Sáng nay, sau khi chiến thắng, tôi đánh Golf cùng với các Pokemon của tôi thì khi vào nhà, tôi nhận được một tin dữ : KOLINK của anh Alexander MẤT TÍCH. Anh kể với tôi vừa nãy ảnh đấu với Amalia thì lúc định dùng bóng tung Kolink thì không thấy bóng chứa của cậu ấy đâu. Tôi thấy rât lạ, nhà thi đấu nằm trên đỉnh núi tuyết, rất hiếm có người và đỉnh núi này rất thân thiện. Vậy mà đùng một cái, Kolink biến mất. Cát của sân thi đấu được lật hết lên, nhưng không có gì khatr nghi hết. Anh Alexander không muốn gọi cảnh sát và chúng tôi giúp anh ấy điều tra vụ việc này, và tôi sẽ là một thám tử ngày hôm nay. Tôi cùng Amalia đi tra hỏi hàng xóm. Người thì bảo đang nấu cơm, đang chơi cùng Pokemon, đang đọc sách... thì tôi không nghi ngờ nhiều. Nhưng có một người bảo là tôi đang chuẩn bị đi tắm biển cùng gia đình, không biết gì về vụ việc này. Tôi nghi bà ta nhiều nhất vì rất khó để có thể đi biển vào mùa xuân. Bà ta không chịu nổi nên tát một phát vào mặt tôi, tôi định đứng lên phản ứng thì Amalia ồ lên một tiếng. Tôi thắc mắc thì Amalia bảo tôi: Mày có thấy đằng kia có quả bóng chứa Pokemon không? Cô ấy vừa nói vừa cầm quả bóng Pokemon ném ra. Quả nhiên, đó là Kolink của anh Alexander. Bà ấy không chịu chả, kêu Pokemon của bà ấy là là Nuoh dùng quả bóng nước vào mặt Kolink rồi sau đó nhanh tay lấy bóng chứa thu hồi. Đúng lúc anh Alexander chạy qua, tôi kể ảnh nghe sự việc thì bà ta đã giấu kỹ quả bóng chứa vào túi. Và bà tung Nuoh ra lần nữa. Lần này tôi dùng từ điển và thông tin về Nuoh như sau: Cơ thể lúc nào cũng nhầy nhụa. Cứ khi nào bơi là nó lại đập đầu xuống đáy sông nhưng nó không quan tâm lắm. Bản tính vô lo, đang bơi lội đầu đυ.ng phải đá hay đáy thuyền cũng không mảy may để ý.Steven dễ dàng hạ gục bà ta bằng Livolt. Sau đó, bà ấy vẫn không chịu trả. Tôi chợt nảy ra một ý, tôi đưa Manyula ra dùng thuật thôi miên, chiêu thức mà Heracros của Amalia từng phải lãnh. Và bà ta đã ngất đi tạm thời. Trước khi đi, Manyula còn dùng *hơi thở băng khiến bà ta lạnh cóng.
Và khi về đến nơi, Amalia đấu tiếp với anh Steven. Và Heracros là Pokemon cuối cùng của cô ấy, bên anh Steven là Kolink vẫn còn thấm mệt của anh Alexander. Cả hai đã mất 2 Pokemon trước đó. Và tôi làm trọng tài.
Kolink dùng chiêu phóng sao!
Heracros dùng tia nạp điện!
2 chiêu nổ tung, Heracros dùng chiêu nhát chém bóng đêm!
Kolink né qua một bên và dùng quả bóng điện!
Heracros dùng chiêu bảo vệ!
Kolink dùng chiêu thuật thôi miên!
Heracros đã bị tôi cho ăn hành với chiêu này lần trước, và nó không để điều này diễn ra lần 2.
Heracros dùng chiêu độn thổ!
Kolink dùng chiêu đá nhọn công kích ngăn cản Heracros phi lên!
Heracros dùng tấn công bằng sừng dưới lòng đất, đá nhọn vỡ tan!
Heracros pphi lên và dùng phóng sao liên hoàn!
Kolink dùng quả bóng điện!
Chiêu của Kolink thua vì cậu ta đứng dưới mặt đất, còn Heracros ở trên cao!
Kolink mất khả năng chiến đấu, Amalia chiến thắng ngoạn mục
Amalia đã thắng, nhưng không hẳn vậy. Kolink đã mệt khi dính đòn của Nuoh trước đó. Nhưng anh Alexander cũng thừa nhận là Amalia rất mạnh. Đây chỉ là trận giao hữu, Amalia đã có huy hiệu ở Munich nên cô ấy không thể nhận huy hiệu này.
Hôm nay tôi còn một niềm vui nữa, bộ ba sát thủ của tôi được anh Alexander dạy thuần thục chiêu đá nhọn công kích. Giờ đây, cả 3 cậu ấy đều làm được chiêu này thành thạo.
Ngày hôm nay thật vui, tôi sẽ ở lại đây nốt tối nay và tạmbiệt anh Alexander vào ngày mai. Chuyến du đấu đến Crans-Monata như một chuyến du lịch vậy. Tôi cảm ơn anh Alexander cho điều này, và lên tàu trở về Luzern vào ngày mai.
Hai ngày tại Crans-Montana thật vui, tôi rời Valais và mục tiêu tiếp theo của tôi là Nhà thi đấu Colomba thuộc vịnh Lugano bang Ticino - khu vực nói tiếng Ý, và tôi sẽ được học tiếng Ý khi đến đây. Nhà thi đấu Colomba là nhà thi đấu hệ Độc, thủ lĩnh là chị Alice. Tôi sẽ về Luzern nghỉ ngơi và ba ngày sau sẽ bắt tàu đến Ticino, và dành lấy huy hiệu thứ tư. Lần này cả Amalia sẽ đấu dành huy hiệu.
*hơi thở băng: Phun ra bão tuyết từ miệng