Không Thực Sự Có Người Cho Rằng Thế Thân Khó Làm Chứ?

Chương 25: Làm bài tập trả nợ cho Qúy Miên

Tính tình Phó Trầm Du cực kỳ cố chấp, lòng tự trọng của cậu không cho phép nó chiếm của hời của người khác.

Đôi chân ngắn củn của Quý Miên vội chạy “bịch bịch bịch” vào trong nhà lục lọi lấy ra cuốn vở đưa cho Phó Trầm Du.

Phó Trầm Du viết một đêm là xong, nhưng lần này Quý Miên chủ động đến nhà Phó Trầm Du bởi cậu không dám để Phó Trầm Du đích thân đến đưa vở bài tập, cậu gõ cửa nhà Phó Trầm Du.

Người mở của cho Quý Miên là Ninh Thiến, cô không thể đuổi việc Trần Mai đành phải nói với Lâm Kiến Nhất rằng mình sẽ ở lại chăm sóc Phó Trầm Du.

Mặc dù Lâm Kiến Nhất không đồng ý lắm nhưng nghĩ đến thân phận khá rắc rối của Ninh Thiến sẽ ảnh hưởng đến việc thăng chức nên hắn buộc lòng phải đồng ý với yêu cầu của cô.

Ninh Thiến bảo Quý Miên chờ một lát rồi rót cho cậu một ly sữa nóng hổi.

Một lát sau Phó Trầm Du đã về.

Lúc Quý Miên nhìn thấy cậu vẫn sợ hãi rồi ngốc nghếch đứng phắt dậy như phản xạ có điều kiện.

Vết thương trên người Phó Trầm Du đã bắt đầu đóng vảy, mặc đồ mới vào, cắt tóc mái để lộ ra khuôn mặt nhỏ đẹp đẽ nhợt nhạt, không thể nào nhìn ra được cậu bé đã từng trải qua những chuyện thê thảm như thế nào.

Vở bài tập ở trong phòng Phó Trầm Du, Quý Miên dè dặt đứng chờ ở cửa phòng nào ngờ có một vật lông xù cọ cọ vào chân, cậu sợ tới mức lùi về sau một bước.

Sau đó Quý Miên nhìn kỹ lại, ra là một con thỏ con.

Phó Trầm Du im lặng bước đến bế con thỏ lên, tiện tay đưa vở bài tập cho cậu.

Quý Miên mở vở bài tập ra, chữ viết rất nắn nót cẩn thận, từng đề bài đều chính xác hết, cậu giòn giã nói: “Từ bây giờ cả hai chúng ta không ai nợ ai nữa nha.”

Phó Trầm Du gật đầu: “Ừm.” Song song đó cậu cũng có hơi chán nản.

Quý Miên nói như thể trút được gánh nặng, cứ như là sợ có quan hệ gì với cậu vậy.

Phó Trầm Du nhạy cảm bắt được điều đó, nhoáng một cái sắc mặt trở nên rét lạnh.

Quý Miên định đi luôn nhưng Ninh Thiến lại quá niềm nở, cô cười rồi bảo: “Miên Miên có muốn vuốt ve thỏ con không?”

Quý Miên: . . . . Con không hề muốn xíu nào cả!

Con chỉ muốn tránh xa con của cô mà thôi!

Quý Miên lén nhìn Phó Trầm Du, vừa thấy khuôn mặt lạnh như băng của Phó Trầm Du còi báo động trong lòng cậu bắt đầu hú ầm ĩ.

Mới có vài giây mà sao hắn lại bực bội cái gì rồi?!

Chẳng nhẽ là không muốn cậu đυ.ng vào con thỏ của hắn?

Trời đất chứng giám. . . Quý Miên chưa sờ vô nha. . .

“Cô ơi con chỉ nhìn thôi chứ không sờ đâu ạ.” Quý Miên trả lời khéo.

Nhìn cái phản ứng của Phó Trầm Du sao cậu dám động vào!

Trong nguyên tác của tiểu thuyết cũng có đề cập tới bệnh trạng cố chấp lẫn lòng chiếm hữu của Phó Trầm Du, nào ngờ không chỉ đối với Tô Lạc Du mà còn với cả một con thỏ!

Phó Trầm Du hờ hững ngồi xổm xuống, cậu lấy một nắm cỏ linh lăng phơi khô để ở trước mặt thỏ Miên Miên.

Thỏ con ăn từng miếng từng miếng một vô cùng ngon lành.

Cậu cố tình không nhìn Quý Miên, chỉ nhéo mắt liếc nhìn thấy đứa nhỏ cầm lấy vở bài tập hớn hở chạy đi.

Mũ áo hoodie màu trắng có tai thỏ, hai cái tai lắc qua lắc lại theo nhịp đi của Quý Miên.

Phó Trầm Du mím môi xoay đầu lại thử sờ vào tai của thỏ Miên Miên.

Cực kì mềm.

.....

Đầu xuân năm sau Quý Miên đã tròn sáu tuổi, cậu đã lên lớp lá.

Nhà trẻ Lê Minh không có lớp vỡ lòng, sau khi học xong lớp lá sẽ lên thẳng trường tiểu học Lê Minh, sẽ có bài thi để chia lớp.

Bắt đầu vào lớp lá, nhà trẻ sẽ tiếp cận với chương trình học tiểu học, thời gian chơi của các bạn nhỏ ít đi và thời gian cho các bài thi nhiều hơn.

Bài thi đầu tiên là thi cuối kì, Phó Trầm Du thi cả ba môn Toán, Văn, Anh đều được điểm tuyệt đối, khiến cho tất cả giáo viên hết sức chấn động.

Người đứng thi hai là Tô Lạc Du, bài thi môn Văn bị trừ năm điểm, tiếng Anh bị trừ hai điểm còn Toán thì đạt điểm tuyệt đối.

Không hề bất ngờ khi Từ Tài đứng nhất từ dưới đếm lên.

Quý Miên lại không có gì đặc biệt, điểm thi của cậu khá ổn không cao không thấp và xếp thứ mười ba trong lớp.

Thành tích này đã là kỳ tích đối với một đứa trẻ từng bị “thiểu năng” rồi.

---------------