Quả nhiên hỏi vấn đề này.
Quý Hiểu Dư cũng không ngạc nhiên, bàn tay vô thức siết chặt.
Vẻ mặt Ngôn Dịch Thừa ngồi bên cạnh có vẻ khá bình tĩnh, nhưng ánh mắt anh từ đầu đến cuối đều khóa chặt trên mặt cô, đáy lòng… lại có chút chột dạ.
Đường đường là tổng giám đốc của một công ty lớn, giờ phút này cũng không có cách nào bình tĩnh như bình thường.
Anh biết Quý Hiểu Dư băn khoăn rất nhiều, anh cũng biết cô không nói hết là vì lo lắng sẽ ảnh hưởng đến anh, mặc dù ngay từ đầu anh đã cố gắng khiến cô trút bỏ những lo lắng này.
Anh và cô lưỡng tình tương duyệt, không cần quan tâm đến ánh mắt của người khác.
(*) Lưỡng tình tương duyệt (duyệt: yêu thích, hình dung song phương đều có tình cảm với nhau.
Đương nhiên, nếu cô không trả lời câu hỏi này, anh cũng không tức giận…
Cô hít sâu một hơi rồi khẽ mỉm cười, lập tức khiến tâm trí anh rối loạn.
“Có.” Cô kiên định gật đầu, khuôn mặt có chút ửng hồng: “Tôi đã có bạn trai.”
Hiện trường đột nhiên im ắng, mọi người lộ ra ánh mắt kinh ngạc, đương nhiên càng có nhiều ánh mắt thất vọng của đám đàn ông.
Đây là lần đầu tiên cô nói điều này trước mặt mọi người, Quý Hiểu Dư xấu hổ cúi đầu, nhưng nụ cười trên mặt lại rất rõ ràng.
Cô lén lút liếc mắt nhìn Ngôn Dịch Thừa một cái, thấy anh cũng đang nhìn mình, đáy mắt có ý cười nhàn nhạt.
“Ai, là ai vậy?”
“Ở công ty chúng ta sao?”
“Trời ạ, Hiểu Dư của chúng ta đã có chủ!”
Cuối cùng mọi người cũng hoàn hồn, trong lòng lập tức sôi trào, mọi người đều tò mò nhìn chằm chằm Quý Hiểu Dư, hy vọng cô có thể nói nhiều hơn.
Ngôn Dịch Thừa thấy thế liền lên tiếng cắt ngang: “Được rồi, không phải chỉ hỏi một câu thôi sao.”
Boss đã lên tiếng, mọi người hỏi tiếp cũng không được, đành phải tiếp tục trò chơi này.
“Chẳng lẽ Ngôn tổng không tò mò về vấn đề này sao?”
“Hay Ngôn tổng biết trước rồi?”
Một vài đồng nghiệp nhỏ giọng nói.
Tiểu Lỵ cười gượng hai tiếng, sao có thể không biết, anh ấy chính là nam chính đấy!
Sau vài hiệp chơi như vậy, sắc trời cũng dần tối, mọi người thu dọn một chút, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Quý Hiểu Dư vừa uống vài ly bia, đầu có chút choáng váng, nhưng sắc mặt chỉ hơi đỏ lên, cũng không rõ ràng.
Nhưng ánh mắt sắc bén của Ngôn Dịch Thừa vẫn phát hiện, thấy hai mắt cô tan rã nhìn chằm chằm mặt cỏ, không nhịn được duỗi tay vỗ nhẹ gáy cô: “Nếu không trở về phòng nghỉ ngơi trước đi, ở đây để bọn họ thu dọn chút là được.”
Quý Hiểu Dư quay đầu lại, híp mắt nhìn anh một lúc, sau đó lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Mới không cần.”
“…” Ngôn Dịch Thừa nhướng mày, thấy cô tinh quái cười vài tiếng, không biết có phải bởi vì uống rượu xong mà môi cô càng hồng hào hơn trước không, bây giờ Ngôn Dịch Thừa thật sự muốn đè cô dưới thân hôn.
Quý Hiểu Dư lắc đầu, duỗi ngón trỏ quơ quơ: “Trong phòng nguy hiểm, em ở đây an toàn hơn.”
“Sao trong phòng lại nguy hiểm?” Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của cô, Ngôn Dịch Thừa tiếp lời cô hỏi tiếp, trên miệng nở nụ cười.
“Bên cạnh em còn có một con sói hoang lớn, nếu bị ăn thịt thì phải làm sao?” Vẻ mặt cô nghiêm túc, cau mày nói.
Tiểu Lỵ tình cờ đi ngang qua vừa vặn nghe thấy, tay cầm đĩa không nhịn được run lên, vẻ mặt khó tin nhìn về phía hai người.
Trời ạ, Hiểu Dư cũng quá lớn mật, dám nói thẳng lời này!
Hóa ra… Ngôn tổng là một con sói hoang lớn…
Cô vội vàng nén cười, lén lút liếc mắt một cái, liền thấy Ngôn Dịch Thừa đang nhìn Quý Hiểu Dư, ánh mắt ôn nhu, không chút khó chịu.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Ngôn tổng, tràn ngập bao dung và sủng nịnh.
Xem ra Ngôn tổng thật sự rất thích Hiểu Dư, vốn dĩ lúc đầu cô còn lo lắng cho Hiểu Dư, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh này, có vẻ cô không cần lo lắng nhiều như vậy nữa.
Ngôn Dịch Thừa biết cô thật sự đã say, liêc mắt nhìn đám người một cái, dắt tay cô đi vào khách sạn.
Quý Hiểu Dư nghe lời, ngoan ngoãn đi theo anh vào thang máy. Cô cũng cảm thấy thần trí của mình có chút không rõ ràng, vừa rồi hình như nói ra điều gì đó ngớ ngẩn, nhanh chóng véo đùi mình, cố gắng tỉnh táo lại.
Khi lên đến tầng, Ngôn Dịch Thừa dẫn cô ra khỏi thang máy, cứ đi chậm rãi như vậy, đi được nửa đường lại phát hiện người phía sau bất động, nên quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy một bàn tay Quý Hiểu Dư nắm chặt lấy tay nắm cửa, dụi mắt: “Phòng em ở đây.”
Ngôn Dịch Thừa liếc mắt nhìn một cái, cười: “Anh không ngại ngủ với em.”
Quý Hiểu Dư nghiêng đầu, chớp mắt nhìn anh: “Em có giường.”
“Nhưng phòng em không có anh.” Ngôn Dịch Thừa cũng nghiêm túc trả lời: “Như vậy sẽ không có người ôm em.”
Ồ……
Quý Hiểu Dư nghiêm túc nghĩ lại, luôn cảm thấy có chút hối hận, có chút ảo não: “Em không muốn…”
“Vậy có muốn ở cạnh anh không?” Người nào đó tiếp tục dụ dỗ.
Cô suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn: “Được.”
Thế là Ngôn tổng vui vẻ dắt bạn nhỏ Quý Hiểu Dư vào hang sói, à không phải… Là đi vào phòng anh.