Theo những bông hoa đào nhỏ nở rộ ở trường tiểu học Bình Minh, các bạn học sinh của lớp ba ban một cũng nảy mầm, đã lớn dần chở thành học sinh tiểu học lớp bốn ban một.
Bốn mươi mốt học sinh ban một có mấy bạn chuyển đi cũng có mấy bạn mới chuyển vào, thu tới xuân sang, Quý Miên lại cao thêm mấy centimet.
Mùa xuân năm 2003 không hề báo trước bùng phát một đợt bệnh truyền nhiễm.
Quý Miên đổi đồ dùng học tập mới và cặp sách bằng da đang trên đường đi học, trên đường lớn tràn ngập một vị chua nhàn nhạt, nhà nào cũng mua giấm pha loãng rồi vẩy lên mặt đất.
Ngay cả Lâm Mãn Chi sáng nay cũng lau nhà bằng giấm một lần, hương vị nồng nặc đến mức hun cho Quý Miên muốn ngất xỉu. Không những thế, trước khi Quý Miên đi học còn bị Lâm Mẫn Chi cho uống hai cốc nước rễ bản lam, đến bây giờ cậu vẫn còn cảm thấy vị đắng chát trong miệng.
Gần đây tin tức và báo chí đều đưa tin về dịch này, nơi xa xôi cách ổ dịch đến mấy ngàn cây số như Đồng Thành cũng không dám lười biếng.
Trường học như lâm đại dịch, dùng tia UV sát khuẩn một ngày ba lần, buổi trưa còn phát giấm tỏi cho học sinh, ai cũng phải ăn.
Trong phòng cũng toàn là mùi chua, Quý Miên cảm giác như lỗ mũi mình sắp bị hỏng đến nơi rồi. Cậu tháo khẩu trang ra, nhìn thấy Phó Trầm Du thì mắt cong cong cười chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành.”
Lên đến lớp 4, quan hệ của Quý Miên với Phó Trầm Du dịu lại không ít. Nhà của hai đứa ở hai hướng khác nhau nhưng đôi khi sau khi tan học Phó Trầm Du vẫn cùng cậu đi một đoạn trên đường về, đến ngã tư thì tách ra.
Dần dà bạn cùng lớp cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, Hà Hi còn lén lút hỏi Quý Miên: “Từ khi nào mà cậu với Phó Trầm Du thân nhau thế.”
Quý Miên nói: “Có à. Cũng thường thôi.”
Giờ học còn chưa bắt đầu, mọi người cũng chưa đến đủ, Quý Miên thấy thật nhàm chán thế là cầm sách của môn học ra nói chuyện phiếm với Phó Trầm Du: “Phó Trầm Du, nhà cậu có vẩy giấm không?”
Giấm trắng, muối i-ốt, rễ bản lam là đề tài sốt dẻo nhất hiện nay. Quý Miên bây giờ mới mười tuổi, trên khuôn mặt bụ bẫm vẫn nghiêm trọng như trước, mặt bánh bao vô cùng ưu sầu, lông mày xoắn lại một chỗ: “Cậu có uống rễ bản lam không?”
Phó Trầm Du nói: “Lâm Kiến đi công tác rồi, trong nhà tôi không có ai.”
Mỗi lần Lâm Kiến đi công tác đều mang theo Ninh Thiến.
Trong mắt Quý Miên hiện lên một tia hâm mộ: “Vậy thì tốt quá, tớ nghĩ uống rễ bản lam rất khổ. Mẹ cho tớ uống hai cốc, bây giờ trong miệng vẫn thấy khó chịu.”
“Pù pù pù” Quý Miên đập đập cái môi.
Phó Trầm Du yên lặng nhìn mặt bàn thầm nghĩ: Con thỏ ngốc, cái này thì có gì để hâm mộ.
Tiết thể dục buổi sáng kết thúc, Quý Miên ở trong sân nhảy lên nhảy xuống nóng hầm hập, khuôn mặt đỏ bừng đi lên lớp. Cậu cầm lấy bình giữ nhiệt trên bàn, bên trong có rễ bản lam Lâm Mẫn Chi chuẩn bị cho cậu, đây là phần của trưa nay. Quý Miên chậm rãi vặn ra, nhớ ra Phó Trầm Du không được uống thuốc để phòng bệnh, thế là mở nắp bình, “ục ục ục” rót ra một cốc nóng hổi đưa qua.
Phó Trầm Du đang làm bài tập, trong tấm mắt đột nhiên có thêm một cái cốc màu lam nhạt. Quý Miên chia cho cậu một nửa bình rễ bản lam: “Cho cậu nè. Cái này có thể phòng cảm cúm.”
Phó Trầm Du ngẩng đầu nhìn cậu, trong lòng Quý Miên giật mình nghĩ: chắc không phải ông trùm nghĩ là mình sợ mới đưa cho hắn uống đâu nhỉ?
May là Phó Trầm Du không nói gì, bưng cốc lên một ngụm uống sạch.
Quý Miên cũng cau mày nhắm chặt hai mắt uống hết rễ bản lam còn lại trong bình giữ nhiệt, cảm giác vị đắng trong miệng lại tràn ra. Cậu cất kỹ cốc rồi đem đi rửa.
Lúc trở về, trên mặt bàn đã có thêm hai viên kẹo sữa hình con thỏ, cậu sửng sốt lập tức nhìn Phó Trầm Du.
Phó Trầm Du cúi đầu làm bài tập, dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì.
Quý Miên bóc một viên kẹo bỏ vào miệng, hương vị ngọt ngào lập tực tỏa ra. Cậu không quanh co lòng vòng ngồi một chỗ, con mắt đã cong thành trăng lưỡi liềm: “Cảm ơn cậu nha Phó Trầm Du, rất ngọt.”
Buổi chiều đến giờ tan học, cô Thi giáo viên chủ nhiệm lớp cho các bạn xếp hàng, đo nhiệt độ sau đó mới được về nhà.
Trong lúc Quý Miên đang chờ đo nhiệt độ thì thấy chán liền mở miệng: “Phó Trầm du, cậu có đói không?”
Hôm nay tinh thần Phó Trầm Du không tốt, cơm trưa cũng chả ăn được mấy miếng. Thế là Quý Miên lấy trong túi xách ra một chiếc bánh mì, đưa cho Phó Trầm Du: “Tới có bánh mì, chúng mình chia nhau ăn.”
----------------