: "Tình hình hiện giờ như thế, em lại có sức đi để ý tới người đàn ông khác? Em không muốn sống nữa a!"
Móng vuốt sói khởi động, Hách Tịnh lập tức thức thời xin tha: "Không phải thế!Em muốn nói là mẹ anh không phải cũng là quân nhân sao? Sao lại có thể có tiền mà đi mua căn phòng lớn như vậy?"
"Cậu anh kinh doanh địa ốc, tiểu khu này chính là ông ấy đầu tư, giữ lại mấy phòng cho người trong nhà, các loại phí dụng miễn phí toàn bộ, Nhĩ Nhã cũng có một căn, có điều khôn ở chỗ này." Đan Nhĩ Tín một lời trả lời xong các vấn đề, đnag muốn cúi đầu, ngực lại bị một cánh tay nhỏ bé yếu ới ngăn lại, lập tức cau mày: "Còn vấn đề gì, hỏi một lần đi!"
Hách Tịnh kiên trì đẩy anh ra, ngồi nghiêm chỉnh hắng giọng hỏi: "Em hỏi anh, hiện tại em là gì của anh?"
Đan Nhĩ Tín trừng mắt, vừa muốn mở miệng nói một câu" Nói nhảm", lại cảm nhận được Hách Tịnh rất nghiêm túc, tiền tập trung tinh thần, nhìn thật sâu vào mắt của cô, không do dự nói hai chữ: "Người yêu."
Hách Tịnh đỏ mặt, nhưng mà thủ tục vẫn phải tiến hành, cô tự đè nén ý xấu hổ và ổn định nhịp tim, nhìn vào mắt anh,muốn tìm kiếm một tia sợ hãi lùi bước và che giấu nhưng không có, rất tốt!
"Như vậy,có chút thành ý đi chứng minh anh yêu em,mà không phải chỉ là đơn giản muốn cùng em, ừ, lên giường." Cô gái đàng hoàng, có một vài từ, rất khó nói ra miệng.
"Ta kháo!" Đan Nhĩ Tín đấm một cái vào salon mềm mại,khiến thân thể Hách Tịnh khẽ rung một cái: "Em muốn chứng minh? Em muốn chứng minh cái gì! Người kia nói rất đúng, trong bụng quanh co như em,đọc sách thì có quá nhiều con gái, nên gạo nấu thành cơm, trực tiếp làm! Lần trước lão tử có bệnh mới bỏ qua cho em, mang thai thì sao? Mang thai liền sinh cho anh!"
Hách Tịnh bị lời anh nói khiến mặt đỏ bừng, một mặt là xấu hổ, một mặt cũng phải thừa nhận anh nói có lý, anh ở trước mặt mình, đa phần là nhường nhịn, muốn dùng sức mạnh, cơ hội không chỉ phải một lân.
Có phải cô có chút được chiều mà kiêu?
Nhưng là để cho một cô gái trước giờ chưa từng nói qua chuyện yêu đương, chính miệng nhận lời cùng một người con trai sống chung chưa lâu lên giường, cũng có chút làm người khác khó chịu a,nhất là, cô đã không thử dò xét mình có phải là les hoặc tính lạnh nhạt, cô không phải, hết sức khẳng định.
"Đan Nhĩ Tín, chúng ta yêu nhau đi,từ trình tự cơ bản ban đầu." Hách Tịnh nháy đôi mắt mênh mông, thanh âm thanh thúy, ngữ điệu du dương, vẻ mặt thuần khiết mà động lòng người,cũng không phải là bạn không đáp ứng.
"Ta kháo!" Đan Nhĩ Tín lại đánh một quyền,lần này trực tiếp lật ngã ở bên kia ghế salon.