Ngôn Dịch Thừa mặc kệ cắm Quý Hiểu Dư vài lần, chỉ cần đi vào mật huyệt khẩn trí của cô, giống như có một loại ma lực, mỗi lần đều khiến anh luyến tiếc rời đi.
Còn một nguyên nhân khác, bình thường bộ dáng Quý Hiểu Dư luôn ngoan ngoãn, anh bảo cô làm gì, cô tuyệt đối sẽ nghe lời, nhưng anh chưa từng nghĩ tới, Quý Hiểu Dư động dục lại gợi cảm như thế này. Giọng nói rất êm tai, nghe đến tiếng cô rêи ɾỉ khiến anh ngay lập tức muốn phóng thích du͙© vọиɠ. Anh đặc biệt thích nhìn thấy bộ dáng mỗi lần cô ở dưới thân anh đau khổ xin tha, không hiểu vì sao, cảm thấy cô như vậy… Càng đáng yêu.
Sau đó động tác cắm vào càng sâu, cảm nhận được Ngôn Dịch Thừa mãnh liệt va chạm, ánh mắt Quý Hiểu Dư đã sớm mờ mịt, chỉ có thể nỗ lực chống ở trên bàn, nhưng thực tế tay cô đã sớm tê rần không chịu được.
“Tổng giám đốc… Ân a… Thật lớn a….” Cô liếʍ môi dưới, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, bởi vì bộ ngực bị bại lộ trong không khí, sự lạnh lẽo làm ngực phấn nộn phía trước càng cứng lên. Cô khó chịu lắc lắc, Ngôn Dịch Thừa phía sau giống như có thuật đọc tâm, vươn đôi tay từ phía sau ra bắt đầu xoa nhẹ lên.
(*) Hồ ngôn loạn ngữ: lời nói bậy bạ
“Sao có thể mềm như vậy.” Ngôn Dịch Thừa lôi kéo khiến cả người cô dựa vào trước ngực anh, anh thở phì phò, tiến đến bên tai cô hỏi: “Em nói xem, có phải em thường xuyên trộm xoa nó không, hả?”
Quý Hiểu Dư dẩu miệng lắc đầu, thành thật nói: “Không… Không có, chỉ bị tổng giám đốc xoa…. Ân… Ân a.”
Côn ŧᏂịŧ Ngôn Dịch Thừa hung hăng va chạm, hài lòng cười, sau đó khẽ cắn bả vai trắng nõn của cô: “Nhớ kỹ, vυ' em về sau chỉ có thể để anh xoa, biết không?”
Quý Hiểu Dư đang trong trạng thái bị động, một lần lại một lần kɧoáı ©ảʍ làm đại não của cô hỗn loạn, chỉ có thể gật đầu, lẩm bẩm tự nói: “Chỉ để tổng giám đốc xoa.”
Kỹ thuật của Ngôn Dịch Thừa thật sự rất tốt, có thể biết chỗ mẫn cảm của Quý Hiểu Dư ở đâu, mỗi một lần đều cắm vào chỗ đó, ngẫu nhiên còn thọc vào khắp nơi, dường như mỗi nơi đều được anh “Chiếu cố”.
Trong văn phòng tràn ngập tràn ngập tiếng rêи ɾỉ và thanh âm bạch bạch bạch, hương vị đều có chút dâʍ ɭσạи.
“Ân ngô… Thật sự, thật sự sắp không được.”
“Ô ô ô… Quá nhanh, chậm, chậm một chút ân a a a!” Bởi vì văn phòng của Ngôn Dịch Thừa và Quý Hiểu Dư ở một tầng độc lập, sau khi xác nhận thời gian này sẽ không có người đi lên, cuối cùng Quý Hiểu Dư cũng không quan tâm đến mặt khác, trực tiếp rêи ɾỉ ra tiếng.
“Tiểu dâʍ đãиɠ.” Đôi mắt Ngôn Dịch Thừa ửng đỏ, từng chút lôi kéo đầṳ ѵú cô, xoa bộ ngực của cô thành các loại hình dạng, mà làn da Quý Hiểu Dư trắng nõn, giờ phút này đã sớm che kín những dấu vết nắn bóp anh để lại.
“Nói, bị anh làm sướиɠ hay không sướиɠ.” Anh đút ngón trỏ vào cái miệng nhỏ của cô, bắt chước động tác thọc vào rút ra dưới thân.
Hai má Quý Hiểu Dư ửng đỏ, phối hợp mở miệng, gật đầu: “Sướиɠ… Ân ân a… thật sướиɠ….”
Rõ ràng cô mới bị khai phá một lần, không nghĩ tới bản thân lại dâʍ đãиɠ như vậy, tùy ý để Ngôn Dịch Thừa tàn sát bừa bãi trên người cô.
Loại cảm giác này… thật xấu hổ nhưng lại có một loại kɧoáı ©ảʍ.
Cuối cùng Ngôn Dịch Thừa sắp tới, giây tiếp theo đôi tay đặt trên eo cô, bắt đầu gia tăng tốc độ thọc vào rút ra, không quá vài giây liền thành công bắn vào tử ©υиɠ cô.
Quý Hiểu Dư cảm nhận được từng đợt lại từng đợt nóng bỏng bắn vào tử ©υиɠ mình, tưởng tượng đến Ngôn Dịch Thừa bắn vào cơ thể mình liền có một loại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Cơ thể theo bản năng nỗ lực ăn nó vào, nhưng bất lực vì Ngôn Dịch Thừa bắn thật sự quá nhiều, toàn bộ đều nhét đầy, còn lại ăn không vô liền chậm rãi chảy ra bên ngoài, theo chân cô chảy xuống đất, hình ảnh da^ʍ mĩ.
Cả người cô đã sớm không còn sức lực, trực tiếp nằm trên bàn làm việc. Trước khi vào đây cô không nghĩ đến sẽ biến thành như vậy, lúc tiến vào váy áo chỉnh tề, bây giờ áo rách váy nát.
Mà người nào đó áo mũ chỉnh tề như cũ.
Ngôn Dịch Thừa mỹ mãn ngồi xuống, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy miệng huyệt sưng to của cô, lúc này còn co rụt, giống như bởi vì anh quá thô to không hợp với tiểu huyệt kia, chỉ có thể không ngừng chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c ra bên ngoài.
Anh nhịn không được vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào, cơ thể trước mắt mẫn cảm run lên một chút, cong khóe môi, nhưng cũng biết cô không được. Lấy mấy tờ giấy lau từ bên cạnh, nhẹ nhàng giúp cô chà lau, ngay cả trên đùi cô cũng cẩn thận lau qua. Hơn nữa còn giúp cô sửa sang lại váy áo, chẳng qua qυầи ɭóŧ cô ngay từ đầu đã bị anh không cẩn thận xé nát, cho nên chỉ có thể tạm thời dùng váy che lại.
Anh nâng cô dậy để cô nằm trong l*иg ngực anh. Lúc này Quý Hiểu Dư mệt đến mức mắt đều không mở được, khóe mắt còn mang theo vài giọt nước mắt, Ngôn Dịch Thừa duỗi tay lẳng lặng ôm cô vào ngực, yêu thích không buông tay.
Quý Hiểu Dư vẫn có chút ý thức, cô trực tiếp ủy khuất bĩu môi, duỗi tay ôm lấy cổ anh, điều chỉnh một tư thế thoải mái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tổng giám đốc… Xấu lắm.”
Rõ ràng là một câu oán giận, nhưng Ngôn Dịch Thừa nghe vào tai lại vô cùng dễ nghe, anh nhịn không được cười nhẹ vài tiếng, duỗi tay véo nhẹ mũi cô: “Tiểu ngốc nghếch.”
Nhưng dáng vẻ này của Quý Hiểu Dư không thể đi ra ngoài, mắt thấy hai tiếng nữa sẽ tan tầm, Ngôn Dịch Thừa liền bế cô vào phòng nghỉ của anh, bên trong có giường, anh cẩn thận đặt cô xuống, đứng ở mép giường nhìn cô một lúc.
Quý Hiểu Dư mệt đến mức một chút phản ứng cũng không có, chỉ ngẫu nhiên sẽ khụt khịt, bởi vì vừa mới khóc.
Cứ như vậy đến 6 giờ, giám đốc marketing lên lầu gõ cửa văn phòng tổng giám đốc, đợi một lúc không thấy ai đáp lại, liền hé cửa nhìn thoáng qua phát hiện chỗ ngồi đã sớm không còn ai, không nhịn được có chút kinh ngạc.
“Tổng giám đốc… Hôm nay tan tần đúng giờ như vậy…”
Anh không biết, vừa đến giờ tan tầm, tổng giám đốc nhà bọn họ đã lập tức bế tiểu thư ký nhà mình lên, rời khỏi công ty.