Không Thực Sự Có Người Cho Rằng Thế Thân Khó Làm Chứ?

Chương 42: Chớp mắt đã qua thời gian tiểu học

Kiểm tra ra kết quả cuối cùng chỉ là cảm mạo thông thường, nhân viên y tế bận rộn cả một đêm, sợ bóng sợ gió một hồi, mặc dù mệt, nhưng mà tất cả mọi người không có nửa câu oán trách, mà cảm thấy may mắn.

Huống chi Phó Trấm Du mặc dù tuổi nhỏ nhưng lại hiểu chuyện và khiêm tốn. Ngoại trừ việc cậu không thích nói chuyện ở bên ngoài, mỗi biểu hiện thông minh của cậu đều khiến ai gặp đều khen mãi không thôi.

Mùa xuân 2003 mang theo không khí khẩn trương mau chóng qua đi, kỳ nghỉ hè theo chân đến. Bệnh truyền nhiễm khiến cả nước nghe tin đã sợ mất mật cũng lặng lẽ biến mất.

Cuộc sống lại trở về trạng thái bình thường, Quý Miên cũng từng bước đi học, đúng theo kỳ hạn mà lớn lên.

Thời gian nhàn nhã lúc tiểu học dài dằng dặc, sáu năm một cái chớp mắt thoáng qua, đảo mắt đã tới năm tốt nghiệp.

Lá cây đa của Trường Tiểu Học Bình Minh bị mặt trời chiếu cho xoăn cả lại, không khí bị sóng nhiệt làm cho vặn vẹo cả lên. Tiếng ve kêu “chi chi chi” gọi, tất cả học sinh lớp 6 ban 1 đều tránh nắng dưới gốc cây đa, chờ nhận bằng tốt nghiệp.

Cô Thi đau lòng vì mấy đứa nhỏ phơi nắng, đi ra quầy bán hàng mua hai thùng kem vậy mà trong chốc lát đã trống không.

Quý Miên có vẻ không thích thể chất dễ ra mồ hôi này, mặc dù đã cắn kem, trên mặt cũng vẫn bị rịn ra mồ hôi.

Năm nay nghỉ hè qua hết, cậu chính thức trở thành học sinh cấp 2, Quý Miên 13 tuổi đã có bộ dáng của thiếu niên, khuôn mặt mũm mĩm thịt kia cũng dần trưởng thành. Lông mày nhỏ nhắn trên đôi mắt đá mắt mèo, đuôi mắt chếch lên, môi hồng răng trắng, tướng mạo diễm lệ bức người. Ở cùng với mấy bạn nữ là có thể đem mặt mấy bạn nữ đó ra so sánh với nhau.

Quý Miên đối với tướng mạo của mình có chút vi diệu không diễn tả thành lời, dù sao cậu cũng là một cậu bé, nhìn xinh đẹp như thế thì làm được cái gì?

Đàn ông phải nói chuyện với nhau bằng bản lĩnh!

Với lại trong nguyên tác gốc, Lệ Quyết cũng là vì gương mặt này của Quý Miên mà bốn phía nổi lên sắc tâm, phí hết tâm tư đem Quý Miên tới tay, chơi chán mấy năm, rồi một cước đá văng cậu đi tìm người mình yêu thật lòng.

Từ năm 17 tuổi đến 25 tuổi, cuộc đời cậu ngắn ngủi giống như pháo hoa bị thiêu đốt trong cuộc đời Lệ Quyết, nở rộ rồi tan biến, thành ngọn đèn chỉ đường cho tình yêu sống chết của Lệ Quyết và Tô Lạc Du.

Nếu không có cậu, Lệ Quyết còn không biết được hắn thật sự yêu Tô Lạc Du.

Quý Miên kèn kẹt kèn kẹt cắn kem, nghĩ đến chỉ còn 5 năm nữa rồi sẽ gặp được Lệ Quyết, lập tức tê cả đầu.

Cô Thi bảo lúc chụp ảnh tốt nghiệp không cần mặc đồng phục.

Nhóm nữ sinh đã âm thầm dậy thì mặc vào những chiếc váy ngắn xinh đẹp, trên cổ cũng buộc những dây lưng từ áσ ɭóŧ nhỏ, cái trán vốn lộ ở ngoài bây giờ đã bị tầng tóc mái thật mỏng che đậy.

Mấy bạn nữ tụ tập, hi hi ha ha yêu kiều cười, rót vào trời mùa hạ cậung bức mấy phần ngọt ngào đầy sức sống.

Các bạn ấy tụm lại một chỗ chính là để thảo luận về Phó Trầm Du.

Cái đầu Phó Trầm Du lúc 13 tuổi đã cao vô cùng, dáng người thẳng tắp, màu da tái nhợt, sắc môi lại đỏ, dung mão tuấn mỹ, vì trầm mặc ít nói tính cách quái gở lạnh lùng, trên người vẫn quanh quẩn một loại u ám nhàn nhạt. Giống như nhân vật nam chính cao lãnh trong tiểu thuyết khiến các cô gái mới biết yêu nhìn qua là đỏ mặt.

“Chờ chụp xong ảnh tốt nghiệp, chúng mình đi tìm Phó Trầm Du viết lưu bút.”

“Thôi quên đi, mình không dám, lần trước Từ Hảo Hảo đi tìm cậu ta mà cậu ta cũng coi như không thấy.”

“Nhiều người chúng mình đi hỏi, cậu ta sẽ không thể không để ý tới chứ?”

“Bằng không chúng mình đi tìm Quý Miên, bảo Quý Miên giúp nhóm chúng mình qua, chẳng phải cậu ta có quan hệ rất tốt với Phó Trầm Du sao?”

“…”

Các nữ sinh không tìm được Phó Trầm Du viết lưu bút, bị Tô Lạc Du trèo lên trước một bước.

Trên bãi tập quá nhiều người, các bạn học sinh lớp 6 ban 1 bị đuổi về lớp học chờ chụp ảnh, mới bật quạt đến nấc thứ 3, thổi đến cả người mềm nhũn.

“Phó Trầm Du, cậu viết cho tớ một tờ lưu bút được không?” Tô Lạc Du đem sổ lưu bút mở ra trên bàn.

---------------