Chương 30
Hách Tịnh đứng ở đó, khẽ nghiêng đầu, tóc dài liền rớt xuống một bên mặt, độ cong cong chính là dính vào trên chiếc cằm xinh đẹp, cô nháy mắt mấy cái, lại tiếp tục nháy, chợt cười: "Tôi chỉ đùa giỡn." Vẻ mặt dí dỏm, anh làm sao có thể như thế với tôi ”.Đan Nhĩ Nhã nồng đậm mày kiếm nhíu lại thật chặt, làm cơ mặt ở hai bên gò má của anh ta khẽ rung lên, hồi lâu mới thả lỏng xuống, hít sâu một hơi: "Chuyện như vậy có thể cười giỡn được sao?"
"Tại sao không thể, anh Nhĩ Nhã." Hách Tịnh dùng thêm trọng âm cho hai chữ phía sau, cô vừa cười: "Khi đó tuổi còn nhỏ, đừng nói nói giỡn, coi như nghiêm túc nói ra, bây giờ nhìn cũng có thể rất buồn cười, có phải đây là nguyên nhân nên anh trở về nước, hi vọng bây giờ hối hận vẫn còn kịp." Nói xong đứng dậy cầm túi xách của mình lên: "Tôi còn có một ít tài liệu cần chỉnh sửa, hôm nay sẽ không về nhà rồi."
Hách Tịnh mở cửa xuống lầu, phát hiện Đan Nhĩ Nhã đi theo ở phía sau, quay trở lại đưa mắt nhìn dò hỏi, Đan Nhĩ Nhã chân mày nhíu chặt như cũ, cằm đi phía trước giương lên, ý bảo nói: "Tôi tiễn em về."
Hách Tịnh dừng bước lại, hơi hơi hí mắt: "Tôi là cảnh sát."
"Em là em gái tôi." Đan Nhĩ Nhã đi tới lướt qua cô, ở trước mặt dẫn đường.
Thời điểm nâng chân bước đi, Hách Tịnh cảm giác nhẹ nhõm không ít.
Ở thành phố đèn nê ông xuyên thấu qua cửa kính xe taxi, chiếu trên người Đan Nhĩ Nhã anh ta theo thường lệ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Hách Tịnh ngồi vào ghế phía sau tài xế chỉ có thể nhìn quang ảnh hỗn loạn dưới gò má của anh ta, rất anh tuấn, kiên nghị, và ưu nhã, hơn nữa tương đối quen thuộc. Một đường trầm mặc, sau khi xuống xe, Đan Nhĩ Nhã vẫn đưa cô đi tới dưới lầu ký túc xá, vào lúc muốn nói lời tạm biệt, Hách Tịnh không nhịn được mở miệng trước: "Có thể hỏi anh một vấn đề được không? Tại sao cho đến tối nay mới hỏi tôi, lần trước gặp mặt vẫn bình thường mà?"
Đan Nhĩ Nhã nhìn cô một cái, không lên tiếng, khóe miệng Hách Tịnh nhếch lên, cười đến giảo hoạt: "Nói thật, anh Nhĩ Nhã, có phải anh không nói ra là do sợ tôi thích anh chứ? Anh yên tâm, chúng tôi năm đó không phải như anh nghĩ, anh ấy vào bộ đội đặc chủng, thật ra thì không phải do có gì với tôi đâu, nếu đối với anh ta tôi không có chút hứng thú, làm sao đi thầm mến một người có dáng dấp giống nhau như đúc với anh ta?" Nói xong lắc đầu một cái dáng vẻ tiếc nuối : "Tôi vốn cho là anh so với anh ấy cũng rất thông minh, đúng là sanh đôi."
Bị người khác cười hì hì mắng mình đần, đối với Đan Nhĩ Nhã mà nói còn là lần đầu gặp, đáng tiếc còn chưa kịp phản bác, Hách Tịnh đã nghiêng người rời đi, cô hôm nay tâm tình rất loạn, không muốn sinh thêm nhiều thị phi, mà Đan Nhĩ Nhã cũng không phải là người sẽ đuổi theo phía sau người khác để nói chuyện.
Chỉ là như vậy quay người lại, đối với Đan Nhĩ Nhã mà nói đã bỏ lỡ cơ hội phản kích, còn đối với Hách Tịnh, không nhìn thấy Đan Nhĩ Nhã đứng ở phía sau lưng cô rất lâu, càng không có thể nhìn đến thái độ lúc anh ta rời đi.
Đây chính là cuộc sống, có lúc tạm thời nảy sinh một quyết định, có thể ảnh hưởng, thậm chí làm thay đổi một con người khi còn sống.
Vào năm 17 tuổi Hách Tịnh có chút bất mãn, Lương Thanh cũng không thể ngăn cản cô thi cảnh sát, khi Hách Tịnh 21 tuổi, Lương Thanh tự nhiên cũng không cách nào ngăn cản cô đi học huấn luyện, cha mẹ đối với con cái có lực ảnh hưởng lớn, còn con cái đối với bọn họ yêu quý thành ra tỉ lệ thuận, tựa như phải làm đứa con dâu hiếu thuận, mới khuyến khích không cùng nàng dâu đối kháng, Lương Thanh không thể không nghi ngờ có lực như vậy.
Chỉ là Hách Tịnh trước khi đi, bị Lương Thanh chận lại, kéo đến phòng giao dịch bất động sản làm thủ tục.
"Bệnh viện chúng ta có hùn vốn xây nhà, mẹ tranh thủ một căn, mặc dù vị trí hơi không thuận tiện, nhưng giao thông coi như tiện lợi." Lương Thanh cũng không ngẩng đầu lên đối với các bản chính của tài liệu mỗi thứ photocopy lại một bản, đối với Hách Tịnh giải thích.
Hách Tịnh kinh ngạc vô cùng: "Mẹ đang làm cái gì vậy? Con đã có chỗ ở."
"Con có chỗ nào? Ký túc xá của đơn vị sao? Còn nói sắp tới con nguyện ý về nhà sao?" Lương Thanh đối với người phía trước khinh thường, đối với người sau hoài nghi, Hách Tịnh chỉ đành phải nói: "Cục chúng con cũng có cấp phòng ở."
Lương Thanh không chút cử động: "tiền đồ của con hiện nay có thể hùn tiền mua nhà trước người khác hả? Tiền lương hiện tại của con đủ chứ?"
CMND của Hách Tịnh để trong túi xách bị Lương Thanh mạnh mẽ lấy đi, có chút gấp gấp: "Vậy cũng không cần mẹ mua cho con nha, Chú Đan sẽ nghĩ như thế nào?"
Lương Thanh rốt cuộc ngẩng đầu lên: "Đây là nhà của mẹ, tiền mua nhà cũng là tiền riêng của mẹ, đối với chú ấy không sao, lại nói đến người nhà họ Đan mẹ đây nhìn rất chướng mắt cũng muốn lấy ít đồ." Nói xong từ trong tay nhân viên làm việc nhận lấy tài liệu thúc giục Hách Tịnh ký tên, thấy cô không chịu, trừng mắt, khóe mắt ửng đỏ: "Thế nào mẹ nói có thể nuôi con, con không tin sao? Ở thành B loại địa phương này, chỉ cần có một căn nhà nhỏ, nơi nào cũng có thể kiếm miếng cơm ăn, tương lai mẹ không có ở đây, trên cái thế giới này không còn ai ở bên cạnh con, anh em cũng không có. . . . . ."
Nếu như Lương Thanh vẫn một mặt ép cô, thậm chí là tận tình khuyên bảo, Hách Tịnh đều không có biện pháp chống cự, nhưng trước mặt mọi người cô lại bị kích động, đầu lại đau, Hách Tịnh chịu thua, bị lừa dối nên đồng ý ký tên, trong vòng một ngày trở thành người có nhà.
Lương Thanh mặt như trút được gánh nặng vui mừng, bà nghĩ đến tương lai xa: "Bất kể tương lai con gả như thế nào, có tiền thu tiền, con gái mình có nhà cửa là cần thiết, vợ chồng nếu có ầm ĩ cũng có chổ để đi. . . . . ."
Lời như thế nói ra, Hách Tịnh cũng có chút buồn, cười điều chỉnh không khí: "Nói cái gì đó, ông bà nội cũng đã 90 tuổi rồi, thân thể còn tốt như vậy, sống đến 100 tuổi không thành vấn đề, theo tiêu chuẩn này mẹ còn có thể sống ít nhất năm mươi năm nữa, đến lúc đó con hơn bảy mươi tuổi rồi, gây gổ cũng là đến ở viện dưỡng lão, còn chạy lung tung cái gì nữa."
Lương Thanh bị cô nói xong nín khóc mỉm cười, vẫn còn treo mặt buồn bã, tranh thủ bấm cô một cái, "Đánh chết con gái ngốc, con đừng chọc tức ta, đừng nói năm mươi năm, sợ rằng mười năm mạng cũng không còn!"
Vì vậy, thời điểm Hách Tịnh đến đại đội A, trên cánh tay còn để dấu tích chưa mất đi, da của cô trắng, một chút xíu dấu vết cũng hết sức rõ ràng. Các cô bạn cùng phòng với Hách Tịnh theo tin tức chi đội mới vừa phân công tới là nhân viên kỹ thuật Trương Anh Tử, chuyên môn điện tử đối kháng chuyên nghiệp, cũng là chuyên viên kỹ thuật máy vi tính, cô nàng mang mắt kiếng thật dầy nhìn chằm chằm Hách Tịnh mặc áo ngủ tay ngắn mới từ phòng tắm bước ra ngoài, vẻ mặt rất kinh ngạc: "Còn chưa bắt đầu huấn luyện sao bị thương rồi?"
Hách Tịnh theo ánh mắt của cô nàng nhìn về phía cánh tay mình, khóe miệng co quắp bỗng nhúc nhích, nói: "Không có, là do người nhà bạo lực."
"Cái gì?" Trương Anh Tử hiển nhiên đối với cái từ này chưa quen thuộc.
"Gọi tắt là bạo lực gia đình." Hách Tịnh tốt bụng giải thích, cũng không dấu diếm vết bầm, Trương Anh Tử dùng ánh mắt được dấu sau cặp kính cận nghiên cứu, âm thầm đánh giá.
"Bạn đã kết hôn?" Trương Anh Tử quát to một tiếng, giọng nói hoảng sợ vô cùng, đem Hách Tịnh sợ hết hồn, vội vàng trả lời cô ấy: "Không có nha," lại bổ sung: "Mẹ tôi bấm."
Trương Anh Tử kinh ngạc càng lớn: "Mẹ ghẻ?"
"Mẹ ruột, không thể giả được." Chỉ cần nhìn sắc mặt cũng không còn có người dám hoài nghi.
Trương Anh Tử một tay lấy mắt kính xuống, cô thật ra thì có một đôi mắt không lớn cũng rất xinh đẹp, bình thường ngũ quan của cô có sắc thái, chỉ là bởi vì cận thị mà mắt nhìn có chút sương mù, giờ phút này cô đang dùng ánh mắt sương mù nhìn Hách Tịnh, vẻ mặt | sinh chói lọi: "Thật là một đứa con đáng thương, bị mẹ bức cho tới chỗ không thể tránh bạo lực gia đình, tôi nói rồi, dáng dấp như hoa như ngọc, còn là học ngoại ngữ, làm sao bị tới nỗi như thế." Vừa nói tay còn đưa lên lau nước mắt, này, tiến vào nhân vật cũng quá nhanh một chút đi!
Hách Tịnh có chút đau lòng, không dám nói rằng chẳng qua do tôi kiên trì muốn tới nơi này, chỉ sợ không cần gặp bạo lực gia đình rồi, vội vàng chuyển đổi đề tài: "Nơi này không tốt sao? Bạn không phải cũng tới nơi này."
Trương Anh Tử lắc lắc đầu nói: "Chúng ta không giống nhau, mình sinh ra ở môi trường bộ đội, còn là trường quân đội, không đến nơi này còn có thể đi chỗ nào? Hơn nữa, tôi chính là mang theo nhiệm vụ tới."
Nói đến nhiệm vụ, Hách Tịnh không tốt hỏi nữa, thấy Trương Anh Tử cảm xúc tới cũng nhanh đi cũng nhanh, mặt chần chừ mãn chí, vì vậy bắt đầu thu dọn giường chuẩn bị ngủ, Trương Anh Tử cũng không bỏ qua: "Ai ya, người ta nói tu mười năm cùng thuyền, tu trăm năm cùng gối ngủ, hai ta có thể ở một nhà, mặc dù không cùng giường, thế nào cũng phải tu năm mươi năm, đây chính là duyên phận nha, tuy hai ta có duyên phận này nhưng bạn cũng không thể làm hư chuyện của tôi, hại tôi nhiệm vụ kết thúc không thành!"
Hách Tịnh sợ hết hồn, vội vàng bảo đảm: "Tôi sẽ không làm phiền bạn, không nên hỏi là không hỏi, quy tắc giữ bí mật là tất cả." Trừ lần đó ra hai cô cùng làm phiên dịch cho một Kỹ Sư, trên công tác cũng không có xung đột gì, hơn nữa Hách Tịnh tự nhận mình không phải là người thêm phiền cho người khác.
Trương Anh Tử tay nhỏ bé vung lên: "Ai nói đến cái đó, nói thật với mình đi, tôi đã dò xét xong, trong trụ sở bao gồm bác sĩ cùng hộ sĩ tổng cộng có 28 nữ, bàn về tấn công bạn xếp thứ nhất, bạn chỉ cần không cho tôi thêm phiền, nhiệm vụ hoàn thành hi vọng cũng rất lớn."
Hách Tịnh nghe ra con đường sắp tới, cô chịu đựng trong lòng 囧 tính hỏi: "Bạn nói nhiệm vụ rốt cuộc là cái gì?"
"***** người nha, tôi đã hơn hai mươi chín tuổi rồi, nếu không gả sẽ là gái lỡ thì !" Trương Anh Tử hùng hồn tuyên bố.
Mặc dù đã đoán trước được, Hách Tịnh vẫn bị nghẹn, cô thuận thế tiếp tục hỏi: "Tìm lính đặc biệt?"
Trương Anh Tử gật đầu: "Đúng vậy! Lính đặc biệt nhiều đẹp trai, tôi hiểu biết rõ bạn đang nghĩ cái gì, sợ bọn họ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, không sao, chị đây không quan tâm, chị mặc dù thân thể cường tráng, đầu cũng là đỉnh cao, thông minh bằng chị, chính là nếu gặp khó khăn cũng có thể giải quyết!"
Lời nói hùng hồn như thế, từ một người cao l.6m, cân nặng 45kg trong miệng nữ nhân nhỏ xinh nói ra, thật sự là tương đối vui mừng, nhìn bạn cùng phòng có dáng vẻ vui mừng, Hách Tịnh cảm thấy cuộc sống bị giam ở đại đội A cũng sẽ không nhàm chán.
Đi tới địa phương mới chọn giường, Hách Tịnh mặc dù cảm thấy mệt mỏi, lại cho đến nửa đêm cũng không thể ngủ, mơ hồ mới vừa có chút ý ngủ được, một tiếng còi bén nhọn vang lên, cô còn có chút thất thần, lại thấy người bên cạnh trên giường mới vừa rồi còn đánh khò khè Trương Anh Tử giật mình một cái ngồi dậy, mắt không có trợn liền bắt đầu ba chân bốn cẳng mặc quần áo, chỉnh sửa drap trải giường, động tác hết sức nhanh chóng.
Cũng may Hách Tịnh phản ứng đủ mau, tay chân cũng khá nhanh, lập tức hành động, đến cuối cùng cũng không còn chậm bao nhiêu so Trương Anh Tử .
Chỉnh trang xong hai người một trước một sau đi tới bãi tập, phát hiện trời tối om om đã đứng đầy quân binh, hơn nữa yên lặng như tờ, các cô cuối cùng đạt tới . Đây là Hách Tịnh lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là tốc độ quân nhân, bởi vì huấn luyện viên đứng ở phía trước nhìn đồng hồ đeo tay một cái nói: "Đã trễ 1 phút 42 giây." Mà Hách Tịnh thề cô ngẩn người nhớ thời gian không nhiều hơn 10 giây, nói cách khác, cho dù cô toàn lực ứng phó, cũng còn bị trễ. Xem một chút toàn bộ gánh nặng võ trang quan binh, nhìn lại một chút một thân buông lỏng mình, đây đối với bệnh càng mệt hơn.
Ánh hoàng hôn mờ nhạt, huấn luyện viên đi tới trước mặt của Hách Tịnh cùng Trương Anh Tử, chợt"Di" một tiếng, hỏi Hách Tịnh: "Quần áo không ngay ngắn, cầu vai của cô đâu"
Hách Tịnh cười khổ: "Tôi không có cấp bậc." Ánh đèn chiếu vào trên người huấn luyện viên, vẽ phác thảo ra thân hình rất kiệt xuất, cao ngất đến khiến lòng người sợ hãi.
Người nọ"A" một tiếng, chợt nói: "Thì ra cô là người từ cục Công An điều tạm tới phiên dịch hả, thế nào không ai nói cho cô sao? Học viên mới không cần tham gia tập luyện tối nay."
Hách Tịnh vo vo đầu, xóa không nên có ý tưởng, trong lòng buồn bực cực kỳ, cô nghe được Trương Anh Tử ở sau lưng nhỏ giọng mắng một câu, đang suy nghĩ kế tiếp là không phải sẽ được thả trở về ngủ, chỉ nghe huấn luyện viên kia lại bổ sung một câu, rất bất đắc dĩ giọng nói: "Nhưng mà nếu đã tỉnh dậy, vậy hãy theo cùng nhau đi, coi như thể nghiệm trước.”
Sau đó Hách Tịnh nghe được Trương Anh Tử mắng ra tiếng rồi, biết rõ che bóng không nhìn thấy, cô vẫn là tranh thủ thời gian ngẩng đầu quan sát biểu tình huấn luyện viên, phát hiện anh ta đang quay đầu rời đi, một hình dáng gò má xuất hiện ở trước mắt, khiến Hách Tịnh như bị sét đánh, là anh ta? Anh ta thật ở chỗ này, vậy cổ họng anh ta có chuyện gì xảy ra? Thanh âm thế nào trở nên khàn khàn như vậy !