Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 30: Số phòng trí mạng (10): Thanh Thu, chị nhanh chọn em đi!

Thẩm Thanh Thu yên lặng rút tay về, sắc có chút khó coi: "Tôi gặp ảo giác?"

Trừ bỏ Tiêu Mộ Vũ, ba người kia đều gật đầu liên tục, rốt cuộc giờ phút này bọn họ lòng tràn đầy may mắn. Phải biết rằng dựa theo sức chiến đấu của Thẩm Thanh Thu, bọn họ vài người đều không đủ để nàng chém.

Trời biết một khắc nhìn thấy Thẩm Thanh Thu rút đao về, bọn họ có bao nhiêu kích động, hận không thể quỳ xuống ôm đùi nàng, nói: "Đa tạ đại lão tha mạng."

Thẩm Thanh Thu lắc đầu, xoay người nhìn trên tường quả nhiên vẽ tám người, nàng thần sắc có chút mờ mịt, lại nhìn nhìn Tả Điềm Điềm, trên mặt cô ấy thật là sưng lên.

Tiêu Mộ Vũ mạc danh biết nàng suy nghĩ cái gì, mở miệng giải thích: "Cảnh bên trong bức họa đích xác có thể thao túng hiện thực, một đao kia của chị tuy có thể trấn trụ Nghê Đức, nhưng đại khái bởi vì can thiệp vào bức họa, chính chị liền rơi vào ảo cảnh."

"Đúng đúng, Thẩm tiểu thư đao thứ nhất thật chém vào bức họa, đao thứ hai lại nhắm vào Tả Điềm Điềm, cho nên tôi mới từ mặt sau muốn ngăn cô lại, kết quả......" Trần Giai Kiệt nói đến đây liền cảm thấy phía sau lưng đau đến lợi hại, Thẩm Thanh Thu một cái quật ngã thật đem xương cốt hắn nện tan thành từng mảnh.

Mặt sau không cần giải thích, bốn người vây công Thẩm Thanh Thu bất quá là vì muốn ngăn cản nàng.

Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, xưa nay da mặt dày nhưng lúc này nàng cũng cảm thấy có chút mặt nhiệt, đương nhiên nàng cũng sẽ không biểu lộ ra. Bất quá nàng cũng thấy may mắn vì chính mình tuy không nguyện ý quản sinh tử người khác, nhưng cũng không phải kẻ gϊếŧ người tàn bạo, bằng không mấy người kia phỏng chừng đều bị xuyên thành kẹo hồ lô.

"Thứ này có chút tà môn, xem ra còn không thể lộn xộn, bằng không một khi lâm vào ảo cảnh, chúng ta khả năng sẽ gϊếŧ hại lẫn nhau." Trần Giai Kiệt lòng nghĩ mà sợ, vừa rồi là bọn họ may mắn, lại đến một lần cũng thật muốn mệnh.

"Chính là vạn nhất mặt trên bức họa lại làm trò quỷ gì thì sao?" Tả Điềm Điềm có chút sợ hãi, tuy rằng tám người trên bích họa vẫn tư thái bình thường, nhưng dấu vết Nghê Đức cùng Thẩm Thanh Thu vẫn còn trong đó, nhìn rất khϊếp người, không thể hiểu được bị đánh còn nhìn không tới đối tượng, thật sự là khó lòng phòng bị.

"Chúng ta hiện tại thực bị động, nhưng chớ quên, mục đích chúng ta là tìm được một lối thoát. Vòng thử thách thứ sáu không có thời hạn, thoát không được liền vĩnh viễn bị giam ở chỗ này." Tiêu Mộ Vũ hít vào một hơi, biểu tình ngưng trọng.

Dựa theo lẽ thường, phó bản số hai độ khó không nên lớn như vậy, nếu manh mối gì đều không cho, đây không phải khiến bọn họ rơi vào tuyệt lộ hay sao.

Nhưng nơi này thực sạch sẽ, trừ bỏ tám người trên bích họa, thật sự không có lời nhắc nhở nào khác.

Tiêu Mộ Vũ chỉ có thể ngưng thần cẩn thận đánh giá bức họa, mấy người Tô Cẩn thấy nàng chăm chú xem, cũng vội theo sau quan sát.

Tiêu Mộ Vũ nhìn trên bích họa vẽ nữ nhân y phục cùng trang điểm giống hệt nàng, trong lòng mạc danh cảm thấy quái dị, bích họa cùng gương phản chiếu hoàn toàn bất đồng, trong trạng thái tĩnh, nụ cười của người trong bích họa hoàn toàn khác với chính nàng, nhìn kỹ lại là mặt vô biểu tình.

Không tìm được manh mối gì từ trong bức họa chính mình, Tiêu Mộ Vũ ngược lại đi nhìn Thẩm Thanh Thu được vẽ bên cạnh. Ngay khi nàng quay đầu, đột nhiên cảm giác có một tầm mắt chăm chú dán vào trên người nàng, nàng lập tức quay đầu lại, nhưng không có chuyện gì.

"Làm sao vậy?" Thẩm Thanh Thu phát giác nàng không thích hợp, hỏi một câu.

Tiêu Mộ Vũ lắc đầu: "Em cảm giác có người đang nhìn chằm chằm chính mình."

Thẩm Thanh Thu thần sắc hơi khẩn, nhìn chằm chằm tám bức họa tỉ mỉ một lần, không có khác thường.

Ngay khi sự chú ý của mọi người rời khỏi bích họa, trên tường Tiêu Mộ Vũ nguyên bản mặt vô biểu tình, khóe miệng chợt nhếch lên, cặp con ngươi kia nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộ Vũ bản nhân. Đôi mắt trong suốt thâm thúy của người trên bích họa vì động tác này mà trở nên có chút âm trầm tử khí, dước chân cũng từ nguyên bản đứng thẳng biến thành cất bước.

Tiêu Mộ Vũ quay lưng về bức họa chính mình, ánh mắt của nàng khóa trên bức họa Nghê Đức, người đã tấn công Tả Điềm Điềm ngay từ đầu, nàng mơ hồ cảm thấy trên cổ tay của hắn có cái gì.

Nghĩ đến con số trên cổ tay quỷ vật ở những vòng trước, Tiêu Mộ Vũ càng đem lực chú ý tập trung ở mặt trên. Đang lúc nàng phát hiện được manh mối muốn báo cho Thẩm Thanh Thu biết, nàng đột nhiên cảm thấy phía sau lưng một trận gió lạnh đánh úp lại, nàng nhanh chóng quay đầu liền đã bị một người nghênh diện chụp ngã, ngay sau đó yết hầu nàng căng thẳng, hô hấp tức khắc bị bóp chặt.

Nàng căn bản không kịp thấy rõ ràng người tập kích mình là ai, hai người trên mặt đất lăn thành một đoàn, bởi vì yết hầu bị bóp trụ, nàng lập tức giãy giụa phản kháng.

Thẩm Thanh Thu đang tự hỏi như thế nào thông quan, chờ đến nàng phản ứng kịp đã nhìn thấy trên mặt đất hai Tiêu Mộ Vũ dây dưa ở cùng nhau, trong lúc nhất thời nàng không có thời gian phân biệt, nhanh chóng đem hai người tách ra.

Hai Tiêu Mộ Vũ thần thái bộ dạng giống nhau như đúc đứng ở trước mặt mọi người, dáng vẻ lạnh nhạt cũng giống hệt nhau, tức khắc làm mấy người Trần Giai Kiệt trong lòng căng thẳng, cái này xong rồi.

"Tiêu tiểu thư?" Trần Giai Kiệt thử gọi một câu, hai người đồng thời liếc mắt nhìn hắn, làm cho hắn cả người lạnh toát, lẩm bẩm nói: "Đây là chơi trò Mỹ Hầu Vương thật thật giả giả phải không?"

Thẩm Thanh Thu không nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn chặt chẽ khóa hai người kia.

Nhưng là sợ cái gì, tới cái gì!

Đúng lúc này âm thanh hệ thống đột nhiên lại vang lên, "Người chơi Tiêu Mộ Vũ kích phát nhiệm vụ chi nhánh phó bản số 002, xin vui lòng biểu quyết trong vòng một phút, ai mới là đồng đội chân chính của các bạn."

Tiếng nhắc nhở vừa ra, vài người sắc mặt đều thay đổi, càng làm cho người muốn mệnh chính là, hai Tiêu Mộ Vũ sau khi nghe hệ thống thông báo xong, liền phảng phất biến thành pho tượng, đừng nói mở miệng, ánh mắt đều đọng lại, nhất thời bọn họ thật sự không biết ai mới là Tiêu Mộ Vũ chân chính.

Hệ thống dừng một chút tiếp tục thông báo quy tắc.

"Trước khi biểu quyết bắt đầu, hai bên có thể trần thuật ba câu nói, mỗi câu nói số lượng từ không được vượt quá mười lăm chữ. Trong một phút mời xác định ai mới là đồng đội của bạn, chú ý, người được lựa chọn sẽ là đồng đội bạn, người còn lại sẽ bị đem trở vào bích họa, nếu không thể xác định, hai người đều sẽ bị đem trở vào bích họa."

Hệ thống lại bắt đầu giở trò quỷ, Thẩm Thanh Thu nhìn hai Tiêu Mộ Vũ, biểu tình có chút khó coi. Nói cách khác, nếu là thế hoà, hoặc là chọn sai, Tiêu Mộ Vũ đều phải vĩnh viễn lưu tại họa.

Ba người Trần Giai Kiệt lập tức liền đứng ngồi không yên, liên tiếp nhìn Thẩm Thanh Thu, hiển nhiên khẩn trương đến không được. Làm một người bình thường, trong tình huống này bọn họ khẳng định không muốn ngộ thương đồng đội, huống chi Tiêu Mộ Vũ biểu hiện luôn phá lệ xuất sắc, được xem là người lãnh đạo, là hy vọng thông quan của cả nhóm.

Ánh mắt Thẩm Thanh Thu không rời đi Tiêu Mộ Vũ, chỉ là nhàn nhạt bồi thêm một câu: "Làm ơn thận trọng lựa chọn, không có nàng, xác suất các bạn qua ải liền giảm 60%, nếu chọn sai, lưu lại một quỷ, cả đội đều sẽ chết."

Nàng nói những lời này bởi vì nàng cũng không tín nhiệm bọn họ, đây là đang cảnh cáo bọn họ đừng nghĩ chuyện này không liên quan mình, liền có thể lạm dụng quyền bỏ phiếu.

Sau khi Thẩm Thanh Thu nói xong, trên đầu vang lên 'đinh' một tiếng, đếm ngược 60 giây, bắt đầu!

Hai Tiêu Mộ Vũ vẫn duy trì tư thái như tượng điêu khắc, nhưng Tiêu Mộ Vũ bên trái đã dẫn đầu mở miệng, nói ba câu nói.

Câu đầu tiên: Lúc vòng thứ nhất kết thúc, Thẩm Thanh Thu là người đầu tiên rời đi.

Câu thứ hai: Lúc vòng thứ hai bắt đầu, Thẩm Thanh Thu là người đầu tiên bước vào.

Câu thứ ba: Có một manh mối nằm trên tay phải trong bức họa Nghê Đức trên tường.

Trong hai câu đầu, câu thứ nhất liên quan đến vòng đầu tiên, Thẩm Thanh Thu có thể làm chứng, nó không liên quan đến những vòng sau, chứng tỏ độ chân thật của nàng rất lớn. Câu thứ hai, vài người ở đây đều có thể đi nghiệm chứng thật giả; mà câu thứ ba, trực tiếp liên quan đến bọn họ thông quan.

Bởi vì thời gian gấp rút, Trần Giai Kiệt vội vàng đến trước bức họa Nghê Đức, cẩn thận kiểm tra cổ tay phải đối phương.

Tô Cẩn nhìn đếm ngược đã qua 20 giây, có chút khẩn trương nói: "Trần Giai Kiệt, anh nhanh lên. Tiêu tiểu thư thứ hai, cô nhanh nói chuyện đi."

Chính là một cái khác Tiêu Mộ Vũ lại không mở miệng, bên kia Trần Giai Kiệt khẩn trương nhìn ba lần, mới phát hiện có một đồ án lờ mờ ven ống tay áo Nghê Đức, bởi vì vách tường là thông thấu, nếu không phải Tiêu Mộ Vũ đầu tiên nói ra, bọn họ chỉ sợ đứng ở trước mắt nhìn mấy lần cũng sẽ không phát hiện.

Trần Giai Kiệt quay đầu trong mắt có chút vui mừng: "Là thật, nhìn dáng vẻ giống một chữ cái."

Thời gian đã qua đi 38 giây!

Dư lại một Tiêu Mộ Vũ lúc này mới mở miệng nói chuyện.

"Chỉ còn hai mươi giây."

"Thẩm Thanh Thu mau một chút."

"Chạy nhanh bỏ phiếu."

Mấy người Trần Giai Kiệt nghe được đầy mặt khϊếp sợ, đây là tự mình trần thuật, chẳng lẽ tự giác biết mình không có phần thắng, liền như vậy chiếu lệ sao?

Đếm ngược chỉ còn lại mười lăm giây! Mấy người Trần Giai Kiệt khẩn trương mà thẳng nuốt nước miếng, tay phải đều căng thẳng vận sức chờ phát động.

Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ thứ hai, ngay khi đếm ngược chỉ còn lại mười giây, rút ra quân đao, đồng thời giơ tay chỉ vào Tiêu Mộ Vũ thứ nhất, nhưng ngay sau đó dịch tới trên người Tiêu Mộ Vũ thứ hai, khóe miệng mang cười:

"Cho các bạn ba giây thời gian, bỏ phiếu tuyển nàng!"

"Một!"

Nàng thu cười ánh mắt tựa như rắn hổ mang nhìn chằm chằm con mồi, làm lòng người hốt hoảng, ý tứ này chính là nếu bạn còn không chọn, tôi liền làm thịt bạn.

Trần Giai Kiệt đều ngốc, này có ý tứ gì?

"Hai!"

Giọng nói Thẩm Thanh Thu lạnh đến đáng sợ, quân đao đã xoay mặt ra, lưỡi dao liền đối diện ba người.

"Ba!"

Thẩm Thanh Thu thật sự tàn nhẫn lên, quỷ đều sợ nàng huống chi là người. Ba người vốn dĩ liền rất khó trong khoảng thời gian ngắn làm ra lựa chọn, hiện tại bị Thẩm Thanh Thu một dọa, lập tức đồng thời giơ tay chỉ vào Tiêu Mộ Vũ thứ hai, người đã  kiêu ngạo đem một câu nói ngắt thành ba câu.

"Tôi chọn cô ấy!"

Đếm ngược kết thúc, cũng không biết hệ thống có phải bị thao tác của Thẩm Thanh Thu chấn kinh đến rồi, nhất thời cũng chưa phản ứng.

Sau một lúc lâu, trong mắt Tiêu Mộ Vũ thứ nhất vốn bị bọn họ vứt bỏ toát ra một cổ kinh sợ cùng tuyệt vọng, nàng không mở miệng được, ánh mắt nhìn chằm chằm bốn người, phảng phất đang cầu cứu, mấy người Trần Giai Kiệt nhìn đến trong lòng hốt hoảng, có phải chọn sai rồi không?

Nhưng không còn thời gian cho bọn họ nữa, Tiêu Mộ Vũ thứ nhất biểu tình từng chút đọng lại, sau đó thân thể tựa như một con búp bê xì hơi, dần dần khô quắt biến thành một trương giấy, cuối cùng bị một cổ lực lượng lôi kéo về tới trên vách. Mà Tiêu Mộ Vũ còn lại, lập tức có thể nhúc nhích.

Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm cũng không dám tới gần Tiêu Mộ Vũ, hai người thần sắc khẩn trương, nhìn Thẩm Thanh Thu vẫn đang nắm quân đao, Tô Cẩn gian nan hỏi: "Chúng ta, chúng ta thật sự chọn đúng rồi sao? Vạn nhất sai rồi, kia chẳng phải là......"

Vẻ mặt Trần Giai Kiệt cũng có chút khó coi, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Thu đều thay đổi, "Thẩm tiểu thư, cô vừa mới làm vậy là cưỡng bách chúng ta chọn sao, chúng ta còn không có nghĩ kỹ."

"Nghĩ kỹ, nó cho anh thời gian nghĩ kỹ sao?" Thẩm Thanh Thu nhét quân đao vào vỏ, giắt trở lại thắt lưng, nhàn nhạt ném ra một câu.

Thời gian bỏ phiếu chỉ có một phút, trong đó còn bao gồm hai người tự thuật ba câu nói. Tiêu Mộ Vũ thứ nhất cũng không có kéo dài thời gian tự thuật, nhưng cô ấy nói ra ba câu, đều đúng mười lăm chữ hạn chế, tinh chuẩn giống như máy móc.

Chính là theo như lời nói, mỗi một câu đều mang dụng ý thực rõ ràng, đặc biệt là câu thứ ba trực tiếp chỉ ra manh mối mà bọn họ quan tâm nhất. Không thể nghi ngờ, vô luận vì nghiệm chứng thật giả hay vì thông quan, mấy người Trần Giai Kiệt lập tức liền sẽ đi kiểm chứng.

Manh mối bí mật như vậy, ít nhất muốn hao phí bọn họ mười mấy giây, lại là sự thật. Dưới loại tình huống này, người thứ hai trừ phi có thể nói ra điều gì đó hoàn mỹ hơn và thuyết phục hơn, bằng không hoàn toàn vô nghĩa.

Người nói trước sẽ nắm lợi thế, trong một phút thời gian, nhóm người ở đây đều nhanh chóng suy xét logic cùng đúng sai trong ba câu nói của người đầu tiên. Trước không nói người thứ hai không thể lặp lại những gì người thứ nhất đã trình bày, mà độ khó trong đó vốn dĩ rất lớn, liền tính trần thuật không tồi, nói xong cơ bản liền phải đến phân đoạn bỏ phiếu, hơn nữa cho dù số phiếu bằng nhau, người thứ hai cũng sẽ thua.

Vài người trong lòng sẽ cảm thấy thực rối loạn, hoàn toàn không biết nên bỏ phiếu thế nào, dưới áp lực cực lớn, thời khắc khẩn cấp buộc phải chọn một trong hai, tỷ lệ mà họ bỏ phiếu cho người đầu tiên sẽ lớn hơn. Cứ như vậy, người thứ hai không hề phần thắng.

"Các bạn nói xem, lúc ấy trong lòng các bạn có phải nghiêng về người thứ nhất không?" Thẩm Thanh Thu nói xong nhìn ba người bọn họ.

Trần Giai Kiệt không lên tiếng, cuối cùng vẫn nhíu mày gật đầu.

"Cho nên người thứ hai nói ra ba câu kia, ngược lại là lựa chọn sáng suốt nhất." Nói đến đây, Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, khóe miệng ngoéo một cái.

"A?" Tả Điềm Điềm có chút ngốc.

Trần Giai Kiệt đã bình tĩnh lại, đầu óc xoay chuyển thực mau, hắn cũng nở nụ cười, "Tôi hiểu được, làm theo cách trái ngược, nếu nàng là giả, khẳng định sẽ hao hết tâm tư lấy được chúng ta tín nhiệm, tuyệt đối không thể chiếu lệ như vậy."

"Nhưng chuyện cũng quá mạo hiểm, chúng ta không có đầu óc rõ ràng như Thẩm tiểu thư." Tô Cẩn vô cùng bội phục, rồi lại cảm thấy quá mạo hiểm, trong thời gian ngắn như vậy, không thể mỗi người đều có thể suy xét rõ ràng như Thẩm Thanh Thu. Nếu bọn họ dựa theo phán đoán chủ quan của mình, bỏ phiếu sai rồi, Tiêu Mộ Vũ nguy hiểm cực kỳ, trên thực tế chính như Thẩm Thanh Thu nói, khả năng bọn họ chọn sai rất cao.

Nghe thế trong mắt Thẩm Thanh Thu nổi lên một tia vui sướиɠ, nàng nhìn Tiêu Mộ Vũ, ngữ khí nhẹ nhàng: "Cho nên Mộ Vũ nói ba câu, thoạt nhìn không ý nghĩa lại ý nghĩa trọng đại."

Biểu tình trong mắt Tiêu Mộ Vũ lắc lư một chút, đôi mắt rũ xuống, bên trong quang mang ám trầm.

"Cái gì?" Tả Điềm Điềm vẫn là choáng váng.

Lúc ngẩng đầu, Tiêu Mộ Vũ không hề kiêng dè nói: "Tôi bảo Thẩm Thanh Thu bỏ phiếu trước, chỉ cần chị ấy đã hiểu, các người liền không cần chọn lựa nữa."

Sự thật cũng là như thế, Thẩm Thanh Thu tương đương ngang ngược, rút đao ra trực tiếp bức ba người còn lại bỏ phiếu.

Trần Giai Kiệt ngây ngẩn cả người, sau đó lắc đầu không thể tưởng tượng lẩm bẩm: "Cô thật liều mạng."

Thật sự có chút điên rồ, thời gian ngắn như vậy, Tiêu Mộ Vũ lại dám lấy sinh mạng ra đánh cuộc Thẩm Thanh Thu có thể hiểu nàng, tin nàng, cứu nàng.

-------------------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu tiêu vận khí lúc chìm lúc nổi.

Tiểu Thẩm nắm đao: Đều thức thời cho tôi, chạy nhanh bỏ phiếu cho vợ tôi, chọn sai thì mỗi người lãnh một đao thành kẹo hồ lô!

Tiểu Tô, tiểu Trần, tiểu Tả: Chúng ta trêu ai chọc ai.