Bởi vì chân bị trật nên đi đứng vô cùng khó khăn, cô chỉ có thể dùng tay đỡ lan can, nhảy xuống từng bậc, giống một con thỏ.
Thật vất vả mới nhảy xuống tầng một, cô đã thở không ra hơi, nghỉ một lúc mới đứng dậy nhảy về phía phòng bếp.
Trước đây đều là Ngôn Dịch Thừa nấu cơm cho cô, nhưng lần này sẽ là cô nấu cho anh!
Mở tủ lạnh ra, nhìn thấy thứ cô cần đều có. Sau khi tìm một vài nguyên liệu nấu ăn cần dùng đến, cô lập tức tràn ngập động lực bắt đầu chuẩn bị.
Chỉ có thể nói, nấu ăn bằng một chân cũng là một vấn đề cần rất nhiều kỹ năng.
Cô cảm thấy cơ bắp chân trái của mình như sắp nứt ra rồi.
Ngôn Dịch Thừa vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng, bước chân cứng đờ, sau đó ném áo khoác tây trang xuống ghế sô pha, không tin nổi chạy vào phòng bếp.
Anh nhìn thấy Quý Hiểu Dư đang mặc tạp dề, trên tay còn bưng một đĩa đồ ăn, ngơ ngác nhìn anh: “Anh về rồi…” Sao lại nhanh như vậy, cô còn chưa nấu xong canh đâu.
Cô còn tưởng anh xử lý chuyện hủy hợp đồng sẽ rất lâu, nhìn trạng thái này, chẳng lẽ… vừa họp báo xong đã chạy về?
Ngôn Dịch Thừa không kinh ngạc quá lâu, nhìn thấy chân phải của cô hơi nhón lên, lập tức tiến lên phía trước, cầm lấy đồ ăn cô đang cầm trên tay đặt vào bàn ăn, sau đó quay lại, hơi khom lưng bế cô lên.
“Không phải đã bảo em ngoan ngoãn nằm trên giường sao? Chân bị thương như vậy còn đòi làm đồ ăn, lỡ bị thương thì làm sao, đói bụng có thể nói với anh, anh sẽ về nấu cho em.”
Giọng điệu anh mang chút trách móc, nhưng lại có tia sủng nịch, Quý Hiểu Dư nghe vậy, cười tủm tỉm ôm lấy cổ anh, được anh bế ra phòng bếp: “Cả ngày ở trong phòng em sẽ ngạt chết mất.”
Sau đó, cô cúi mặt, làm nũng nói: “Hơn nữa em rất cẩn thận, anh xem xem trên bàn đều là thành quả của em đó.”
“Em không đói, là em cố ý nấu cho anh ăn mà.”
Nghe được những gì cô nói bên tai, trong lòng Ngôn Dịch Thừa lập tức cảm thấy mềm mại, quai hàm căng chặt cũng buông lỏng đi rất nhiều. Anh không nói gì, nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống ghế.
Thấy anh không tức giận nữa, Quý Hiểu Dư vui vẻ hôn lên má anh, sau đó chỉ vào phòng bếp: “Em còn đang nấu canh, sắp xong rồi, anh mang lại đây đi.”
Ngôn Dịch Thừa tức giận nhìn cô một cái, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
Cô cong môi, cầm điện thoại lên,úc này mới phát hiện nhóm công ty đột nhiên bùng nổ, thậm chí không chỉ nhóm công ty mà rất nhiều nhóm đang thảo luận. Quý Hiểu Dư hoang mang nhíu mày, bấm vào một nhóm chat, nhảy ra chính là một đoạn video, sau đó nhân vật chính trong video là bạn trai cô.
Quý Hiểu Dư sửng sốt, ngây người nghe những gì Ngôn Dịch Thừa nói trong video, sau đó vành tai dần dần đỏ lên.
Nghe xong một loạt lời nói dài của anh, Quý Hiểu Dư cảm thấy mình hơi trầm xuống, ngón tay cứng ngắc nhảy trở lại nhóm chat.
〈Má ơi, sao tổng giám đốc của chúng ta lại có bạn gái!〉
〈Trời ạ, rốt cuộc là ai! Ai biết tin này không!〉
〈@Quý Hiểu Dư, thư ký Quý cô có biết gì không, mau nói cho chúng tôi biết với!〉
〈@Quý Hiểu Dư, đúng rồi, Hiểu Dư, Ngôn tổng của chúng ta từ khi nào đã là hoa đã có chủ!〉
〈@Quý Hiểu Dư…〉
〈@Quý Hiểu Dư…〉
Không, các người cứ bàn luận đi, sao toàn bộ lại muốn lôi tên cô ra làm gì!
Ngôn Dịch Thừa bưng canh ra, liền nhìn thấy mặt Quý Hiểu Dư đỏ bừng, có chút hoảng sợ.
Sau khi đặt bát canh lên bàn, anh nghiêng người nhìn điện thoại, giây tiếp theo liền nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Thư ký Quý mau giải thích đi, đừng để các đồng nghiệp sốt ruột chờ đợi.”
Cô hờn dỗi liếc anh một cái, xem náo nhiệt lại không chê loạn, rõ ràng chính anh là đầu sỏ chuyện này, sao cô phải đi xử lý.
Nhưng khi Ngôn Dịch Thừa ngồi bên cạnh cô, Quý Hiểu Dư vẫn nghiêng người lại gần, rúc vào trong l*иg ngực anh rồi lặng lẽ nhìn điện thoại.
Ngôn Dịch Thừa sờ tóc cô, nhìn thấy trên mặt cô mang ý cười nhàn nhạt, hỏi: “Anh không hỏi em trước mà đã nói với mọi người biết chuyện này, em sẽ không vui sao?”
“Hả?” Quý Hiểu Dư ngẩng đầu nhìn anh, sau đó lắc đầu: “Sẽ không, dù sao mọi người cũng không biết em là ai, hì hì.”
Hơn nữa Ngôn Dịch Thừa nói như vậy, sau này sẽ không có cô gái nào đến quấy rầy anh nữa.
“Bây giờ anh đã thuộc về em, không ai có thể đoạt anh đi!”
Nhìn cô dựa vào l*иg ngực mình, Ngôn Dịch Thừa có chút dở khóc dở cười, chỉ có thể bất lực thở dài: “Sao lại dễ dàng thỏa mãn như vậy?”
“Đó là đương nhiên. Em biết thế nào là đủ, có anh là đủ rồi.” Cô rất ít khi nói thẳng lời âu yếm như vậy, hai má ửng hồng, nhìn có chút ngại ngùng, nhưng cô thật sự không quen với bầu không khí như này, cho nên vội vàng ho nhẹ một tiếng, cao giọng nói.
“Mau ăn đi, đừng đợi lúc nữa đồ ăn sẽ nguội, đây là em đặc biệt nấu cho anh.”
Đây là lần đầu tiên Ngôn Dịch Thừa ăn cơm Quý Hiểu Dư nấu, chỉ cần nhìn màu sắc là đã biết rất ngon. Vừa vặn sáng sớm nay anh ra ngoài còn chưa ăn sáng, bây giờ nhìn thấy một bàn ăn thịnh soạn đặt trên bàn, quả thật anh có chút đói bụng, bưng bát cơm lên bắt đầu ăn.
Nhìn thấy anh tích cực như vậy, trong lòng Quý Hiểu Dư tất nhiên rất vui vẻ, nụ cười trên mặt không hề biến mất, cũng cầm bát cơm lên ăn.
Cuối cùng cô cũng biết vì sao Ngôn Dịch Thừa lại thích nấu cơm cho cô ăn đến vậy.
Nhìn người mình thích thích ăn cơm mình nấu, đây thật sự là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
“Cảm lạnh còn chưa khỏi, chân còn bị thương, nên em cố gắng đừng nhúc nhích. Chờ đến khi em khỏe, muốn làm gì anh cũng không ngăn cản.” Ngôn Dịch Thừa ăn xong hai bát cơm, nhìn Quý Hiểu Dư bên cạnh, ôn nhu nói: “Mấy ngày nay anh sẽ ở nhà cùng em, anh sợ em buồn chán.”
Nghe anh nói như vậy, Quý Hiểu Dư nhìn anh chăm chăm, không nói gì.
Bị cô nhìn chằm chằm như vậy, Ngôn Dịch Thừa có chút chột dạ, sờ mũi, nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, Quý Hiểu Dư không nhịn được cười: “Nếu anh không muốn đi làm thì cứ nói, đừng viện ra nhiều lý do như vậy.”
… Anh còn tưởng cô đã nhìn ra trong lòng anh đang nghĩ gì.
Nghe thấy lời cô nói, Ngôn Dịch Thừa nhàn nhạt liếc cô một cái: “Hóa ra trong lòng em lại nghĩ anh như vậy?”
Quý Hiểu Dư khịt mũi, chẳng lẽ anh không phải như vậy?
Nhìn thấy đôi mắt đen như mực của anh, đột nhiên có một dự cảm chẳng lành…
Quý Hiểu Dư tổng cộng nghỉ phép năm ngày thì ba ngày Ngôn Dịch Thừa đều ở nhà. Ba ngày này, trên cơ bản đều nằm trên giường, suýt chút nữa Quý Hiểu Dư tức đến hộc máu, sau lại thật sự không chịu nổi nên ngày hôm sau đuổi anh đến công ty.
Quý Hiểu Dư đỏ mặt, lấy chăn bông che kín cả người, nghĩ đến chuyện điên cuồng mấy ngày nay, trong lòng không biết phải nghĩ gì.
Tôn trọng bệnh nhân là nguyên tắc tối thiểu anh có hiểu không!
Quả thật là một con sói đội lốt người! Ngôn Dịch Thừa xấu xa!