Đi thang máy xuống tầng một, Quý Hiểu Dư vừa ra khỏi thang máy đã thấy Tiểu Lỵ ở quầy vẻ mặt ai oán nhìn mình, nhịn không được cười nhẹ, chạy chậm đến.
“Hiểu Dư, cô thật quá đáng, đây là đang cố ý dụ dỗ tôi đúng không!” Tiểu Lỵ chỉ vào hộp bánh tráng miệng tinh xảo đặt trên quầy, cực kỳ tức giận: “Cô không biết tôi đang giảm béo sao!”
Quý Hiểu Dư bị cô chọc cười, mím môi cười trộm: “Tôi thật sự không cố ý!” Cô nhấc cái hộp lên xin lỗi, sau đó liếc mắt nhìn xung quanh một cái, trộm hỏi.
“Cô có muốn ăn một miếng không?” Nói xong còn tinh nghịch mà nháy mắt.
Hai mắt Tiểu Lỵ sáng lên, vui vẻ gật đầu: “Muốn!” Cô được người khác giới thiệu cửa hàng tráng miệng này đã lâu, người nào cũng đăng trong vòng bạn bè, nhìn cũng thấy ngứa ngáy.
Quý Hiểu Dư cười, cũng không biết ai vừa kêu muốn giảm cân!
Vừa định mở hộp ra cho cô ấy nếm thử, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
“Đây không phải là Hiểu Dư sao?”
Quý Hiểu Dư còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên lại thấy một bàn tay đặt lên cánh tay mình, nhìn kỹ thì phát hiện trước mặt đúng là Đồng Vũ Sam.
… Có phải cô và Ngôn Dịch Thừa vui mừng quá sớm không?
Chỉ thấy Đồng Vũ Sam mang theo nụ cười xán lạn, cũng thấy đồ tráng miệng trên quầy lễ tân, giọng điệu rất tự nhiên: “Hiểu Dư rất giống tôi, cũng thích cửa hàng souffle’ này nha!”
Hiểu Dư… Các cô quen nhau từ khi nào vậy?
“Chào… Đồng tiểu thư.” Quý Hiểu Dư nở nụ cười cứng đờ, cố gắng nhẹ nhàng tránh khỏi tay cô ta: “Ngôn tổng đang họp, cô đến cũng quá không đúng lúc rồi, nếu không đợi lát nữa lại đến?”
Đồng Vũ Sam chớp mắt, cười lắc đầu: “Không sao, hôm nay tôi đến tìm cô.”
Quý Hiểu Dư ngẩn ra, càng ngày càng không rõ cô ta nghĩ gì.
“Tìm, tìm tôi?”
“Đúng vậy!” Đồng Vũ Sam trả lời một cách dứt khoát, nhìn Tiểu Lỵ vẫn đứng một bên nhìn hai cô, lại quay sang Quý Hiểu Dư, trên môi có ý cười nhàn nhạt: “Chúng ta tìm nơi nào không có ai nói chuyện đi, có một số chuyện tôi muốn nói với cô.” Nói xong, không đợi Quý Hiểu Dư đáp lại, cô ta kéo tay cô vào đại sảnh.
Mặc dù vẻ mặt của Quý Hiểu Dư rất bình tĩnh nhưng trong lòng cô vẫn có chút bối rối. Cô theo bản năng nhìn về phía Tiểu Lỵ, thấy cô ấy cũng đang nhìn mình với vẻ lo lắng, vì vậy cô đành phải mỉm cười với cô ấy để cô ấy yên tâm.
Bên kia Ngôn Dịch Thừa vừa vặn từ phòng họp đi ra, theo sau là luật sư độc quyền của anh, hai người cùng nhau bước vào văn phòng của anh.
Vừa bước vào đã phát hiện không có ai trong phòng làm việc. Ngôn Dịch Thừa khẽ cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn đến trên bàn có một tờ giấy ghi chú, lập tức đi đến cầm lên xem, giây tiếp theo lại nở nụ cười nhàn nhạt.
Nghiêng đầu nhìn về phía luật sư đang kinh ngạc, biểu tình của Ngôn Dịch Thừa khôi phục vẻ lãnh đạm, sau đó đi về phía bàn làm việc, ngồi xuống.
Một tay anh nghịch bút trên bàn, nhàn nhạt nhìn về phía luật sư nói: “Anh nói lại một lần hoàn chỉnh toàn bộ điều khoản cho tôi.”
Vừa dứt lời, điện thoại bàn trên bàn đột nhiên vang lên…
Quý Hiểu Dư bị Đồng Vũ Sam kéo đi, cứ đi lòng vòng như vậy mấy con đường, bị cô ta đưa đến bể bơi do công ty thiết kế.
“Đồng Vũ Sam, đã không còn ai nữa rồi.” Đầu cô vẫn còn hơi choáng váng, bị lôi đi lôi lại như vậy, sức lực cô đã hơi yếu đi, sự kiên nhẫn cũng dần dần biến mất.
Nói xong, Đồng Vũ Sam đột nhiên hất tay cô ra, lạnh lùng xoay người lại nhìn cô.
Quý Hiểu Dư sửng sốt trước sự thay đổi lớn như vậy của cô ta, một lúc sau mới phản ứng được, khẽ nhíu mày.
Cô đã quên Đồng Vũ Sam xuất thân là một diễn viên, nói về kỹ năng diễn xuất đương nhiên rất giỏi, vừa rồi cô đã bị vẻ ngoài thân thiết của cô ta lừa…
“Làm sao vậy, Đồng tiểu thư?” Quý Hiểu Dư đứng thẳng người nhìn cô, giọng điệu vẫn hiền lành như cũ: “Tổng giám đốc vẫn đang đợi tôi trở về xử lý công việc, tôi sợ anh ấy đợi lâu sẽ không vui.” Cô đã mang Ngôn Dịch Thừa ra, có lẽ cô ta sẽ nhanh chóng đi thôi.
Đồng Vũ Sam cười lạnh một tiếng, khoanh tay: “Anh ấy sẽ tức giận với cô?”
Quý Hiểu Dư không đáp, à lẳng lặng nhìn cô ta.
“Tôi thật sự không biết anh ấy thích cô ở điểm nào?” Ánh mắt Đồng Vũ Sam đầy vẻ khinh thường, đánh giá trên dưới, cười nhạo: “Chẳng lẽ ở trên giường vặn vẹo hơn? Hay rêи ɾỉ nhiều hơn?”
Trong lòng Quý Hiểu Dư kinh ngạc, không ngờ cô lại nghe thấy những lời này từ trong miệng một cô gái, mày nhăn càng sâu: “Đồng tiểu thư, xin hãy chú ý lời nói.”
Đồng Vũ Sam mặc kệ, tiến lên trước một bước, hất cằm lên: “Tôi nói sai sao?”
“Loại phụ nữ như cô tôi đã thấy rất nhiều, thứ giới giải trí không thiếu nhất chính là loại người này. Ngày thường lúc nào cũng giống một con cừu con, luôn bày ra bộ dáng đáng thương, khiến đàn ông không nhịn được mà đau lòng, không ngờ trên giường lại rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ, loại như cô cũng quá lợi hại rồi.”
“Đồng Vũ Sam, cô nói chuyện chú ý một chút đi.” Quý Hiểu Dư nghe không nổi, nắm chặt nắm tay, vẻ mặt không vui: “Cô là phụ nữ, sao tư tưởng lại lệch lạc như vậy?”
Đây chính là một sự vũ nhục trần trụi về cô.
“Sao? Tư tưởng của tôi lệch lạc? Tôi đã quen biết Ngôn Dịch Thừa bao lâu rồi, chưa từng thấy anh ấy để bụng tới người phụ nữ nào, vốn dĩ tôi là người có cơ hội lớn nhất!” Sắc mặt Đồng Vũ Sam xanh mét, đáy mắt đầy tức giận, chỉ vào cô mắng: “Chính bởi vì cô – người đàn bà này! Tôi nói cho cô biết, đời này tôi chưa từng bị sỉ nhục nhiều như vậy. Cô nhìn thấy tôi bị Ngôn Dịch Thừa dùng thái độ như vậy đối xử với tôi, có phải trong lòng cô rất vui vẻ, đúng không! Mỗi lần chỉ cần vừa nhìn thấy khuôn mặt của cô, tôi liền cảm thấy ghê tởm!” 【? :))】
“Anh ấy thích ai cũng không có ai quản được, dưa hái xanh không ngọt, sao phải bận tâm.” Quý Hiểu Dư thật sự không muốn nhiều lời với cô ta, muốn xoay người đi nhưng lại bị Đồng Vũ Sam bắt lấy. Móng tay thon dài của cô ta cắm sâu vào da thịt cô, khiến cô phải thở hổn hển vì đau.
“Cô thật sự cho rằng anh ấy sẽ luôn ở bên cô sao?” Vẻ mặt Đồng Vũ Sam dữ tợn, cười vài tiếng rồi lạnh lùng nhìn cô: “Đàn ông đều là cái dạng này, Ngôn Dịch Thừa cũng không ngoại lệ. Chờ anh ấy chơi cô chán rồi, ngay cả một cái liếc mắt thậm chí cũng không muốn cho cô đâu!”
Ở khoảng cách gần như vậy, cuối cùng Quý Hiểu Dư cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của Đồng Vũ Sam, dưới lớp nền dày cộp là làn da vô cùng kém sắc, thậm chí còn có rất nhiều lỗ chân lông mở ra, trên môi còn tô son đỏ thẫm, nhưng lúc này trông cực kỳ dữ tợn, ngũ quan trên khuôn mặt cô ta cũng đặc biệt không cân xứng. Lúc trước nhìn thấy cô ta trên màn hình, vẫn luôn cho rằng cô ta thực sự là người đẹp tự nhiên, nhưng bây giờ lại thấy không đúng như vậy.
Mặt xấu xí, nội tâm cũng vậy.
“Quan hệ của hai chúng tôi, cô không đủ tư cách để đánh giá.” Trái tim Quý Hiểu Dư lúc này không hiểu vì sao lại vô cùng bình tĩnh, lại càng không muốn cùng cô ta cãi nhau nên chỉ nhàn nhạt nói.
Nhưng điều này lại hoàn toàn khiến Đồng Vũ Sam tức giận, cô ta mất kiểm soát mà hét lên: “Cô đang coi thường tôi sao! Tôi cho cô biết coi thường tôi sẽ có hậu quả như thế nào!” Nói xong, cô ta thô bạo kéo tay Quý Hiểu Dư, dùng sức lôi kéo cô.
Quý Hiểu Dư không ngờ cô ta lại hành động bất ngờ như vậy, kinh hô một tiếng, giày cao gót dưới chân cô ở trên nền gạch bể bơi rất khó đi, chân không cẩn thận bị trẹo mạnh một cái, đau thấu tim khiến cô lập tức muốn rớt nước mắt.
Cô chưa kịp đứng vững thì đã thấy Đồng Vũ Sam tức giận vươn hai tay ra, dùng sức đẩy mạnh vào ngực cô, cả người trực tiếp ngã xuống bể bơi.