Quý Miên nhíu mày: “Từ Tài, đây là vị trí của tôi.”
Máy tính trong phòng có hạn cho nên hai người dùng một máy, có khi còn ba người một máy.
Môn tin học tuần này đến lượt ban 1 và ban 3, Từ Tài cũng trong ở trong đó.
Từ Tài bây giờ đã dần dần lớn lên, càng lúc càng giống ông bố thường mổ thịt heo ở chợ của nó, vẻ mặt hung dữ. Nó mới lớp 3 đã học xem phim người lớn lại còn trốn học đánh nhau làm tiếng xấu của nó vang xa khắp các lớp, dáng vẻ lại có chút lưu manh khiến tất cả mọi người đều sợ nó.
Từ Tài lớn tiếng nói: “Phía trên viết tên mày à mà phải trả cho mày, tới trước thì ngồi trước biết không hả?”
Một mình nó chiếm lấy một cái máy tính cũng không ai dám nói gì nó. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Quý Miên cũng không rảnh đi bắt nạt nó kia làm gì.
Thời gian dần trôi, ký ức của kiếp trước với kiếp này có thể dung hòa ngày càng tốt, khiến cậu càng ngày càng có dáng vẻ của bản thân ngày trước, cũng làm cậu có cảm giác mình đã là người lớn rồi!
Quý Miên ngẩng đầu nhìn khắp phòng học một chút, dường như đã chật kín người.
Nữ sinh và nữ sinh tụ tập, các nam sinh cũng đang kề vai sát cánh, bình thường bọn họ chơi với cậu rất tốt. Hôm nay Hà Hi bị ốm không đến được, Quý Miên nhìn tới nhìn lui chỉ thấy chỗ có Phó Trầm Du là có một người ngồi.
Cậu hít một hơi thật sâu, cầm ghế chậm rãi đi qua.
“Tớ có thể dùng chung một máy tính với cậu được không?” Quý Miên mở miệng nhỏ giọng hỏi.
Phó Trầm Du ngẩng đầu nhìn nhìn cậu, không lên tiếng.
Trong lòng Quý Miên có chút căng thẳng tự thuyết phục chính mình đừng sợ Phó Trầm Du, cậu đối với Phó Trầm Du không có tâm lý trốn tránh quá rõ ràng như thế, chỉ coi cậu là bạn học bình thường thôi. Nhưng mà nói thật ra, làm bạn cùng lớp với Phó Trầm Du ba năm nhưng quan hệ giữa hai người bọn họ rất bình thường, không mặn không nhạt.
Dù sao thì Phó Trầm Du với Tô Lạc Du vẫn luôn ngồi cùng bàn với nhau, còn cậu chỉ là một trong những người bạn cùng lớp.
Phó Trầm Du yên lặng dời ghế về phía bên phải chừa lại một vị trí cho Quý Miên.
Không ít người trong lớp nhìn thấy, nháo nhào lên hít vào một ngụm khí lạnh, xì xào bàn tán.
“Sao Quý Miên lại muốn ngồi chung với Phó Trầm Du, to gan thật đấy!”
“Giỏi thế, không sợ bị đông chết à…”
“Nếu mà biết sớm Phó Trầm Du dễ nói chuyện như thế, tôi cũng muốn ngồi cùng với cậu ta…”
“Chao ôi, tôi không dám đâu, Phó Trầm Du quá lạnh lùng!”
Quý Miên lật sách tin, cực kỳ căng thẳng, nhìn chằm chằm vào máy tính không chớp mắt.
Mí mắt Phó Trầm Du dũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Thầy giáo còn chưa lên lớp, tất cả mọi người đang chơi trò chơi mới nổi gần đây trên máy tính, điều khiển một nhân vật nhỏ hướng xuống dưới không ngừng đào khoáng thạch để qua cửa.
Lần trước Quý Miên đi qua văn phòng của thầy giáo, cũng thấy cô Thi đang chơi trò này.
“Phó Trầm Du, có muốn chơi không?” Quý Miên mở miệng phá vỡ trầm mặc.
Dù sao cứ ngồi chờ đợi như thế này cũng chán lắm.
Phó Trầm ném chuột cho cậu ý là muốn chơi thì tự đi mà chơi.
Quý Miên bưng lấy con chuột trong lòng thầm nghĩ: không hổ là nhân vật phản diện, tích chữ như tích vàng.
Càng lớn lên càng không thích nói chuyện, có phải đang giả vờ khóc không thế hả? Trong đầu Quý Miên như có đàn ngựa chạy qua, suy nghĩ lung tung.
Nhưng mà cũng đúng thôi, ôn nhu của ông trùm là để dành cho nhân vật chính hưởng, cậu không xứng!
Thế là Quý Miên cầm lấy con chuột dùng tốc độ ánh sáng mở trò chơi đào khoáng, tham gia vào đại quân kiếm tiền.
Phó Trầm Du dựa vào ghế không hề chớp mắt nhìn cậu chằm chằm, Quý Miên chơi nhập tâm đến mức quên luôn sau lưng cậu còn có một nhân vật nguy hiểm đang ngồi.
“Cái này có gì vui?” Phó Trầm Du mở miệng.
Cậu hỏi làm Quý Miên giật mình, dù sao bình thường ngoại trừ những lúc giao bài thu bài còn lại đều rất ít khi giao lưu.
Quý Miên buông con chuột thành thật trả lời: “Thì là chơi rất vui đó, có thể tiếp tục đào xuống nữa.”
Ờm, nói đến đến đây hình như cũng nhàm chán thật.
Cuối cùng Quý Miên vẫn bị tư duy trẻ con làm hạn chế, không nghĩ nhiều tiếp tục chào hàng trò chơi: “Ví dụ như nếu đào được cà rốt thì có thể biến thành thỏ nè!”
Phó Trầm Du cười lạnh một cái rất không có hứng thú. Trong ánh mắt tiện thể còn khinh bỉ trí thông minh của Quý Miên một chút.
Được rồi…mời cậu trò chơi không phải chuyện dễ dàng gì! Quý Miên tự chuốc lấy nhục nhã, lại quay đầu yên lặng chơi tiếp.
Phó Trầm Du nghĩ cậu ta có biết trò chơi nhỏ này là do cậu làm không?
--------------