Cưng Chiều Tận Tim

Chương 8: Anh là ai?

Chương 8

Edit & Beta: Mina

Trì Yên nghĩ trong đầu, trên mặt lại không có bất kỳ cảm xúc nào.

Vài giây sau, cô khẽ ho một tiếng, hơi mất tự nhiên mím môi.

Lục Phỉ ngồi phía trước, cười nói: "Lần trước nghe em nói thích Chi Nhiên, vì sao lần này nhìn không ra kích động nào vậy?"

Lần trước... Cô chỉ thuận miệng nói thôi.

Hiện tại bị cô ấy nói như thế, Trì Yên muốn kích động cũng không kích động nổi.

Cô nhìn di động, tận lực chuyển đề tài: "Chị Phỉ, phiền chị đưa em đến bệnh viện Minh Luân."

Nghe thấy địa điểm, Lục Phỉ không nói nhảm nữa, lập tức đạp chân ga.

Trì Yên ngồi ghế sau, cửa sổ xe hạ xuống một nửa, hơi thở nam tính bên cạnh cuốn theo làn gió thổi qua, tâm tư của cô đang nghĩ đến bệnh viện bỗng lộn xộn cả lên, cô nghĩ: Không hổ là nam thần, chỉ ngồi yên không nói lời nào vẫn có cảm giác tồn tại mạnh mẽ đến vậy.

Ngón tay cô khẽ vuốt màn hình điện thoại, lúc xe chạy đến giao lộ, Lục Phỉ phá vỡ trầm mặc: "Tiểu Trì, chắc em nhận ra Chi Nhiên, chị không giới thiệu nữa." Người phụ nữ trẻ tuổi giỏi giang nhìn thoáng qua Lục Chi Nhiên trong kính chiếu hậu: "Chi Nhiên, đây là Trì Yên..."

Lục Phỉ dừng lại, ngón tay gõ nhẹ trên vô –lăng, định nói "Fan cuồng của em", đột nhiên thấy Trì Yên ngẩng đầu lên nhìn. Đáy mắt cô sáng trong, còn phản xạ ánh nắng mặt trời sau 12 giờ trưa, vô cùng ấm áp, ánh mắt chỉ dừng lại một giây, sau đó quay đầu sang nhìn Lục Chi Nhiên cười: "Chào anh, Lục tiền bối, thích anh đã lâu..."

Lời này có nghĩa khác.

Trì Yên nói thêm một câu: "Là thích phim điện ảnh của anh đã lâu."

Hai câu này nói ra, Lục Chi Nhiên cảm giác anh ta như già thêm mười tuổi.

Anh ta có dáng người đẹp, tài năng vượt trội, tuổi trẻ đã giành được danh hiệu Ảnh Đế, được công nhận là mặt trời chói chang trong giới giải trí.

Mà giờ khắc này, mặt trời chói chang cong khóe môi nhìn Trì Yên, bởi vì ngồi ngược sáng, dường như mái tóc đang tỏa ra ánh nắng rực rỡ, anh nói: "Tôi nhận ra em."

Trì Yên không thể tưởng tượng nổi.

Lục Phỉ giải thích: "Lần trước Chi Nhiên đến đón chị, nhìn thấy em."

Trì Yên cong khóe môi, ngay sau đó nghe thấy Lục Chi Nhiên hỏi tiếp: "Năm nay em bao nhiêu tuổi?"

Lòng bàn tay phải Trì Yên đặt trên mu bàn tay trái, ngón tay vô thức động đậy, đột nhiên chạm phải chiếc nhẫn, cô cúi đầu nhìn lướt qua, hôm qua ngủ sớm, quên tháo nhẫn ra, bây giờ vẫn đeo trên ngón trỏ bàn tay trái, cô bất giác che tay: "Hai mươi bốn tuổi."

"Tôi chỉ lớn hơn em bốn tuổi, không cần thiết phải gọi tiền bối."

Lục Phỉ ngồi ghế trước thuận miệng nói: "Gọi anh trai Chi Nhiên cũng được, tính cách Chi Nhiên hiền lắm, Tiểu Trì không cần lo lắng cậu ấy tức giận."

Anh trai...

Trì Yên sợ gọi như thế, Khương Dịch nghe thấy sẽ tức giận.

Tròng mắt cô khẽ chuyển động, còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, Lục Chi Nhiên đã nói tiếp: "Không cần nghe chị tôi nói, trực tiếp gọi tên là được."

"Vâng."

Trì Yên mỉm cười, nghĩ thầm: Đúng là hiền thật.

Cô đã sớm qua độ tuổi cuồng Idol, thích Lục Chi Nhiên chỉ dừng lại ở mức độ vô cùng thích hợp: Xem tất cả bộ phim điện ảnh anh diễn, nhưng không quá chú ý tới đời sống riêng tư của anh.

Thậm chí không hiểu rõ bằng Bạch Lộ.

Lúc xe sắp chạy đến bệnh viện, Lục Phỉ trêu ghẹo: "Tiểu Trì, sắp đến bệnh viện rồi, thật sự không cần Chi Nhiên ký tên tặng em sao?"

Trì Yên: "..."

Cô vốn không nghĩ tới điều này.

Quay đầu nhìn, đáy mắt Lục Chi Nhiên vô cùng dịu dàng: "Cần không?"

"Vậy làm phiền... anh."

Trì Yên mở túi xách ra, không tìm được tờ giấy nào, xe đã dừng lại, cô cũng không muốn lãng phí thời gian, lật mặt sau điện thoại di động, sau đó đưa tới: "Ký ở đây ạ."

Do tính chất nghề nghiệp, Lục Chi Nhiên ký tên rất thuần thục.

Trì Yên nói cám ơn, lên tiếng chào tạm biệt sau đó nhảy xuống xe.

Không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, trong hành lang bệnh viện chật kín người.

Trì Yên lách người từ trong đám đông, đến một chỗ vắng vẻ, tay đột nhiên bị người nào đó nắm lấy, cô bất giác lùi về phía sau, đến khi nhíu mày ngẩng đầu, mới thấy rõ người đến là ai.

Thiếu niên trẻ tuổi, mười bảy, mười tám tuổi, đúng thời điểm thanh xuân tinh thần phấn chấn: "Chị, chị đến rồi..."

Trì Nhiên, em trai cùng cha khác mẹ.

Trì Yên để mặc cậu ấy cầm tay cô, khẽ cau mày, nhưng đến cùng vẫn không đẩy ra.

"Chị, chị không muốn về nhà, cũng không thể không nhận điện thoại của em chứ?"

Trì Yên bất đắc dĩ giải thích: "Tiểu Nhiên, chị chỉ không nghe thấy em gọi thôi."

Lúc quay phim cô có thói quen đặt chế độ im lặng để tránh trì hoãn tiến độ làm việc của đoàn làm phim.

Trì Nhiên hiển nhiên không quá tin tưởng.

Trì Yên không có thiện cảm gì đối với Trì gia.

Từng người trong gia đình này đều lên kế hoạch lợi dụng cô, có cảm tình mới là lạ.

Nhưng mà Trì Nhiên và ông nội người đang nằm trên giường bệnh kia không giống, bọn họ là hai người duy nhất trong nhà khá thân thiết với cô, nếu không Trì Yên cũng sẽ không bị một cuộc điện thoại gọi mà đến ngay.

Trì Nhiên ủy khuất: "Chị, nửa năm rồi chị không về nhà..."

Từ khi gả vào Khương gia đã không trở về, gọi điện thoại cũng rất ít khi bắt máy.

"Chị ở Khương gia có ổn không... Mấy hôm trước em nhìn thấy tin tức, nói Khương Dịch..."

Trì Yên ho khẽ một tiếng: "Cái gì mà Khương Dịch, anh ấy là anh rể em."

Trì Nhiên không nói lời nào.

Trì Yên đứng ngoài cửa kính bệnh viện, nhìn vào trong mấy lần, ông nội nằm bên trong đang ngủ say. Kỳ thật không có việc gì lớn, chỉ là ông nội lớn tuổi, cơ thể không khoẻ như trước nên phải nhập viện nhiều hơn trước.

Cô đứng một hồi lâu, sau đó nhìn đồng hồ: "Tiểu Nhiên, có chuyện gì nhớ gọi cho chị, chị về trước đây."

Nếu không về, cô sợ gặp phải mấy người Trì gia.

Lười phải ứng phó.

Trì Nhiên biết cô không thích người trong nhà, đôi môi hơi mở nhưng vẫn không nói gì.

Vóc dáng thiếu niên cao lớn, còn cao hơn so với Trì Yên đi giày cao gót, Trì Yên vươn tay vỗ vỗ mặt cậu: "Cố gắng học tập, đừng gây chuyện, nhớ chị thì gọi điện thoại cho chị."

"Vậy chị có về nhà không?"

"Chị sẽ gọi cho em."

Thiếu niên buồn bực gật đầu: "Em biết rồi, chị."

Lúc này Trì Yên mới yên tâm, dặn dò cậu thêm vài câu rồi rời khỏi bệnh viện.

Bệnh viện đối diện Cục dân chính.

Trì Yên không lập tức trở về, cô không lái xe đến đây, tìm bừa ghế dài ngồi xuống, phía đối diện Cục dân chính kẻ đến người đi, Trì Yên chống cằm nhìn sang, hơi thất thần.

Nửa năm trước, cô cũng cùng Khương Dịch xuất hiện ở nơi này.

Mười sáu tuổi cô đến Trì gia, người mẹ sau khi sinh ra cô không từ mà biệt, nhưng dù sao còn biết cùng ai sinh ra cô, vì vậy lưu lại một cái tên đầy đủ cho cô rồi mới ném cho cậu cô.

Cậu cô đi rồi, rất tự nhiên cô trở về Trì gia.

Dù sao cũng là con gái ruột, Trì gia vẫn chấp nhận cô. Nhưng loại thân phận lúng túng của Trì Yên không khác gì con gái riêng, dẫu có người biết cô được sinh ra trước khi cha cô cưới người khác.

Trì gia coi trọng mặt mũi, không chịu được cái danh con gái riêng, luôn nói với người ngoài cô là chị ruột của Trì Nhiên.

Còn bên trong... đãi ngộ của Trì Yên ở Trì gia, có thể đoán.

Không tính là quá tồi tệ, nhưng không thật sự tốt.

Dù sao cũng phải trở về.

Người Trì gia không làm ăn thua lỗ bao giờ, tất nhiên phải lợi dụng cô triệt để một lần thật tốt.

Ngay từ đầu Trì gia không phải người thành phố Lâm An,một năm trước mới đến đây, bởi vì không có căn cơ, vốn đứng không vững chân trong cái thành thị phồn hoa này.

Càng đứng không vững lại càng muốn bấu víu cành cây cao.

Đây dường như đã thành bản năng của loài người.

Chẳng qua người Trì gia càng thể hiện rõ hơn mà thôi.

Nửa năm trước, vào ngày sinh nhật 24 tuổi của Trì Yên, cũng chính là ngày cô bị Trì gia vứt bỏ như một cành cây.

Làm như vậy, không khác gì bán nữ cầu vinh. Nhưng mà người Trì gia quá giả dối, xảo trá ra vẻ nói với cô, nói đây là liên hôn, gả đi đối với cô hay Trì gia đều tốt đẹp.

Cô gần như không có quyền cự tuyệt.

Ngày sinh nhật đó, Trì gia còn đặc biệt tổ chức cho cô một bữa tiệc sinh nhật xa hoa, mời mấy nhân vật nổi tiếng trong giới thương nhân và chính trị của thành phố Lâm An tới.

Bọn họ đều có lòng tin với Trì Yên, dù sao khuôn mặt đẹp như vậy, dù chỉ là một gia đình bình thường vẫn có vốn liếng leo lên cành cây cao.

Bình thường Trì Yên ở Trì gia rất ít khi nói chuyện, ngày đó càng ít nói hơn.

Trì Nhiên nói chuyện với cô, cô không để ý.

Bạch Lộ nói chuyện với cô, cô cũng không để ý.

Trì Yên uống từng ly, từng ly rượu vang đỏ.

Bạch Lộ đau lòng vì cô, thậm chí nói đùa đến mức uể oải, còn nói ngày nào đó nếu cô diễn vai người mù, tuyệt đối có thể nhận được danh hiệu nữ diễn viên xuất sắc.

Tiệc tối ăn uống linh đình, Trì Yên là nhân vật chính lại một câu cũng không nói.

Thời gian dài, tiếng chạm ly cùng với tiếng bàn luận hoặc ánh mắt thưởng thức hoặc soi mói đều khiến cô cảm thấy bực bội, nói một tiếng với Bạch Lộ, sau đó chạy lên sân thượng hít thở không khí.

Ngày đó Trì Yên cũng đi đôi giày cao gót 10 cm, sống lưng thẳng tắp, lúc sắp đến sân thượng, đột nhiên cổ tay bị người nào đó kéo lại, cô thậm chí chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người đó từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy.

Trên người anh ám không ít mùi rượu, giống như say lại như không, chỉ cúi đầu gọi hai từ: "Trì Yên."

Trì Yên mờ mịt: "... Anh là?"

• 26/01/2018 - 01/07/2018 •