Sau khi Tiêu Mộ Vũ thay quần áo, liền nhìn thấy Thẩm Thanh Thu đã nằm ở trên giường, đối phương thấy nàng ra tới dù bận vẫn ung dung mà đánh giá nàng.
Tiêu Mộ Vũ chưa nói cái gì, xốc lên chăn nằm ở mép giường.
Cùng người xa lạ ngủ chung, thật là các loại biệt nữu, Tiêu Mộ Vũ cách thật sự xa, giường đơn không lớn, hai nàng đều thân cao chân dài, vậy mà chính giữa còn để lại chỗ đủ nhét thêm một người vào.
Thẩm Thanh Thu không nói gì, Tiêu Mộ Vũ trầm lặng vẫn luôn tự hỏi về mọi thứ, vì sao chính mình lại được chọn, cùng với đoạn hình ảnh biết trước về thảm kịch trên xe, phải chăng là người được chọn nên nàng xuất hiện ảo giác?
Lại nói tiếp đều cảm thấy không thể tưởng tượng, nàng rơi xuống thế giới này rõ ràng phải rất bất an, nhưng nhìn bóng dáng nữ nhân nằm bên gối, nghe nhịp thở đều đặn của nàng ấy, nàng lại quỷ dị tìm được một chút cảm giác quen thuộc cùng kiên định. Loại kiên định này cũng không phải đai an toàn cho nàng, mà là chân thật, không thể không nói, nàng phía trước sống ở thế giới kia, luôn có loại cảm giác không chân thật.
Suy nghĩ thực loạn, liền như vậy lăn qua lộn lại hồi lâu, một cơn buồn ngủ tập kích đến, khiến Tiêu Mộ Vũ nhịn không được trợn mắt, lung lay đầu chống cự cơn buồn ngủ đang mãnh liệt kéo đến.
Nàng trong đời sống hiện thực công tác thường xuyên yêu cầu tăng ca thức đêm, cho nên nàng luôn luôn ngủ muộn, tuy rằng không biết cụ thể thời gian, chính là không đến mức có thể buồn ngủ thành như vậy.
Ý thức được có gì đó không thích hợp, Tiêu Mộ Vũ càng thêm muốn chống cự cơn buồn ngủ, không biết giãy giụa bao lâu, giữa mông lung, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy cửa phát ra một tiếng rất nhỏ động tĩnh.
Như là có thứ gì nhẹ nhàng lướt qua khe cửa, ngay sau đó "Kẽo kẹt" một tiếng, cửa mở!
Nàng cùng Thẩm Thanh Thu ngủ chung, thời tiết này các nàng chung một giường chăn khẳng định không đến mức lạnh, nhưng sau khi thanh âm đó vang lên, nàng cảm giác được một cỗ lạnh lẽo từ cửa mà đến càng ngày càng tới gần.
Trong mơ mơ màng màng, nàng cảm giác có thứ gì đứng ở mép giường, nhưng nàng lại không mở mắt ra được, ảo giác sao?
Chỉ biết sau khi cửa mở, một bóng dáng tựa ma quỷ lung lay bay tới cuối giường, dừng một chút lập tức tới gần Tiêu Mộ Vũ, liền đứng ở sát bên nàng.
Tiếp theo nó bám thân thể lại đây, bộ dáng giống hệt một tờ giấy bị uốn cong, phát ra tiếng nói chói tai: "Mở mắt ra nhìn xem ta đi."
Thanh âm này tựa như cái tiểu hài tử, mang theo nồng đậm mê hoặc, làm Tiêu Mộ Vũ càng thêm muốn mở mắt ra.
Nàng cảm giác một góc chăn bị xốc lên, gió lạnh thổi vù vù qua vai, chóp mũi lại ngửi thấy cỗ mùi xạ hương quen thuộc.
Nàng quá mệt nhọc, dù cho thanh âm kia mãnh liệt bảo nàng mở mắt ra, nhưng nàng như cũ không có biện pháp nhìn xem quỷ vật kia là gì, hơn nữa tia ý thức còn sót lại báo cho nàng, không thể mở mắt ra, bởi vậy nàng lập tức đình chỉ chống cự buồn ngủ.
Vì thế thanh âm kia nguyên bản mang theo dụ hống bắt đầu nóng nảy, "Ngươi mở to mắt, nhìn xem ta a!"
"Mở to mắt, ta bảo ngươi mở to mắt, ô ô...... Mở nha." Nó mang theo bén nhọn tiếng khóc, thậm chí bắt đầu lôi kéo cái chăn trên người Tiêu Mộ Vũ.
Chính là vô luận nó như thế nào lăn lộn, hai người trên giường vẫn không nhúc nhích, đối nó hoàn toàn thờ ơ.
Quỷ vật kia vặn vẹo lên, ngoài cửa sổ cuồng phong gào thét, chụp cửa sổ bang bang vang.
Trong phòng hai người ngủ như chết rồi, nhưng đôi tình lữ ở phòng đối diện lại tỉnh, lúc này đang sợ tới mức hồn vía lên mây. Bọn họ buổi tối ngủ cũng không thâm, quỷ vật kia vừa cất tiếng bọn họ liền tỉnh, đến sau nó lại khàn cả giọng khóc kêu, thanh âm phá lệ thê lương, không ngừng chui vào lỗ tai bọn họ.
Cô gái sợ tới mức cả người run rẩy, cuối cùng thật sự nhịn không được ô ô khóc lên, run giọng nói: "Em sợ."
Liền ở cô gái nói ra hai chữ này, tiếng kêu thê lương trong phòng Tiêu Mộ Vũ đột nhiên im bật, gió cũng ngừng lại.
Cậu trai sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, lập tức duỗi tay bưng kín miệng cô gái, đáng tiếc đã chậm!
Chỉ nghe được phịch một tiếng, cửa phòng bọn họ trực tiếp bị đánh văng! Đôi tiểu tình lữ trốn ở trên giường run bần bật, hai mắt trợn to, cùng tấm người da đôi mắt chỉ còn lỗ trống trực tiếp đối diện.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết cắt qua bầu trời đêm, bên trong sợ hãi quả thực làm người lá gan muốn nứt ra, thật dài lâu vang vọng ở bên trong tòa nhà.
"Đi mau, Tiểu Điềm, chạy a." Nam sinh thống khổ rên lên, trên mặt đất lăn lộn, lại vẫn kêu cô gái chạy đi.
Những người đang ngủ say ở các căn phòng khác giống như bị điếc, không có một tia động tĩnh, tiếng kêu cứu thảm thiết mang theo âm thanh da thịt bị cắt xẻ liền vang vọng giữa đêm yên tĩnh, hết đợt này đến đợt khác.
Thẳng đến lầu ba đột nhiên phát ra một tiếng dị vang, người da đang cuốn lấy thân thể nam sinh không ngừng xé rách da thịt hắn, đột nhiên nâng lên tấm da mặt máu chảy đầm đìa, quay đầu nhìn về phía lầu ba, hai mắt chỉ có lỗ trống xả ra một tia ý cười thiên chân, như tia chớp liền tập kích lên lầu ba.
Cô gái ngồi bệch phía dưới giường, đầy mặt kinh sợ khủng bố, khuôn mặt vặn vẹo, một đôi tròng mắt trợn to ngơ ngác nhìn chằm chằm thi thể không toàn vẹn của bạn trai nằm trên mặt đất, rốt cuộc không có tiếng động.
Lầu ba lại là một tràng âm thanh kịch liệt đánh nhau va chạm, còn có người kinh hách mắng to, cuối cùng quy về trầm tĩnh.
Những người đang trong giấc ngủ có một đêm ngon giấc, mà có vài người lại chú định vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
Ngày hôm sau khi ánh dương quang xuyên thấu qua cửa sổ chiếu tiến vào, Tiêu Mộ Vũ nằm ở trên giường mới tỉnh lại.
Nàng mở mắt ra, sau một giây phản ứng lập tức ngồi dậy, nhanh chóng đánh giá xung quanh.
Thẩm Thanh Thu đã mặc tốt quần áo, Tiêu Mộ Vũ nhìn nàng, luôn cảm thấy sắc mặt nàng không được tốt.
Bất quá còn không kịp hỏi, ánh mắtThẩm Thanh Thu dừng ở cánh cửa nguyên bản đóng chặt lúc này lại có một khe hở, trấn định nói: "Tối hôm qua có cái gì vào được?"
Tiêu Mộ Vũ cau mày gật gật đầu: "Đúng vậy, cô không nghe thấy sao?"
Thẩm Thanh Thu lắc đầu, ánh mắt nhìn nàng có chút cổ quái, nói: "Cô không ngủ sao? Lúc cần ngủ lại không chịu ngủ, cũng không phải thói quen tốt."
Tiêu Mộ Vũ hơi giật mình, trong đầu hiện ra lời bà lão nói trước khi trở về phòng, "Ăn no mới có thể ngủ yên ổn." Tức khắc biểu tình có chút khó coi.
"Đêm qua cô sẽ không cường chống cơn buồn ngủ chứ? Nghe được động tĩnh gì?"
Tiêu Mộ Vũ nhấp môi dưới, "À, quỷ vật kia liền đứng bên cạnh tôi, vẫn luôn bảo tôi mở mắt ra nhìn xem nó, tôi quá mệt nhọc cũng ý thức được không thích hợp, cho nên không để ý tới nó, nó tức giận đến xả chăn của tôi, ở chỗ này khóc lớn kêu to."
Thẩm Thanh Thu thấy nàng mặt không đổi sắc kể lại cảnh tượng kia, da đầu đều có điểm tê dại, nhịn không được hỏi: "Chẳng lẽ cô không sợ sao?"
Tiêu Mộ Vũ liếc nàng một cái: "Sợ có ích lợi gì, ôm cô khóc, vẫn là đối với nó khóc?"
Thẩm Thanh Thu lần đầu cảm giác chính mình có điểm nghẹn, nữ nhân này có biết hay không cô ấy thiếu chút nữa liền mất mạng.
"Tối hôm qua có năm người không ăn xong cơm, có phải bọn họ đều đã xảy ra chuyện?" Tiêu Mộ Vũ phản ứng lại đây lập tức hỏi.
"A!" Mới vừa nói xong, bên ngoài truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của Thôi Tiêu Toàn, phá lệ kinh hoảng.
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ liếc mắt một cái, ở Tiêu Mộ Vũ lao ra cửa, nàng mới vội vàng theo sát ra ngoài.
Ngoài cửa, Thôi Tiêu Toàn cùng Vu Xảo Liên hai người mặt như màu đất mà đứng trước cửa phòng đôi tình lữ trẻ, không ngừng run rẩy, Vu Xảo Liên bụm mặt dựa vào ven tường mới không ngã xuống.
Trong phòng cửa phòng mở ra, vết máu từ bên trong một đường lan tràn tí tách ra tới, hai người đi qua vừa nhìn vào bên trong, Tiêu Mộ Vũ cứng đờ sau đó xoay đầu ngăn chặn loại cảm giác khó thở này, sau một lúc lâu mới cau mày dùng dư quang nhìn người bên trong.
Nam sinh kia giờ phút này toàn thân đều là máu, hơn nữa thân thể duy trì một loại tư thế cứng đờ, trên mặt đất đều là vết máu hỗn độn, là nam sinh trước khi chết giãy giụa lưu lại.
Phòng trong dày đặc mùi máu tươi lệnh người buồn nôn, Thẩm Thanh Thu lại rất trấn định, chỉ là cau mày đi qua nhìn thi thể nam sinh, lại chỉ cô gái đang nằm cuộn tròn dưới đáy giường, lắc đầu nói: "Đều đã chết."
Thôi Tiêu Toàn dù sao cũng là tiểu cô nương, xưa nay chưa từng thấy qua cảnh tượng huyết tinh đáng sợ như vậy, nghe Thẩm Thanh Thu nói xong càng thêm run rẩy, cũng không dám nhìn nữa.
Thẩm Thanh Thu đi nhanh ra cửa, cũng không nhiều liếc xem tình cảnh này, ngưng trọng nói: "Hắn bị lột da."
Thôi Tiêu Toàn lập tức phun trời đất u ám, cả người tay chân như nhũn ra, Vưu Xảo Liên trực tiếp ngất đi, làm cho bọn họ lại một phen luống cuống tay chân.
Người ở lầu ba đều thức dậy, nghe được động tĩnh lục tục chạy xuống, chỉ là người thường không ai có thể chịu đựng nổi loại cảnh tượng đẫm máu thế này.
Tiêu Mộ Vũ chịu đựng không khoẻ, xoay người nhìn cửa phòng bà lão, trước cửa có một cành cây nhỏ không dễ thấy. Nàng nhân lúc người khác không chú ý nhặt lên, sau đó bỏ vào trong túi, nhìn Thẩm Thanh Thu vẫn đang ngưng trọng không nói lời nào.
Chờ đến bà lão mở cửa ra, trong nhóm người cho dù là đại nam nhân cũng sắc mặt tái nhợt không dám tới gần, chỉ có Thẩm Thanh Thu tiến lên.
Đặc biệt là Trần Đông Trần Tây hai huynh đệ, chẳng những sắc mặt xanh mét tay chân đều phát run, trong mắt đều là sợ hãi, còn có Lão Liêu vẫn luôn không có cảm giác tồn tại, trực tiếp nằm liệt trên mặt đất.
Bà lão nhìn đến một mảnh hỗn độn trước mắt, lập tức sắc mặt trở nên thập phần dữ tợn, bà trừng mắt một đám người ách thanh âm kinh hoảng nói: "Trong số các người, có ai đó đã trộm mở ra căn phòng khóa, đúng không?"
Một đám người nghe được hai mặt nhìn nhau, lập tức nhìn người xung quanh, mọi người không hẹn mà cùng lắc đầu.
Từ Nhiên nhịn không được nói: "Chúng tôi đêm qua ngủ đến chết trầm, sao có thể đi mở cửa."
Những người khác liên tục gật đầu, Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ nhìn Trần Đông hai huynh đệ, bọn hắn có chút chột dạ mà quay mặt đi, không dám nhìn hai người các nàng.
Không có người thừa nhận, bà lão sắc mặt tương đương khó coi, nhưng cũng không làm cái gì, chỉ là nhìn nam sinh bị lột da trong phòng, hai mắt lỗ trống nói: "Các người không thừa nhận cũng vô dụng, dám mở cánh cửa khóa kia, liền phải trả giá đại giới. Đều nhắc nhở, nhiều lần nhắc nhở, nhưng các người như thế nào không nghe a. Nó sẽ lại đến, đêm nay ngủ như chết cũng vô dụng, các người chẳng những không giúp được ta, hơn nữa, cũng đều sẽ chết!" Trong giọng nói của bà lộ ra tuyệt vọng, mơ hồ có khóc nức nở.
"Là...... Là cái gì gϊếŧ hắn, người...... Người da sao?" Lão Liêu cùng Con Báo vừa tỉnh lại còn có chút mơ hồ, nhìn thấy cảnh này sợ tới mức không thể không thanh tỉnh, người chết là bạn đồng hành của bọn họ, ai biết tiếp theo cái chết thê thảm kia sẽ không phải là mình.
"Chính là, không phải nói người da không thể tiến vào sao? Nó như thế nào vào được?" Lưu Nguy có chút không thể lý giải.
Bà lão hai mắt nhìn chằm chằm cô, tối hôm qua đôi mắt nhìn vẩn đυ.c lại có chút sáng, lẩm bẩm nói: "Vốn là không thể, chính là có người mở ra cánh cửa kia, quỷ vật nọ liền có cơ hội lẻn vào, các người tự giải quyết cho tốt đi."
Bà lão tựa hồ thực thất vọng, cũng không để ý tới một màn huyết tinh trong phòng kia, run rẩy đi xuống lầu.
Tiêu Mộ Vũ nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài ánh nắng tươi đẹp, những người da âm hồn bất tán kia đã biến mất không thấy.
"Rốt cuộc là ai mở cánh cửa đó? Mở cửa liền tính, phát hiện thứ gì chẳng lẽ liền không thể nói một chút sao? Bởi vì người này tự chủ trương hiện tại làm tính mạng chúng ta đều treo lên, cho dù được điểm cũng vô dụng, nếu chúng ta không tìm được biện pháp, mẹ nó cũng sống không đến ngày thứ ba!" Con Báo tính tình nóng nảy, lúc này đã đỏ mắt hướng về phía một đám người rống lớn.
Nhưng không có người sẽ ở ngay lúc này đứng ra, một khi thừa nhận, vậy ý nghĩa những người khác đều sẽ đem tội lỗi trách lên trên đầu hắn.
Lưu Nguy trong lòng cũng rõ ràng, hắn duỗi tay ý bảo mọi người tạm thời đừng nóng nảy, sau đó tuần tra một vòng, trầm giọng nói: "Việc cấp bách là làm rõ một chuyện, hung thủ gϊếŧ hai người Tiểu Điềm thật là người da sao?"
"Ý tứ lão thái bà kia, chính là người da ra tay!" Con Báo vẫn là tức muốn hộc máu.
"Các người cảm thấy bà lão nói chuyện đáng tin ư? Tôi luôn cảm thấy bà lão cố ý che giấu chuyện gì, bằng không ngày hôm qua bà ấy có thể trực tiếp cảnh báo chúng ta, mở ra căn phòng khóa sẽ xảy ra chuyện gì, làm gì đánh cái bí hiểm, còn ép chúng ta ăn hết thứ đồ vật kia." Nghĩ vậy Lưu Nguy liền có chút nghiến răng nghiến lợi.
Con Báo nghe xong oán hận hừ một tiếng.
"Mặt khác ai mở cửa trong lòng đều rõ ràng, chúng ta cũng rất rõ ràng, vẫn là đừng che giấu, loại thời điểm này tính mạng quan trọng." Lưu Nguy nói xong liếc qua một vài người trong đó.
"Anh có ý gì?" Vài người bị Lưu Nguy nhìn qua có chút bất mãn, nhíu mày nói.
Thôi Tiêu Toàn từ trong kinh sợ lấy lại tinh thần, nghe xong Lưu Nguy nói cũng thấp giọng giải thích: "Đêm đầu tiên, người mới chơi nghe nói mở cửa sẽ tao ngộ bất hạnh, khẳng định là e sợ tránh còn không kịp, sẽ không có người mạo hiểm đi mở cửa. Cho nên người mở cửa phải là người chơi cũ, đã biết rằng chính mình sẽ không xảy ra chuyện, hơn nữa hắn còn cần thiết nắm chắc cơ hội này, mọi người hẳn là hiểu ý tôi. Mặt khác, một người đi xem xét cũng yêu cầu dũng khí, thử hỏi ai dám tại loại địa phương quỷ quái này nửa đêm không ngủ, đi mở cánh cửa khóa kia?"
Tiêu Mộ Vũ biết, trong đầu Thôi Tiêu Toàn đã rõ ràng.
----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Người da vốn dĩ rất dọa người, nhưng nó gặp Tiểu Thẩm còn bị dọa ngược lại ấy chứ!
Tiểu Thẩm bị tức phụ dỗi, thế nhưng vô ngữ cứng họng.
Cho nên là ai mở cửa, chương này đồng dạng rất nhiều chi tiết, mặt sau sẽ hữu dụng.
*Tiểu Thẩm một tay ôm vợ, một tay tóm lấy người da: Dám hù vợ ta? Không biết sống chết!
Người da nào đó (Khóc chít chít): ......
--------------------------------------
*Theo phong cách viết của tác giả, ta nghĩ rằng Tiểu Tiêu cùng Tiểu Thẩm quen biết nhau từ trước, nhưng hai nàng đều mất đi ký ức, mạn phép đoán, nơi này có yếu tố xuyên không cùng trọng sinh. Tiêu Mộ Vũ có thể đã từng tham gia game này cùng Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu chết ở một phó bản nào đó.... Tiêu Mộ Vũ một mình thoát ra ngoài, quyết định thiết lập/cài lại/reset game, trò chơi bắt đầu lại một lần nữa! Cho nên mới có yếu tố đếm ngược.... cùng ghi đè.... Thứ lỗi cho ta nếu lỡ tay đoán đúng và tiết lộ cốt truyện!
*Cho nên một nàng vào đây để cứu vợ, một nàng từ đầu đã hết lòng bảo vệ vợ, là tình thâm đến không được, nhưng thoạt nhìn cốt truyện có vẻ chậm nhiệt, Tiểu Tiêu lại đúng hiệu ngạo kiều, đừng truy thê của Tiểu Thẩm còn rất xa xôi!
*Tôi đặc biệt khâm phục tác giả, có thể ở thể loại Vô hạn lưu mà viết được cảm tình tuyến, đây là điều rất hiếm có, tôi chưa từng thấy qua ở các tác phẩm cùng loại.